Chương 53

Hoa Hồng Tặng Em

10.605 chữ

09-04-2023

Vì hôm qua lo lắng cho cuộc gặp hôm nay nên cả đêm Hàn Tiểu Anh không tài nào chợp mắt.

Mãi cho đến khi gần sáng, cậu mới cảm thấy mắt nặng trĩu, muốn ngủ.

Lâm Hải Thiên nhìn cậu như vậy thì có chút không đành lòng.

"Hôm khác chúng ta đến thăm ông cũng được mà em."

"Không được, anh nhanh thay quần áo đi." Hàn Tiểu Anh đã chuẩn bị đâu vào đấy, cậu đẩy Lâm Hải Thiên vào phòng thay đồ.

Lần đầu tiên gặp mặt mà đến trễ thực sự không hay chút nào, hơn nữa đó lại là ông nội của Lâm Hải Thiên nhà cậu.

Cậu không muốn để lại ấn tượng không tốt với ông trong lần gặp đầu tiên đâu.

Nhìn thì có vẻ bình thường nhưng Lâm Hải Thiên có thể nhìn ra được bé cưng nhà mình đang sốt ruột cỡ nào.

Tay chân luống cuống, xách một ít đồ cũng chập choạng.

Lâm Hải Thiên cũng nhìn ra thì Hàn Tiểu Anh cậu quả thực cũng không giấu nổi.

Cậu lo đến rối tung rối mù cả rồi đây.

Dì Mai hiểu tính ông Lâm, bà làm một ít mứt kẹo ngọt để Hàn Tiểu Anh mang qua cho ông nội.

Nhìn ông nghiêm khắc thế thôi chứ thực ra ông rất thích những thứ dễ thương và ngọt ngào.

Hàn Tiểu Anh nghe xong cũng không dám tin, bây giờ chỉ có nước gặp trực tiếp mới biết được thực hư thế nào.

Trước khi ghé vào nhà ông, Hàn Tiểu Anh đòi qua trung tâm siêu thị mua một số thứ cho ông nội Lâm.

"Ông có hết rồi, em đừng lo." Lâm Hải Thiên cũng cảm thấy thương thay bé cưng nhà mình.

Biết thế không cho em ấy biết rồi tự bế em ấy qua nhà ông nội thì hay.

Hàn Tiểu Anh mặc kệ, cậu đi hết chỗ này chỗ kia mua những thứ tốt cho người cao tuổi.

Tay xách nách mang bao nhiêu là đồ, đến cả Lâm Hải Thiên xách cũng không kịp hết.

Thoả mãn xong xuôi, cậu mới thở phào một hơi rồi cười nhìn Lâm Hải Thiên.

Ai mà có ngờ một người cao cao tại thượng như hắn lại đang vật vã xách đồ cho vợ yêu thế này.

Nhưng Lâm Hải Thiên tình nguyện, nhìn bé cưng cuống quýt vì gia đình mình, nhìn em ấy lo lắng sốt sắng không thôi cũng khiến hắn rất hạnh phúc.

"Vất vả cho anh rồi." Hàn Tiểu Anh tay cũng bận bịu, cậu đặt một ít đồ vào cốp xe rồi vươn tay sờ gương mặt Lâm Hải Thiên.

Nhìn thế thôi chứ thật ra người đàn ông của cậu là đẹp trai nhất nha.

Không ai sánh được với Lâm Hải Thiên nhà cậu đâu.

"Cực cho em rồi." Lâm Hải Thiên cũng cất đồ ra phía sau, ôm eo cậu rồi cùng nhau ngồi vào xe.

Cả hai tiếp tục hành trình đến nhà ông nội, buổi sáng đường không quá đông nên chỉ khoảng 20 phút là đến nơi.

Xe dừng trước cổng một căn nhà vườn.

Hàn Tiểu Anh như không dám tin vào mắt mình, trong suy nghĩ của cậu, tất cả những người phát đạt giàu sang hầu như đều sống trong biệt thự, nhà cao tầng đầy xe sang.

Nhưng ông nội Lâm lại chỉ sống trong căn nhà vườn thoáng đãng rộng rãi này.

Cậu quay sang nhìn Lâm Hải Thiên, hắn cũng đoán được bé cưng đang nghĩ gì.

"Ông nội rất thích những thứ đơn giản." Lâm Hải Thiên ra phía sau, lấy từng món đồ bên trong rồi cùng Hàn Tiểu Anh đi vào trong nhà.

Đi vào bên trong, ngay bên cạnh căn nhà là một khu vườn rộng lớn được trồng rất nhiều loại rau hay cây cối, hầu như loại nào cũng có.

Gần đó là một bộ bàn ghế bằng gỗ lim được đặt ngay ngắn dưới gốc cây phượng.

Mùa hè cũng gần đến, hoa phượng bắt đầu trổ bông, đã thoáng nhìn thấy màu đỏ bên trên.

Ánh nắng xuyên qua từng tán lá nhưng lại không quá gắt mà thay vào đó là từng cơn gió thoang thoảng, mát rượi.

Vào sâu thêm một chút là thấy từng chậu hoa cây cảnh được xếp ngay ngắn bên cạnh cửa ra vào, bên trên cũng được treo một hai chậu hoa.

Ngay chính giữa của cửa được treo một cái chuông gió, gió trời khiến chiếc chuông khẽ lay đưa, tạo nên tiếng động vô cùng êm tai.

Đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

Lâm Hải Thiên gõ cửa, bên trong không một tiếng động mà cửa cũng không có dấu hiệu được mở.

Hắn đoán có lẽ ông nội đang đi chơi đâu đó quanh đây.

"Ông nội chắc ra ngoài rồi, chúng ta vào trước đợi ông." Lâm Hải Thiên tay vẫn ôm eo Hàn Tiểu Anh như cũ, cửa không khoá nên hắn đẩy cửa rồi cả hai đi vào bên trong.

"Qua bên này." Lâm Hải Thiên đặt toàn bộ đồ trong tay xuống, nắm tay bé cưng đi đến trước một bàn thờ.

"Đây là bà nội của anh." Hắn nói xong lại ngước lên nhìn tấm ảnh bên trên, nhìn người phụ nữ bên trong ảnh mà cười, "Bà ơi, đây là Tiểu Anh người yêu con."

Lâm Hải Thiên trịnh trọng nắm tay Hàn Tiểu Anh, giới thiệu bé cưng nhà mình cho bà nội Lâm.

Sau đó khẽ buông tay cậu, lấy một que hương đốt lên rồi c ắm vào bát hương.

Trong suốt quá trình, hắn luôn nghiêm túc, thi thoảng lại nói với bà nội Lâm một hai câu mà Hàn Tiểu Anh nghe không rõ.

Không cần để Lâm Hải Thiên nhắc nhở, Hàn Tiểu Anh cũng lại gần.

Đầu tiên chào hỏi bà nội Lâm đang cười dịu dàng bên trong tấm ảnh, "Con chào bà, con là Hàn Tiểu Anh, là người yêu của anh Hải Thiên ạ.

Thật xin lỗi vì đến hôm nay mới có thể gặp chào hỏi bà." Cậu làm giống Lâm Hải Thiên, cũng lấy một que hương, hắn cầm lấy rồi đốt lên giúp cậu.

Đến khi thắp xong que hương, chào hỏi đôi ba lời thì bên ngoài sân vang lên tiếng nói của ông nội Lâm.

Hàn Tiểu Anh có hơi thấp thỏm, cậu chuẩn bị gặp mặt ông nội nên có hơi lo lắng, sợ rằng mình sẽ biểu hiện không tốt trước mặt ông.

"Không sao đâu, có anh ở đây với em." Lâm Hải Thiên nắm tay bé cưng của mình, cười dịu dàng an ủi cậu.

Nhìn ánh mắt và nụ cười hết mực yêu chiều kia, Hàn Tiểu Anh như bỗng tiếp thêm sức mạnh, cậu hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cũng ngước lên cười với Lâm Hải Thiên.

Chỉ cần có Lâm Hải Thiên bên cạnh, mọi thứ khó khăn xung quanh cậu như bỗng hoá nhẹ nhàng.

"Tiểu Thiên về đấy à? Sao không gọi báo ông một câu." Ông nội Lâm chống gậy, từ xa nhìn thấy chiếc xe hơi quen mắt thì nhanh chóng đi về phía cửa nhà, vừa vào đến nơi thì thấy một lớn một bé từ trong nhà đi ra.

Ông nhìn đứa bé bên cạnh Lâm Hải Thiên, đoán chắc chắn là đứa trẻ mà trước đây cháu trai từng nói đến.

Hơn nữa ông cũng cho người điều tra đứa trẻ này, quả thực nhìn bên ngoài còn xinh đẹp hơn những gì ông thấy trên ảnh.

Nếu không biết có khi lại tưởng cháu của Lâm Hải Thiên thì chết dở.

Nhìn đứa trẻ mặt búng ra sữa kia, ông nội Lâm không kìm lòng được với những thứ dễ thương bèn chống gậy từ từ lại gần hai người.

"Ông nội, con về thăm ông." Lâm Hải Thiên đi lên phía một bước đỡ ông nội Lâm, Hàn Tiểu Anh cũng lon ton chạy theo phía sau.

Đến khi cả ba không còn khoảng cách nữa, Lâm Hải Thiên mới đứng bên cạnh Hàn Tiểu Anh, một lần nữa giới thiệu cậu cho người trong nhà.

"Em ấy là Hàn Tiểu Anh, như lần trước con đã nói qua với ông, Tiểu Anh là người yêu con."

Lâm Hải Thiên chăm chú quan sát nét mặt của ông nội Lâm, hắn không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của ông.

Chỉ cần ông nội Lâm khó chịu hay không thoải mái, hắn sẽ lập tức đưa Hàn Tiểu Anh đi.

Bé cưng của hắn vốn suy nghĩ nhiều, sợ rằng nếu như ông nội nói gì khiến bé cưng buồn lòng thì có khi đến sang năm cũng khó mà nguôi ngoai.

Nhưng người tính không bằng ông nội Lâm tính, ông lại gần Hàn Tiểu Anh sau đó đưa tay ra cầm lấy tay cậu, khẽ nắn.

"Con là Tiểu Anh sao?" Giọng ông nội Lâm có chút khàn, nhìn đứa trẻ trước mặt đầy yêu thương.

"Con chào ông nội, con là Hàn Tiểu Anh.

Mãi đến hôm nay mới qua thăm ông, ông tha lỗi cho con." Hàn Tiểu Anh nhìn ra ông nội Lâm không hề đáng sợ như trong suy nghĩ, cậu thả lỏng tâm trạng, mỉm cười nắm lại tay ông nội Lâm.

"Mau, mau vào trong ngồi." Ông nội Lâm rata vui vẻ, kéo tay đứa bé trắng trẻo đáng yêu đi vào bên trong nhà.

Một đường thẳng tuột chẳng hề để ý hay quan tâm gì đến đứa cháu trai của mình.

Lâm Hải Thiên cũng không ngờ đến phản ứng này của ông nội.

Nhìn thấy người mình yêu thương thân thiết với nhau, người là cháu trai kiêm người yêu là hắn đây vui mừng còn không hết.

Chỉ mong khoảnh khắc vui vẻ này kéo dài mãi mãi.

Ông nội Lâm cùng Hàn Tiểu Anh chỉ vừa mới gặp nhau, ấy vậy mà cứ như thân quen lâu năm không gặp lại.

Hai ông cháu nói chuyện đến vui vẻ, Lâm Hải Thiên đi chợ mua đồ về nấu ăn mà vẫn chưa thấy câu chuyện kia kết thúc.

"Con không biết đấy thôi, Tiểu Thiên hồi còn bé nó không cứng đầu cứng cổ như bây giờ đâu, cũng mập mạp đáng yêu lắm." Ông nội Lâm thở dài, nhìn ai kia đầy ghét bỏ.

Hàn Tiểu Anh che miệng cười đầy vui vẻ, cậu được nghe rất nhiều chuyện về Lâm Hải Thiên từ ông nội Lâm.

Ông nội Lâm kể lại, hồi Lâm Hải Thiên còn học mẫu giáo, không may bị bạn học lỡ tay tụt quần khiến hắn đen mặt.

Không thèm nói gì đã túm tóc rồi dúi đầu người ta xuống sàn nhà.

Mãi đến khi bạn học kia khóc lớn thì cô giáo mới nghe thấy, rồi tức tốc chạy lại.

Giằng co một hồi thì mới gỡ được bàn tay đang túm tóc của Lâm Hải Thiên ra.

"Còn nhớ hồi nó học lớp 2, đêm hôm đang ngủ thì—" Ông nội Lâm hăng say kể chuyện, ngồi cạnh nắm tay Hàn Tiểu Anh.

Lời chưa kịp kể xong thì bị Lâm Hải Thiên chặn lại, "Ông à, đừng bêu xấu con trước mặt Tiểu Anh.

Với cả chuyện cũng qua lâu rồi, ông nên quên đi thôi."

Cái quá khứ kinh khủng kia sao hắn có thể để cho bé cưng nghe được chứ.

Nếu để em ấy nghư được, có khi lại cười đau ruột lên ấy chứ, lúc đó mặt mũi đâu mà nhìn em ấy nữa đây.

Ông nội Lâm chậc chậc, bũi môi.

Không thèm cho cháu trai mặt mũi rồi nhân lúc Lâm Hải Thiên không để ý, khẽ thì thầm vào tai Hàn Tiểu Anh.

Hàn Tiểu Anh nghe xong thì bịt miệng khồn dám cười lớn, chỉ sợ Lâm Hải Thiên nghe được.

Thôi thì mấy chuyện như này nên giấu vào một góc đi thôi, tránh cho ai kia không may nghe được lại thẹn quá hoá giận mất.

Tính Lâm Hải Thiên nhà cậu thì còn lạ gì nữa.

Ông nội Lâm lại trò chuyện đôi ba câu, mãi cho đến khi Lâm Hải Thiên làm xong bữa trưa mới đành miễn cưỡng đứng dậy.

Cả ba ông châu cùng ngồi vào bàn ăn.

"Tiểu Anh à, con nên ăn nhiều vào.

Nhìn con bây giờ đi, gầy lắm rồi." Ông nội Lâm gắp một lát thịt cho vào bát Hàn Tiểu Anh, lại gắp thêm một lát giò.

"Ông cũng ăn đi ạ, đừng chỉ gắp cho mình con." Hàn Tiểu Anh cũng lễ phép, cậu gắp một lát cá cho vào bât ông nội Lâm.

"Tiểu Thiên nó ở nhà không cho con ăn uống đàng hoàng phải không?" Ông nội nói xong lại liếc nhìn Lâm Hải Thiên đầy ghét bỏ.

Hàn Tiểu Anh vội vàng phủ định, cậu sợ ông nội lại hiểu lầm Lâm Hải Thiên nhà cậu mất, "Không đâu ạ, anh ấy chăm con tốt lắm, ông đừng lo."

Bữa cơm hôm nay ăn đến là vui vẻ.

Đến chiều muộn, ông nội Lâm không nỡ lòng để cả hai đứa cháu ra về.

Nhưng cuối cùng đành nén lại nỗi niềm, chống gậy ra cửa tiễn hai đứa nhỏ.

"Ông vào nhà đi ạ, lần sau chúng con lại đến thăm ông." Hàn Tiểu Anh ôm ông nội Lâm.

"Sớm một chút nhé, ông nhớ con lắm." Ông nội Lâm nắm tay cậu, chốc chốc lại nắn nắn bàn tay.

Do dự một hồi đưa tay lên xoá má của cậu.

Hàn Tiểu Anh cũng rất vui vẻ để ông xoa.

Mãi đến khi không còn nhìn thấy bíng dáng xe hơi đâu nữa, ông nội mới từ từ đi vào trong nhà.

Ông lấy một cây hương, châm lửa rồi c ắm vào bát hương, nhìn người vợ dịu hiền trong ảnh mà cười đầy vui vẻ.

"Tiểu Thiên nhà ta thật có phúc.".

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!