Chương 64-65

Hôm Nay Vợ Tôi Lại Muốn Ly Hôn

15.344 chữ

13-03-2023

64: Hoài Vĩ Công Khai Theo Đuổi

Đúng như lời Tống Tranh đã nói, ngày hôm sau Lưu Lan vừa đến quán thì đã bắt gặp Ngô Đại Sơn đứng trước cửa ăn vạ, mắng cô là đồ bất hiếu cùng với mấy từ ngữ rất khó nghe, Lưu Lan làm theo những gì anh đã căn dặn, không quan tâm, mặc kệ ông ta muốn làm gì thì làm, quả nhiên la lối, ăn vạ một hồi thì dừng, bên ngoài trời đã trở lạnh đứng một lát nữa thế nào cũng sẽ không chịu nổi.

Ngô Đại Sơn rời đi dự định một lát nữa sẽ lại đến ăn vạ, ông ta không tin Lưu Lan có thể chịu đựng nổi cả một ngày hôm nay.

Hoài Vĩ bất ngờ đến với một bó hoa hồng đỏ rực trên tay, anh ta nở một nụ cười rạng rỡ tặng bó hoa hồng cho Lưu Lan.

Hoài Vĩ sau khi nghe được tin tức Lưu Lan và Tống Tranh đã ly hôn thì vui mừng, ngay lập tức lên kế hoạch theo đuổi cô, mặc dù so về gia thế anh ta không bằng Tống Tranh nhưng chung quy vẫn là một người đàn ông ưu tú, hơn nữa lại còn quen biết với Lưu Lan trước cả Tống Tranh, chỉ là khoảng thời gian anh ta ở nước ngoài nên mới tạo cơ hội cho Tống Tranh mà thôi.

Lưu Lan nhìn bó hoa hồng lớn cùng người đàn ông trước mặt, hai mày của cô hơi cau lại cất giọng: “Đàn anh! Đây là…”

“Lưu Lan! Anh thật sự rất thích em, từ trước đến giờ tình cảm của anh đối với em chưa bao giờ thay đổi, em hãy cho anh một cơ hội để anh có thể ở bên cạnh chăm sóc cho em có được không?” Hoài Vĩ lớn giọng tuyên bố, anh ta muốn những người có mặt ở đây nghe thấy, muốn dùng đám đông để ép Lưu Lan phải nhận lời.

Những người có mặt ở đấy hóng hớt, giục Lưu Lan đồng ý lời tỏ tình của Hoài Vĩ, đám đông đã hành động đúng như ý muốn của anh ta.

Gương mặt của Lưu Lan hơi đanh lại, mặc cho những người xung quanh không ngừng vỗ tay bảo cô đồng ý, cô hít sâu một hơi đứng dậy thẳng thắn trả lời: “Em xin lỗi, em không thể chấp nhận lời tỏ tình này được, chắc anh cũng đã biết hiện tại em chỉ mới vừa ly hôn, em vẫn chưa muốn bắt đầu một mối quan hệ nào khác.”

“Tại sao chứ? Không lẽ em định sống như vậy đến hết đời luôn sao? Nếu em ngại chuyện mình đã có một đời chồng thì không sao, đối với anh chuyện này không quan trọng, anh không có để bụng mấy chuyện này.” Hoài Vĩ không ngờ là Lưu Lan lại thẳng thừng từ chối anh ta như vậy, nó gần như giống hệt như lúc anh ta theo đuổi cô khi còn học đại học.

Lưu Lan nhíu mày, lắc đầu nghiêm túc đáp: “Ý của em không phải như vậy, hiện tại em chỉ muốn tập trung kinh doanh quán tốt hơn, hơn nữa em cũng đã từng nói giữa chúng ta không hợp, em chỉ xem anh là đàn anh, là bạn bè mà thôi.” Cho dù là quá khứ, hiện tại hay là tương lai thì Lưu Lan cũng sẽ không bao giờ có tình cảm vượt mức bạn bè đối với Hoài Vĩ, nếu như cô muốn yêu, muốn bắt đầu với ai đó thì người đàn ông đó vẫn sẽ là Tống Tranh thôi.

Mặc cho Lưu Lan từ chối, Hoài Vĩ vẫn cố chấp không buông, hùng hồn, lớn giọng nói: “Không sao, anh sẽ theo đuổi em, theo đuổi đến khi nào em đồng ý thì thôi.”

Đây là lần đầu tiên Lưu Lan cảm thấy Hoài Vĩ thật phiền, cô đã nói như thế rồi mà vẫn ngoan cố, cũng đâu phải lần đầu bị cô từ chối đâu chứ, đã nói đến mức này Hoài Vĩ vẫn cố chấp muốn theo đuổi thì Lưu Lan cũng đành chịu, anh ta muốn làm gì thì làm, cô tùy cơ ứng phó là được rồi.

Từ lúc Hoài Vĩ tỏ tình với Lưu Lan trước bao nhiêu người là cô đã cảm thấy khó chịu rồi, anh ta biết cô sẽ nghĩ tới cảm giác của người khác, sẽ lo anh ta bị mất mặt, tổn thương trước nhiều người nên cho dù có từ chối thì cũng là từ chối lúc không có ai.

Khi còn học đại học, Hoài Vĩ lần đầu tỏ tình thì Lưu Lan không chấp nhất, nhưng anh ta lại một lần nữa lợi dụng sức ép đám đông gây áp lực lên cho cô thì mọi chuyện đã khác, nó khiến cho ấn tượng tốt đẹp của cô về Hoài Vĩ bị sụt giảm đi rất nhiều.

Đám đông giản tán, mọi người quay trở về bàn của mình, bất chợt tiếng chuông điện thoại của Lưu Lan vang lên, thấy người gọi đến là bác sĩ điều trị cho mẹ mình, cô căng thẳng nghe máy, bên kia truyền đến giọng nói vui mừng của bác sĩ: “Chúc mừng cô, mẹ của cô đã tỉnh lại rồi, cô mau đến đây đi.”

Hai mắt của Lưu Lan sáng rực, hiện rõ sự mừng rỡ, xúc động, vội đáp lại: “Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.”

“Em có chuyện gấp cần phải đi à? Để anh lái xe đưa em đi.” Hoài Vĩ thấy Lưu Lan thu dọn đồ trên bàn để vào túi xách, dáng vẻ rất gấp gáp thì lên tiếng, anh ta phải nhân cơ hội này để ghi điểm với cô.

“Không cần đâu, em bắt xe đi là được rồi.” Lưu Lan dứt khoát từ chối ý tốt của Hoài Vĩ, cô đã từ chối tình cảm của anh ta rồi, làm sao có thể tạo thêm hy vọng cho Hoài Vĩ được, phải dứt khoát cắt đứt ý niệm của đàn anh.

Không để Hoài Vĩ nói gì thêm, Lưu Lan chạy nhanh ra bên ngoài bắt xe đi đến bệnh viện.

Lưu Lan không nhận hoa, nhân viên cũng không dám tự ý nhận mặc cho Hoài Vĩ bảo nhận rồi c ắm vào bình, cuối cùng vẫn không nói được anh ta tức tối ôm bó hoa rời khỏi quán cà phê, đi tới một cái thùng rác lớn cách quán khá xa, Hoài Vĩ quăng bó hoa vào thùng rác, miệng không kiềm được mà chửi: “Mẹ nó! Nếu không phải cô có cái quán này, không có quan hệ thân thiết với Trương Minh Nguyệt thì còn lâu tôi mới một lần nữa theo đuổi cô.”

Hoài Vĩ còn vô tình biết được Lưu Lan có đầu tư cổ phiếu, mỗi lần cô mua cổ phiếu đều tăng giá, anh ta muốn tài sản của Lưu Lan chứ không phải tình yêu.

Hiện giờ, nhà của anh ta nợ nần muốn ngập đầu với công việc hiện tại thì có trả cả đời cũng chưa chắc hết, Hoài Vĩ chỉ có thể tìm một cô gái giàu có, xung quanh anh ta chỉ có Lưu Lam là ổn nhất, trong thâm tâm anh ta muốn tán tỉnh Trương Minh Nguyệt hơn, nhưng Hoài Vĩ biết theo đuổi Trương Minh Nguyệt còn khó hơn lên trời.

Hoài Vĩ đã từng thật sự thích Lưu Lan, nhưng đó là khi anh ta còn chưa bước chân vào cái xã hội tàn khốc, đen tối này, khi bước vào rồi Hoài Vĩ nhận ra tiền bạc, địa vị mới là quan trọng nhất, tình yêu chả là cái gì cả.

Lưu Lan chạy tới bệnh viện, thấy mẹ tỉnh lại mỉm cười với mình cô chạy tới ôm chầm lấy bà, hai mắt đỏ hoe: “Thật tốt quá rồi, cuối cùng thì mẹ cũng đã tỉnh lại.”

Phương Ngọc Mai vỗ nhẹ lên lưng của con gái, lúc nãy bà đã được nghe bác sĩ kể về chuyện Tống Tranh và Lưu Lan đã bảo vệ, vận chuyển trái tim đến bệnh viện để cứu sống bà như thế nào, mặc dù chỉ nghe kể lại nhưng Phương Ngọc Mai cũng nhiều lần hoảng hốt, kinh hãi.

Lưu Lan chợt nhớ đến chuyện Đào Cẩm Xuân, cô ngồi đàng hoàng lại, nắm tay của Phương Ngọc Mai, hỏi: “Mẹ! Đào Cẩm Xuân đến đây nói với mẹ cái gì mà có thể khiến cho bệnh tình của mẹ trở nặng, rơi vào hôn mê thế ạ?”

“Đào Cẩm Xuân đến đây nói con và ba đã trở mặt cắt đứt quan hệ cha con, còn nói con chỉ là tình nhân của Tống Tranh, chuyện này dĩ nhiên là mẹ không tin rồi, điều khiến mẹ kích động nhất chính là bà ta nói con đã gặp tai nạn khi trên đường đến thăm mẹ, người gây ra tai nạn là bà ta.

Lan! Khi đó con thật sự bị tai nạn sao?” Phương Ngọc Mai kể lại hết mọi chuyện cho con gái nghe, khi nghe con gái bị tai nạn hơn nữa người chủ mưu hại con gái mình lại ở trước mặt, bà tức giận, kích động đến mức tái phát bệnh tim.

“Dạ không, lúc đó con không hề bị tai nạn gì cả, Đào Cẩm Xuân nói thế chỉ muốn kích động khiến mẹ tái phát bệnh tim, nguy kịch mà thôi.” Lưu Lan khẽ lắc đầu trả lời, cô vốn dĩ muốn hỏi chuyện tiểu thư thật giả kia nữa, nhưng lại không dám vì bà chỉ mới vừa tỉnh lại, cô không dám kích động, đành đợi một thời gian nữa vậy..

65: Sinh Nhật Mẹ Chồng

Lưu Lan đang vui vẻ kể nhiều chuyện vui đã xảy ra gần đây cho Phương Ngọc Mai nghe thì Hà Yên Thư bất ngờ gọi đến, cô vừa nghe máy Hà Yên Thư đã vui vẻ lên tiếng: “Lan Lan! Con dâu bảo bối của mẹ, con có nhớ ngày mai là ngày gì không?”

Vốn dĩ Hà Yên Thư không muốn nhắc đến, muốn xem con dâu của bà có nhớ hay không nhưng cuối cùng lại sợ Lưu Lan thật sự quên rồi không đến thì nguy to.

Lưu Lan ngơ ngác, bắt đầu vắt óc nghĩ xem ngày mai là ngày gì, cô giật mình chợt nhận ra ngày mai là sinh nhật của Hà Yên Thư, cô vội vàng cất giọng: “Ngày mai là sinh nhật của mẹ ạ.” Trước mặt của mẹ mình, Lưu Lan không dám gọi Hà Yên Thư một tiếng bác gái, cô sợ bà biết sẽ kích động, lo lắng, bận tâm đ ến, tạm thời cô phải giấu chuyện này.

Hà Yên Thư có chút ngạc nhiên khi Lưu Lan không gọi mình là bác gái nữa, bà vui mừng cười tít cả mắt: “Con nhớ là tốt rồi, ngày mai nhớ đến dự sinh nhật của mẹ đấy, mẹ sẽ bảo Tống Tranh tới đón con.” Đang chờ đợi con dâu trả lời lại, bà bất ngờ nghe được giọng nói của Phương Ngọc Mai, hai mắt của bà sáng rực, hỏi: “Lan Lan! Hình như mẹ vừa nghe thấy giọng của mẹ con, bà ấy đã tỉnh lại rồi sao?”

“Vâng, mẹ con đã tỉnh lại rồi ạ.” Lưu Lan vui vẻ trả lời, chuyện đi dự sinh nhật làm sao cô có thể từ chối không đi được chứ? Cô chỉ muốn nói là không cần Tống Tranh tới đón, nhưng hiện tại bà đang muốn tác hợp anh và cô, nói cũng vô ích.

“Sao con không nói sớm? Bây giờ mẹ đến thăm chị sui ngay đây.” Hà Yên Thư rất mừng khi Phương Ngọc Mai đã tỉnh, bà nói xong liền cúp máy kéo Tống Quốc An đến bệnh viện thăm chị sui của mình.

Tống Tranh cũng đã nhận được tin tức Phương Ngọc Mai đã tỉnh lại, anh vừa họp xong thì ngay lập tức lái xe đến thăm mẹ vợ.

Ở bệnh viện, Phương Ngọc Mai đang trò chuyện với Hà Yên Thư, thấy con rể đến bà mỉm cười dịu dàng, Tống Tranh cũng cong khóe môi cười hỏi thăm mẹ vợ của mình. Ở trong phòng bệnh thêm một lúc, Lưu Lan kéo Tống Tranh ra ngoài hỏi chuyện: “Anh đã điều tra tới đâu rồi? Kết quả xét nghiệm thật sự đã bị người ta động tay vào rồi?”

Tống Tranh gật đầu nói hết cho Lưu Lan biết: “Hai lần xét nghiệm đều bị người ta động tay vào, lần đầu tiên Đào Cẩm Xuân đã mua chuộc bác sĩ để bác sĩ thay đổi vị trí ống máu xét nghiệm. Lần thứ hai thì bà ta đã mua chuộc y tá, bây giờ thì có thể chắc chắn em mới là thiên kim tiểu thư hàng thật giá thật, Lưu Bội Linh mới là tiểu thư giả.”

“Chúng ta mau đi vạch trần bà ta đi, cho tất cả mọi người biết bà ta là loại người gì, xảo quyệt, mưu mô ra sao.” Lưu Lan kéo tay Tống Tranh muốn cùng anh đi tìm Đào Cẩm Xuân, Lưu Quân Tùng và Lưu Bội Linh.

Tống Tranh biết vợ mình rất tức giận, anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô rồi nói: “Em bình tĩnh lại đã, còn nhiều chuyện mà em không ngờ tới nữa kìa, chắc em cũng đã đoán ra được ba ruột của Lưu Bội Linh là ai rồi đúng không? Ngô Đại Sơn từng là tình cũ của Đào Cẩm Xuân, năm đó bà ta không có sinh non mà là sinh đúng ngày đúng tháng, tất cả mọi chuyện đều là do một tay bà ta tự dựng lên.”

Lưu Lan kinh hãi, đứng hình mất vài giây mới có thể tiêu hóa hết lượng thông tin khiến người ta phải kinh sợ, hãi hùng, cô thật sự không ngờ Đào Cẩm Xuân lại có thể mưu mô, đáng sợ đến mức như vậy, bà ta còn chuyện gì mà không dám làm nữa không? Tống tranh chậm rãi tiếp tục nói: “Em hãy ráng chờ thêm một chút nữa, đợi anh điều tra xong về chuyện bà ta hãm hại em và mẹ, chúng ta sẽ cùng nhau vạch trần hết tất cả.”

Lưu Lan gật đầu đồng ý, với mấy tội này đã có thể khiến Đào Cẩm Xuân ở tù vài năm rồi. Bây giờ kết cục của bà ta dường như đã định, chỉ còn lại Thái Bách Trung mà thôi, hắn cũng sẽ sớm phải trả giá với những gì mà hắn ta đã làm, ngày đó đang đến rất gần rồi.

- -------------------------------------------------

Sáng hôm sau, Tống Tranh cùng Lưu Lan đi mua quà sinh nhật cho Hà Yên Thư, lựa chọn mãi mới được một món ưng ý, cô chọn cho bà một sợi dây chuyền ngọc phỉ thúy, cũng may là còn có tiền từ đầu tư cổ phiếu không là cô không có tiền để mua quà cho bà rồi.

Mặc dù Tống Tranh đã nói là không cần phải chọn món quà đắt tiền như thế nhưng sợi dây chuyền ngọc phỉ thúy này thật sự rất hợp với Hà Yên Thư hơn nữa trước giờ bà rất thích loại ngọc này, đắt tiền cũng không sao, miễn bà vui là được, dù sao nó cũng nằm trong khả năng chi trả của cô.

Tống Tranh biết Lưu Lan vẫn chưa nói cho Phương Ngọc Mai biết chuyện giữa anh và cô nên anh đã chớp lấy cơ hội để có thể ở bên cạnh Lưu Lan, ngoại trừ lúc làm việc thì Tống Tranh hầu như là luôn bám dính lấy vợ không rời.

Tối đến, Tống Tranh đến đón Lưu Lan đến Tống gia dự tiệc, cô mặc lên mình một chiếc đầm màu hồng nhạt vừa đơn giản lại vừa sang trọng, tóc dài xõa xuống với phần đuôi được uốn nhẹ, Tống Tranh nhìn cô không chớp mắt, thầm nói trong lòng: “Sao vợ của mình lại đẹp thế nhỉ? Mặc cái gì cũng đẹp.”

Tống gia

Tống Tranh vừa đưa Lưu Lan đến đã ngay tức khắc thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ở đấy, buổi tiệc sinh nhật không quá lớn, khách mời hầu hết đều là mấy bà bạn thân thiết của Hà Yên Thư, bà muốn tổ chức riêng tư một chút, chỉ những ai khá thân thiết bà mới mời đến dự.

Mấy vị phu nhân, bạn bè của Hà Yên Thư thấy Lưu Lan khoát tay Tống Tranh đến liền không ngừng khen ngợi: “Con dâu của bà đẹp thật đấy, lúc trước tôi tưởng bà Tô nói quá bây giờ được gặp đúng là vô cùng xinh đẹp.”

“Phải đó, đúng là trai tài gái sắc, bà thật có phúc.” Một vị phu nhân khác lên tiếng khen.

Hà Yên Thư nghe khen đến mức mũi cũng sắp nở ra, cằm còn hơi nâng lên, nụ cười trên môi còn tươi như hoa, nhận được quà của Lưu Lan, bà cho người đặt cẩn thận sang một bên sau đó nắm tay của con dâu đi giới thiệu với mấy bà bạn của mình.

Sự lễ phép của Lưu Lan càng gây thêm ấn tượng tốt trong lòng các vị phu nhân. Tất cả bọn họ vẫn chưa biết chuyện Lưu Lan và Tống Tranh đã ly hôn, Hà Yên Thư không nói chuyện này cho bất kỳ ai kể cả bạn bè thân thiết nhất cũng không. Cho dù có biết chuyện thì đã sao? Bây giờ Lưu Lan được Hà Yên Thư yêu thương, cưng chiều như thế, mấy người bọn họ có biết thì cũng sẽ đối với cô khách sáo, cũng sẽ có người còn không ngừng khen ngợi, lấy lòng Lưu Lan mà thôi.

Ở bên ngoài biệt thự Tống gia, cách đó không xa Lưu Bội Linh ngồi trong xe với gương mặt đầy giận dữ, ánh mắt ghen tỵ, không cam tâm khi thấy Lưu Lan được mời đến dự tiệc sinh nhật của Hà Yên Thư hơn nữa còn được Tống Tranh đích thân lái xe đưa đến.

Rõ ràng hai người đã ly hôn, tại sao Lưu Lan vẫn được đối xử như người trong nhà chứ? Cô ta cất công mua quà lấy lòng lại không nhận được gì, thậm chí còn bị đuổi ra ngoài, còn Lưu Lan thì sao chứ? Không làm gì cả, cái gì cũng không bằng cô ta, tại sao bà lại yêu thích cô đến như vậy? Rõ ràng cô ta mới là thiên kim tiểu thư thật của Lưu gia, tại sao kết quả vẫn như thế? Những người Lưu Bội Linh muốn tiếp cận, lấy lòng đều vây quanh Lưu Lan, một ánh mắt cũng không chịu nhìn lấy cô ta dù chỉ một lần cũng không.

Người tức tối không chỉ có một mình Lưu Bội Linh mà còn có cả Đào Cẩm Xuân, hôm nay hầu hết mấy bà bạn mà bà ta quen biết đều được mời đến dự tiệc ở Tống gia chỉ có bà ta là phải ở nhà cầm điện thoại xem ảnh mà bọn họ đăng, bà ta muốn hòa nhập, kết thân với mấy vị phu nhân đó cũng dần trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Trương Minh Nguyệt cũng được mời đến buổi tiệc, vì lịch trình công việc mà cô đến trễ một chút, sau khi tặng quà chào hỏi Hà Yên Thư cùng mọi người ở đó xong, cô nhanh chóng đến chỗ Lưu Lan, vừa gặp mặt chưa gì đã châm lửa đốt nhà của bạn: “Lan Lan! Tớ nghe nhân viên ở quán nói đàn anh Hoài Vĩ đã mang một bó hoa hồng rất lớn đến quán tỏ tình với cậu, cảnh tượng đặc sắc như thế thật tiếc tớ không thể chứng kiến được, mấy năm trôi qua đàn anh vẫn nhất kiến chung tình với cậu, thật hiếm có đấy nha.”

Khóe mắt của Lưu Lan giật giật vài cái, bạn thân của cô cũng biết lựa thời điểm để đến nhỉ? Từ nãy đến giờ Tống Tranh không có ở cạnh thì không đến buôn chuyện, khi anh đến đưa đồ ăn cho cô liền xuất hiện tuôn một tràn.

Tống Tranh đứng bên cạnh nghe Trương Minh Nguyệt nói mà sa sầm mặt mày, đáy mắt trở nên lạnh lẽo, cái tên Hoài Vĩ kia chưa gì mà đã công khai theo đuổi vợ anh? Cũng biết thừa nước đục thả câu quá nhỉ? Không biết chừng anh ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi, chờ ngày anh và cô xảy ra chút chuyện liền nhảy vào chiếm lợi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!