Chương 28

Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta

10.392 chữ

12-12-2022

Part 28

- Mở song sắt cho ta- ta ra lệnh cho đám lính bên cạnh.

Cả đám im re, đứng im hoá đá, không một tên nào nhúc nhích.

- Mở song sắt cho ta

Bầu không khí im phăng phắc. À không, nếu tính cả tiếng khè khè của mụ kia thì làm sao bầu không khí im phăng phắc được. Ta cảm thấy bối rối. Mấy tên lính này bị điếc hay sao? Chẳng nhẽ chúng sợ ả này đến vậy?

Một tên lính nói:

- Hoàng hậu nương nương, người có chắc muốn vào đó không?

- Chắc. Giờ thì ngươi mau mở cửa cho ta. Lính không nghe lệnh hoàng hậu là tội lớn lắm đó nha.

( Lính canh: * khóc* hoàng hậu mà có mệnh hệ gì khi vào đấy thì Hoạng thượng xử trảm chúng thần mất)

Tên đó cúi đầu tuân lệnh rồi đi lấy chìa khoá. Cánh cửa song sắt được mở ra, không khí trong tù và ngoài khác hẳn nhau. Mùi ẩm mốc, hôi thối bốc lên nồng nặc. Cây ép chặt mụ ta xuống đất, một bên má ép xuống nền đá bẩn thỉu. Ta cúi xuống nhìn mụ, trong lòng có chút hoảng hốt. Ma thuật đen có tác dụng thế này ư? Ta tưởng nó phải hoàn chỉnh hơn chứ??

" Ta biết ngươi đang nghĩ gì" - một giọng nói vang lên trong đầu ta

" Mi là ai??"

" Thả mụ ta ra đi. Trước khi mụ ta bùn thối quanh người mụ ta nhập vào người dân"

" Mi là ai?? Và tại sao ta phải làm theo lời ngươi" - Ta nhìn quanh phòng. Không một ai cả.

" Hãy làm theo lời ta nói. Ta tưởng Thuỷ Linh đã kể cho ngươi về ta???tối nay, khi trăng l3n đỉnh đồi Ước Nguyện. Gặp ta ở đó"

Giọng nói kì lạ kia biến mất. Ta ngơ ngác nhìn quanh. Cả gian phòng chỉ còn tiếng khè khè của ả kia. Hất tay về, đám cây trở lui lại xuống đất.

Một phép màu nào đó đã làm ta nghe lời theo tiếng nói kì lạ đó.

Ả ta biến mất trong không khí như thể chưa từng có trên thế gian....

Ai da, việc này càng lúc càng phức tạp nha.

/

**********************

Mặt trời dần dần xuống chân núi, bầu trời nhuộm ánh đỏ cam thật buồn. Ta thơ thẩn đi trong khu vườn, suy nghĩ về giọng nói kì lạ vang lên trong đầu ta. Kẻ nào lại có thể xâm nhập vào đầu óc của ta như vậy?? Lại còn nói chuyện với ta??

Chẳng lẽ lại là....?? Không thể nào! Ngài ấy là huyền thoại, nghe nói đã về ở ẩn từ lâu. Chu Tước đại nhân không thể nào lộ liễu như vậy được.

Nhưng nếu không phải Chu tước đại nhân, thì là ai???

Loanh quanh trong vườn không thể thoát khỏi mớ bòng bong. Giọng của Mai Mai tổng quản vang lên làm ta giật mình:

- Ân Ly...

- Dạ, Mai Mai tổng quản

- Hoàng thượng truyền cho gặp con

Ta gật nhẹ đầu tỏ ý cám ơn Mai Mai tổng quản rồi rảo bước tới cung.

Hắn không bao giờ gọi ta hay truyền ta đến trừ phi có chuyện nghiêm trọng. Chắc chắn có chuyện quan trọng rồi.

Bước vào cung, các đại thần cùng các tỉ, muội và đệ nhìn ta. Ta nhướn mày nhìn hắn:

- Gọi ta?

- Ta có nghe nói nàng là người thả ả quỉ bùn ra. Có đúng không?

- Ừ. Là ta. Có chuyện gì sao?? - Ta giọng bình thản, ngây ngô hỏi hắn

Hắn đập bàn, làm ta giật mình nhìn chăm chăm vào hắn. Hắn bỗng dưbg tức giận nhìn ta:

- SAO NÀNG LẠI LÀM THẾ??

- Có một giọng nói trong đầu ta, và không hiểu sao ta nghe lời giọng nói đó. Giọng nói đó còn bảo nếu giữ mụ ta lại thêm, bệnh dịch từ người mụ sẽ phát tán ra mất.

- Nàng thả phạm nhân ra đấy. Mà nàng nghe lời một người lạ và còn chẳng nghe lời ta.

- Sao tự dưng mi lại tức giận?

- TA GIẬN HỒI NÀO.

- MI ĐANG TO TIẾNG VỚI TA NGAY TRONG CUNG ĐIỆN NÀY ĐẤY.

- Hoàng thượng...người quá lời với hoàng hậu rồi- Trọng Kha lên tiếng nhẹ nhàng nói

- Hoàng hậu chắc đang bị áp lực, mệt mỏi nên nói những điều điên rồ như vậy. Các khanh hãy thông cảm....

Điên ư... Hắn bảo ta bị điên??? Từ bao giờ hắn không tin ta vậy??

- Đủ rồi. Huynh tư cách gì mà bảo tỉ ấy điên? - Kim Quân đập bàn nói

- Ta là hoàng thượng. Là vua một nước.

- Mi không tin ta, phải không? - cắt đứt cuộc nói chuyện, ta nhìn thẳng vào mắt hắn.

Không cảm giác gì cả. Ta mệt mỏi quay đầu bước đi. Không tin ta, được thôi! Không giống Hoàng Thần mấy giờ trước gặp ta, một Hoàng Thần khác hẳn. Được thôi, ta sẽ đi một mình.

- Điều gì đã làm trẫm thay đổi vậy, thưa Hoàng Thần?

Hắn im lặng, không một câu trả lời.

Trọng Kha lặng lẽ theo ta bước ra khỏi cung điện, Kim đệ cũng bước chân theo.

************************

Về Lâm cung, ta nhặt những đồ cần thiết cho vào một cái túi. Chắc ta sẽ đi khỏi đây một thời gian. Tìm cách giải cứu mẫu thân ta và ra ngoài ngao du, nghịch ngợm chút. Ta không thích cái tính này của hắn, tự dưng nổi cáu với ta. Nhớ lại, ta giận dỗi ném nhẹ túi đồ xuống, lòng có chút buồn bực. Hắn không tin ta....

Mà sao ta phải quan tâm tới tên chết tiệt đó???? Ta không can, không can

Nhặt túi đồ từ dưới đất lên, ta rảo bước ra ngoài.

Trèo lên tiểu Bạch, ta định phóng đi. Một bàn tay kéo ta lại, ta ngã khỏi lưng tiểu Bạch, nhào vào lòng người đó:

- Nàng định đi đâu?

Gạt bỏ bàn tay đó ra, ta lạnh lùng nói:

- Tới nơi mà người ta yêu không bảo ta bị điên

- Ta xin lỗi. Là vua một nước, ta có quá nhiều áp lực. Đôi khi thật không thể gánh hết. Ta xin lỗi.

- Sao mi không nói với ta?

- Ta....không giỏi chuyện chia sẻ. Ta...ta không muốn nàng lo.

- Ừ.

- Mà...nàng vừa bảo nàng yêu ta phải không??

Mặt ta bất giác đỏ bừng lên, ấp úng:

- Không...không có. Ta đâu bảo thế đâu.

- Hai lần không là có nhé. - hắn cười, trêu chọc ta, cúi xuống đặt một nụ hôn vào má ta.

Người ta bỗng nhẹ bỗng lên, chân không còn đặt dưới đất. Hắn bế ta lên, cười nói:

- Ta Yêu Nàng, Ân Ly

Ya, việc hạnh phúc này là thế nào???? Tim ta đập mạnh. Hồi hộp thế. Yaaaa mặt ta đỏ bừng lên. Vùi mặt vào ngực hắn, khẽ nói:

- Ta...cũng...cũng...yêu....chàng

*********************

* CẢNH BÁO H NHÉ*

Nàng nằm gọn trong lòng hắn, đầu khẽ tựa ngực ta rồi vùi mặt đỏ bừng vào mặt ta nói yêu ta. Nàng nói yêu ta ư?? Không thể tin được.

Nhưng mà....mặt nàng đỏ bừng vậy thật đáng yêu quá đi. Bờ áo xộc xệch lồ lộ làn da trắng hồng.

Hắn cúi xuống, thổi nhẹ vào tai nàng rồi nói:

- Ân Ly, ta thật không chịu nổi.

Nàng lắp bắp:

- Gì...cơ...??

Hắn bế nàng vào Lâm cung, đặt xuống chiếc giường êm ái.

- Hoàng Thần... Không được làm bậy. Giờ vẫn sáng đó.

Mặt nàng đỏ tưng bừng lên. Nóngg...nóng...a

~Nàng lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng lại....

Hắn thật không kìm nổi, thật không kìm nổi mà....

Trái tim hắn đập rộn ràng. hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi nàng. Gì đây?? Sao lại ngọt thế này???

Một tay giữ ở cổ nàng để nàng không thể thoát khỏi nụ hôn đầy ma lực đó. Một tay vân vê nơi đai áo, cởi nó ra...

Lớp áo dần dần được cởi ra, rồi bị chủ nhân chúng đối xử tàn nhẫn, vứt lên nền đá lạnh. Hắn quấn lấy thân nàng, từng nụ hôn nóng bỏng, ướt át đánh dấu lên người nàng như khẳng định, nàng là của hắn. Như không thể chời đợi thêm một phút nào nữa, như sợ rằng nàng sẽ bay đi mất, rằng đây chỉ là giấc mơ, hắn hối hả đâm sâu và hạ [email protected] nàng. Tay vân vê nơi ngực, gấp rút đâm sâu vào hơn. Đôi môi không lúc nào rời khỏi đôi môi nàng, hai cái lưỡi quấn lấy nhau. Nàng nhăn mặt, cấu nhẹ hắn rồi đập vào lưng hắn:

- Đau ta...

Hắn hôn lên trán nàng:

- Rồi sẽ hết thôi. Không sao đâu

Ánh sáng chiều ta len lỏi trong cửa sổ, tạo khung cảnh thật ám muội.

Ánh mắt mơ màng nhìn hắn, chỉ làm hắn thêm hăng say. Thật không cưỡng lại mà. Nàng thật là....

Bàn tay hắn giữu nàng không chặt như trước, nàng như tỉnh giấc, chuyển mình lật ngược lại, nàng ngồi lên người hắn, mái tóc dài xoã xuống che mất bầu ng ực kia. Ngón tay thon gọn của nàng vẽ vẽ vân vê trên bầu ng ực ta, nói:

- Mi thật quá đáng nha. Mi lấy mất sự trong sạch của ta rồi. Làm sao đây??

Hắn cười, một tay lại kéo nàng xuống:

- Đâm lao rồi phải theo lao thôi

Cuộc ân ái hoang dại lại tiếp tục....

***********************

Ta tỉnh dậy khi bầu trời đêm tối mịt, trăng đã ló dần sau chân đồi. Người ê ẩm, ta khẽ cựa mình. Cánh tay trên eo ta siết chặt hơn:

- Nàng dậy rồi??

- Ừm.

Quay mặt sang nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt ấy của hắn, mặt ta lại đỏ lựng cả lên. Hình như....hình như hắn đã nhìn ta rất lâu.

- Hoàng Thần, ta phải lên đỉnh đồi ước nguyện ngay bây giờ.- ta nhìn hắn, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi hắn.

- Không được. Nhỡ nàng bị làm sao, ta biết sống sao?- hắn vùi mặt vào hõm cổ ta, rồi (lại) đặt một nụ hôn lên đó.

- Đi. Ta sẽ không sao đâu. Chuyện gì có thể xảy ra nữa....khi ta bị mi ăn sạch sẽ rồi??

Hắn cười, bóp nhẹ một bên ngực ta rồi lại đặt một nụ hôn lên môi ta, làm mặt ta lại đỏ lựng lên.

- Được. Ta cho nàng 1 tuần. Sau một tuần, phải về ngay. Trọng Kha, Kim Quân, Thuỷ Linh, Hoả An La, Thổ Tinh và Mộc Anh sẽ đi cùng nàng.

- Đa tạ, phu quân- mỉm cười thích thú, ta đặt lên môi hắn một nụ hôn thật sâu. Hắn lại véo ta một cái..

A~ thật hạnh phúc quá đi....

**************

Sửa soạn đồ xong, ta ngồi lên người Tiểu Bạch. Ánh mắt tiểu Bạch lướt qua người ta rồi khẽ gầm gừ: " Hai người thật hạnh phúc nha"

Bất giác nhìn xuống nơi cổ, ta đỏ mặt. Tên bi3n thái Hoàng Thần, mi mạnh tay quá đấy a

~Kéo cổ áo cao lên che khuất " dấu vết hạnh phúc", ta cố gắng làm mặt bình thường trở lại. Trăng đã lên lưng chừng núi rồi. Không lâu sau sẽ lên đỉnh núi mất. Các huynh, tỉ, đệ và muội đã leo lên ngựa chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi. Đeo chiếc vòng hộ mệnh Kim Quân tặng ta vào tay, ta cảm thấy yên tâm phần nào.

Hoàng Thần nhìn ta, nói:

- Bảo trọng. Nàng về mà bị làm sao là bị phạt đó.

Ta cười với hắn. Rồi hắn thì thầm gì đó với tiểu bạch, vuốt lông nó rồi vỗ nhẹ lên đầu. Tiểu Bạch gật nhẹ đầu rồi oai nghiêm nhìn ra phía trước.

6 chú tuấn mã cùng con sói tuyết phi lên trước, lao về phía đồi Ước Nguyện.

**********************

Người ta gọi đồi là đồi ước nguyện vì trên đó có một cái cây đầy lá màu đỏ. Quanh năm lá đỏ rụng rồi lại mọc lên như một lẽ tự nhiên. Những chiếc lá màu đỏ tượng trưng cho sự may mắn, khi lá rụng xuống, ai nhặt được thì viết lên đó điều ước rồi đặt trong hốc cây đó. Vị thần sẽ đến, đọc lời ước nguyện, nếu lời ước nguyện đó đẹp đẽ, sẽ được vị thần chấp thuận. Cả năm, cây rụng 20 lá đỏ, ai nhặt được quả thật may mắn.

Ánh trăng lên tới đỉnh đồi cũng là khi cả nhóm vừa đặt chân lên đỉnh đồi. Ánh trăng huyền ảo, soi sáng bóng cây đỏ trên đồi. Làm khung cảnh trở nên nên thơ, thơ mộng, lãnh đạm và cũng một phần lẻ loi. Ta xuống tiểu Bạch, đi quanh cái cây thần kì một vòng rồi chạm vào thân cây. Một sức mạnh bí ẩn từ cây toả ra. Áp trán vào thân cây, một giọng nói từ từ vang lên trong đầu ta, vang, ấm, lạnh:

" Ân Ly hoàng hậu, chủ nhân ta đang đợi người"

" Hãy nói cho thần biết, thần phải đi tới đâu"

" Tất cả mọi thứ ở trên đầu người thôi"

" Đa tạ"

Trên đầu ư, ý bà ta là gì nhỉ?

Ta ngẩng đầu lên nhìn tán lá, bỗng chợt một cơn gió thổi qua, không một cái lá nào rung động, tự dưng, một chiếc lá đỏ rơi nhè nhẹ xuống tay ta.

Ảo ảnh ư?? Làm sao mà gió thổi qua, cây không rung động lại rụng lá được???

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!