Chương 7

Hồ Sơ Tâm Lý Tội Phạm - Tội Không Thể Tha

13.900 chữ

21-04-2023

HỒ SƠ TÂM LÝ TỘI PHẠM - TỘI KHÔNG THỂ THA

Tác giả: Địa Sơn Khiêm

Edit: Alex

_____________

Đêm, phố lên đèn rực rỡ.

Qua sáu giờ, các quán ăn dần trở nên đông đúc, rộn rộn ràng ràng, hết sức náo nhiệt.

Dựa theo thông lệ hẹn hò thì địa điểm gặp mặt lần đầu thường đều do nhà gái lựa chọn, kiểu người gia trưởng, truyền thống như Hách Nhân lại càng không ngoại lệ.

Nếu là Tống Ngọc Thành chọn thì em ấy sẽ khách khí và lịch sự, tuyệt đối không dẫn đối phương đến những quán nhỏ bán đồ tươi mà bạn bè với nhau mới đi, đương nhiên em sẽ chọn một nhà hàng có giá cả vừa phải mà cấp bậc cũng tương đối.

Quan trọng nhất là em ấy không hề để bụng chuyện xem mắt, vậy nên căn bản sẽ không tìm tòi, tuyển chọn nhà hàng này nọ mà chỉ lựa theo những đề cử và giá cả trên bản đồ.

Đồng thời, với thói quen khiêm tốn, kín đáo của Tống Ngọc Thành thì đương nhiên em sẽ không chọn bàn ngay giữa đại sảnh.

Sát vách, ngồi quay lưng vào tường, lúc nào cũng quan sát được tình hình trong nhà hàng, vách tường sau lưng có thể cung cấp cảm giác an toàn.

Vị trí kế bên cửa sổ có hai bàn, một bàn đã có cô gái trẻ mặc váy đỏ ngồi quay mặt vào tường.

So sánh với những nhóm người rủ nhau đến ăn uống thì trước mặt cô ta trống rỗng, có phần cô độc.

Nhìn từ bóng lưng thì cô gái ấy có mái tóc dài như thác nước, đuôi tóc được cột lại bằng chiếc nơ bướm đỏ ngang thắt lưng.

Vóc dáng thon thả, đường cong yểu điệu, đôi cánh tay lộ bên ngoài trắng nõn không tì vết.

Tâm trạng cô ta hình như không tốt lắm, quanh người chìm trong một làn khói mù xám nhạt.

Nữ, hai mươi đến hai lăm tuổi, ngoại hình hẳn là được tám điểm.

Một mình xuất hiện tại nơi người ta ra vào có đôi có cặp thế này, rất có thể là vừa kết thúc một mối tình.

Khả năng cao là tiềm thức có mong muốn kết bạn nhưng vẫn bị nỗi đau khổ do thất tình đeo bám, sợ hãi việc bắt đầu một mối quan hệ mới.

Xem ra hôm nay phải áp dụng kiểu ấm áp chữa lành.

Điêu Thư Chân giấu khuôn mặt bên dưới chiếc mũ lưỡi trai màu trắng đội trên đầu, đảo mắt, bước về phía cô gái kia.

“Hi, chào em, có một vấn đề muốn tham khảo ý kiến của em, trông em giống chuyên gia về phương diện này.” Điêu Thư Chân mỉm cười, mang theo một chút ngại ngùng, lo lắng vô cùng thích hợp, “Chị và bạn cá với nhau một chuyện.

Chị cho rằng tôm hùm đất đã làm sẵn trong quán ăn không có đầu, mà bạn chị cứ khăng khăng nói có.

Bọn chị định tìm một người lạ xác nhận thử xem.”

“Chắc là không có đâu.” Cô gái tạm dừng động tác ăn uống, kinh ngạc nhìn Điêu Thư Chân một cái rồi đáp.

Điêu Thư Chân nương theo đó mà ngồi xuống chỗ đối diện, cười nói: “Vậy thì hay quá, em giúp chị thắng cuộc cá cược lần này rồi.

Gặp được em đúng là chuyện may mắn.

Trong cuộc sống, nhất định em cũng là nữ thần may mắn của mọi người đúng không?”

Suy đoán được xác định, đối phương chỉ đi một mình.

Không ngăn mình ngồi xuống nghĩa là cũng có cảm tình nhất định.

Mở màn hai điểm.

“Em không phải người may mắn gì đâu.” Cô gái ngẩng đầu, cười tự giễu, giữa đôi mày có nét bi thương rõ rệt.

Điêu Thư Chân và cô gái nhìn vào mắt nhau, lòng giật nảy.

Đó là một đôi mắt thế nào nhỉ… tựa như lửa cháy lan thiêu rụi rừng rậm xanh biếc, tàn lửa bay đầy rơi lả tả giữa bầu trời đêm đen đặc.

Trên đồng bằng, bỉ ngạn đỏ thắm nở rộ từ đống tro tàn.

Điêu Thư Chân như có thể chạm đến nhiệt độ nóng rực của đám tàn tro.

Cảnh đẹp hư vô, mờ ảo hóa thành bụi trong ngọn lửa dữ, cứ như trút cạn tình cảm say đắm của cả cuộc đời vào giờ phút này.

Thần kinh Điêu Thư Chân lập tức trở nên cảnh giác.

Đây không phải rung động từ hormone khi động vật giống đực ngửi thấy động vật giống cái, là mà sự cảnh giác chiến đấu hay trốn chạy trước mối nguy hiểm.

Có điều sự cảnh giác này lại khiến tim cô đánh dồn, đồng tử hơi giãn, thần kinh càng thêm hưng phấn.

“À, vậy sao? Chị cũng thường hay nghĩ thế.

Cơ mà lúc bất hạnh nhất thường chính là báo hiệu cho thấy thời khắc may mắn sắp đến.” Điêu Thư Chân xòe tay, để lộ phần cổ tay, người hơi chúi ra trước, nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Mấy hôm trước, một mình chị đi du lịch bụi.

Đó phải nói là một chuyến du lịch hỏng bét.

Đâu đâu cũng toàn là người, đồ ăn vừa dở vừa mắc, ở khách sạn nửa đêm còn có người nhảy dân vũ quảng trưởng bên ngoài.

Khó khăn lắm mới chạy đến cửa vườn quốc gia thì trời lại đổ mưa.”

Bày ra ngôn ngữ thân thể của sự tự tin.

Ánh mắt bình tĩnh, 70% thời gian nói chuyện là nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Cô gái mặc váy đỏ quay sang Điêu Thư Chân, vai đưa ra sau, thả lỏng.

Rốn và mũi chân quay về phía mình, đối phương có hứng thú với lời gợi chuyện.

Ba điểm.

“Chị năn nỉ dữ lắm nhân viên vườn quốc gia mới cho chị lái xe vào dạo một vòng.

Chờ đến khi chạy đến gần đỉnh núi, chị bung dù bước ra ngoài.

Mưa bụi mịt mù, chẳng nhìn rõ được cái gì cả.

Chị nguyền rủa ông Trời chết tiệt, tâm trạng hệt như cái bánh quy mốc, vừa ướt vừa ỉu.”

“Nhưng tới khi chị đi đến đài ngắm cảnh thì mưa cũng dần ngớt đi.

Giữa những dãy núi trùng điệp, mây khói từ từ dâng lên, mềm mại bao phủ trên triền núi.

Đúng lúc hoàng hôn ngả bóng, mặt trời lặn khuất sau những đám mây mưa bàng bạc, tia sáng dịu nhẹ phủ lên biển mây và những dãy núi bên dưới, tưởng chừng như mũ phượng, khăn choàng của cô dâu, lại giống cái kẹo bông gòn vị quýt, nước đường màu vàng cam nhẹ nhàng sái lên tầng mây trắng tuyết.

Đó là biển mây đẹp nhất mà trước giờ chị từng thấy.”

“Như được thần linh thiên vị, cuốn tranh tươi đẹp, bát ngát của đất trời chỉ mở ra cho một mình chị chiêm ngưỡng.”

“Nếu không phải vì bệnh dịch, chị sẽ không đến điểm du lịch hẻo lánh ấy.

Nếu không phải trời mưa, trên núi chắc chắn đã đông nghẹt người, ồn ào nhốn nháo.

Nếu không phải sau cơn mưa trời lại sáng, giữa núi đồi sẽ không có biển mây lan tràn.”

Tốc độ động đũa của cô gái mặc váy đỏ càng lúc càng chậm, ánh mắt cũng dừng trên mặt Điêu Thư Chân ngày một nhiều hơn.

Điêu Thư Chân nói: “Đôi lúc khó khăn chỉ là chướng ngại vật mà trời cao cố ý an bài để chỉ dẫn em đến nơi mà em nên đến.”

Rồi cô nhìn thẳng vào mắt cô gái áo đỏ, cười nói: “Gặp được em, chị rất may mắn.”

Cô gái mặc váy đỏ nở nụ cười.

Nét tối tăm giữa đôi mi cũng phai đi nhiều.

Nụ cười phát ra từ nội tâm.

Cơ vòng mắt co, kéo khóe mắt và chân mày xuống.

Miệng và mắt cùng giương lên, hai bên đối xứng tự nhiên.

Mỉm cười thật lòng.

Năm điểm.

Điêu Thư Chân nhún vai, tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Nếu không phải chị thích con trai thì chắc chắn đã yêu em ngay từ lần đầu gặp rồi.”

Cô gái váy đỏ nhướng mày, chớp mắt, nói: “Thật không?”

Điêu Thư Chân cười đáp: “Đương nhiên là không.”

Cô nàng váy đỏ cười duyên, nhào tới muốn chọt lét Điêu Thư Chân.

Cô né tránh mấy lần, sau đó cố ý để đối phương bắt được, cười đến thở hổn hển, luôn miệng xin tha.

Vui đùa một cách thích hợp.

Hành động đảo ngược, ngay trong khoảnh khắc đối phương đang cảm thấy nguy hiểm giải trừ và thất vọng, mất mát, thì lại làm sáng tỏ sự thật, tạo ra một cảm giác dao động tâm lý.

Đây không phải nói dối, mà là tán tỉnh.

Tiếp xúc cơ thể có thể nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người xa lạ, làm tăng tiến cảm giác quen thuộc, gần gũi.

Tiếp xúc cơ thể.

Bảy điểm.

Càng lúc càng tiến gần đến mục tiêu mười điểm là cùng nhau tận hưởng đêm xuân.

Bầu không khí giữa hai người đã trở nên gần gũi hơn nhiều.

Nhân lúc cô nàng váy đỏ bị mình chọc cười không ngớt, Điêu Thư Chân mời cô nàng đổi sang ngồi bên cạnh.

Lát sau, hai người đã em đút chị múi cam, chị đút em miếng dưa hấu.

Hành động thân mật hệt một đôi yêu nhau.

Chừng mười phút trôi qua, một cô gái trẻ với vóc dáng mảnh khảnh, gương mặt xinh đẹp, khí chất lạnh nhạt bước từ cửa vào, đúng là Tống Ngọc Thành.

Em mặc chiếc váy liền màu xanh đen, thắt lưng tôn lên vòng eo duyên dáng, đằng trước cột một chiếc nơ bướm lớn, thong thả bước đến như đạp lên trái tim của mọi người.

Quả nhiên Tống Ngọc Thành ngồi ngay bên cửa sổ, lưng quay vào tường.

Vài phút sau, Hách Nhân cũng ba chân bốn cẳng chạy đến, mặt tỏ vẻ xin lỗi.

Điêu Thư Chân kéo thấp vành nón, mắt sáng ngời, khẽ thấp giọng thì thầm vào tai cô nàng bên cạnh: “Em muốn xem cách bắt chuyện gà mờ nhất hôm nay không?”

Theo tầm mắt Điêu Thư Chân, cô nàng nhìn sang Hách Nhân và Tống Ngọc Thành đang xem mặt ở bàn lân cận, sau đó nhanh chóng trao cho Điêu Thư Chân một ánh mắt hưng phấn.

“Chị đoán chắc chắn anh ta sẽ hỏi, em tên gì, em bao nhiêu tuổi, em làm nghề gì.” Điêu Thư Chân thấp giọng cười nói, “Có trời mới biết cô nàng xinh đẹp ấy đã bị hỏi như vậy bao nhiêu lần.

Giời ạ, kiểu bắt chuyện hệt tra khảo thế này đúng là chết người mà.”

Cô nàng cười đến ngửa tới ngửa lui.

Điêu Thư Chân đặt nhẹ ngón tay lên môi đối phương, ra hiệu im lặng.

Chẳng biết là vô tình hay cố ý mà bàn tay của cô nàng kia lại đặt lên eo Điêu Thư Chân.

Điêu Thư Chân đột nhiên rụt lại, pha trò nói: “Ấy, đồ quý giá, xin miễn chạm vào nha.

Phải trả tiền đó, em không được làm gì chị đâu.

Chị biết em muốn chuốc cho chị say, sau đó làm chuyện thế này, thế nọ, thế kia.”

Cô nàng nhấp môi cười.

“Suỵt, nghe cho kĩ, gã cùi bắp bên kia.” Điêu Thư Chân nhướng mày, “Có trò vui để xem rồi.”

Cuộc nói chuyện của Hách Nhân và Tống Ngọc Thành ngồi bên kia lọt vào tai hai người không sót một chữ.

Hách Nhân nhiệt tình mà căng thẳng, cứng đờ.

Sự nghiêm túc và chuyên nghiệp của Tống Ngọc Thành trong cuộc họp chuyên án lúc chiều đã để lại cho anh ta ấn tượng rất sâu sắc.

Xét đến gia thế của đối phương, cùng với sự mê hoặc và áp lực mà mỹ nhân lạnh lùng trước mặt mang đến, giọng Hách Nhân bồn chồn hệt như một miếng da cũ mèm, nhăn nhúm.

“Chào em.

Xin hỏi em có thể nói anh biết tên của em không?”

“Tống Ngọc Thành.”

“Em làm nghề gì?”

“Bác sĩ pháp y.”

“Công việc của bọn em chắc bận rộn lắm nhỉ?”

“Phải.”

Tống Ngọc Thành cũng xem như có qua có lại, Điêu Thư Chân bên này đã cười đến sắp tắt thở.

So sánh với sự tương tác như bơi giữa biển hormone của hai người bên đây thì bầu không khí bên kia gượng gạo tưởng đâu đang thẩm vấn phạm nhân.

Cô nàng váy đỏ nhịn cười đến mức mặt đỏ bừng, đầm nước êm dịu lan tràn trong ánh mắt.

“Chị nói này, không mấy hai người họ cứ gửi nhau CV đại cho rồi.” Điêu Thư Chân cười khẽ, nói, “Đây là HR của công ty phỏng vấn hay gì vậy trời? Mà phỏng vấn thì cũng phải chứng tỏ được kỹ năng chuyên nghiệp của bản thân chứ.”

Cô thẳng lưng lên, ngồi ngay ngắn, nói: “Chào anh, tôi đến nhận lời mời làm vợ anh.

Tôi từng trải qua mười một mối tình, có thâm niên yêu đương mười năm, đã tích lũy được kinh nghiệm phong phú ở phương diện quan hệ xã hội, có thể xử lí những tình huống phức tạp.

Mặt khác, cơ thể của tôi cũng đang ở thời kì đỉnh cao, một đêm có thể lên đến bảy lần.”

Cô nàng kia cười run rẩy cả người.

Chiếc nơ bướm ở phần đuôi tóc lay động như muốn vỗ cánh.

Đôi mắt kia dần thấm đẫm ý cười.

Điêu Thư Chân xòe tay ra, một viên kẹo bạc hà bất ngờ xuất hiện trên đó.

Cô nàng cúi người ngậm lấy viên kẹo.

Xúc cảm nóng ướt chập chờn nơi đầu ngón tay, là ám chỉ và quyến rũ trong thầm lặng.

Tám điểm, chỉ còn thiếu một chút…

Tiếc là đêm nay còn phải quay lại hiện trường.

Điêu Thư Chân liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã là 8 giờ 13 phút.

Không có thời gian trải qua đêm xuân với cô nàng này, cơ mà tạm để lại đấy lần sau nếm thử cũng được.

Điêu Thư Chân vịn vai cô gái váy đỏ, cười cong mi.

Đôi mắt như tỉnh như say hết sức mê người.

“Này, chị hẹp hòi lắm đấy nhé.” Điêu Thư Chân cười nói, “Quà tặng em rồi chị sẽ đòi lại đấy.”

Cô nàng kia giữ lấy cổ tay Điêu Thư Chân, giọng trầm thấp ái muội: “Vậy em trả cho chị.”

Mùi hương hoa hồng ngạt ngào, sâu lắng trên người đối phương ập đến, đôi con ngươi tối màu phản chiếu bóng dáng Điêu Thư Chân, hơi thở ấm áp mơn man trên gò má, đôi môi đỏ gợi cảm sắp áp lên.

Đạt đến điểm mười.

Điêu Thư Chân lại đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, hệt như bị một đôi mắt rét buốt nhìn xuyên qua.

Cô cợt quay đầu, Tống Ngọc Thành vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, nét mặt bình thản, vững vàng, không vui mà cũng chẳng buồn.

Bờ môi của cô nàng áo đỏ sượt qua gò má Điêu Thư Chân, vừa chạm vào là tách ra ngay.

Mưa đầu mùa tưới nhuần bông hoa sớm, tuyết chớm đông rơi xuống mái hiên nhà, nhành tơ liễu đưa qua đầu cành lá.

Một chút lăn tăn hóa thành nhiệt độ trên sườn má.

Từ đôi mắt trong veo của cô nàng, Điêu Thư Chân thoáng thấy sự hoảng loạn mình khó có thể che giấu.

Cô tránh né ánh nhìn của đối phương.

Sơ hở trong khoảnh khắc ấy đủ để khiến cao thủ thấu được sự uy hiếp của bản thân.

Nụ hôn nồng say sắp đến tay lại biến thành một trò cười lỡ dở.

Hành động nghiệp dư ấy rất có thể sẽ khiến đối phương cảm thấy cô chỉ là một kẻ gà mờ.

Mặt Điêu Thư Chân nong nóng.

Cô lặng lẽ ngồi ngay trở lại, như đột nhiên cảm thấy hứng thú lạ thường với đồ ăn thừa trong dĩa.

Cô nàng áo đỏ nở nụ cười thấu hiểu, sóng mắt dạt sang bàn của Tống Ngọc Thành, sau đó liếc nhìn Điêu Thư Chân một cái đầy ẩn ý rồi ngồi trở lại chỗ của mình.

Sau sự việc vừa rồi, Điêu Thư Chân cảm thấy rất phiền lòng, bực dọc, không còn tâm trạng đâu mà tiếp tục đùa bỡn.

Cô định hỏi xin số xong rồi nên đi trước thì hơn.

Cùng lúc đó, cuộc xem mắt bên cạnh xem như đã đến lúc cao trào.

Hách Nhân thoáng ngượng ngùng.

Anh ta vuốt cằm, lắp bắp nói: “Làm ngành này của chúng ta, em biết mà, thường điên đảo ngày đêm, bận tối mắt, nhiều lúc không rảnh lo chuyện trong nhà.”

“Tôi không ngại.” Tống Ngọc Thành bình đạm nói.

“Vậy… thật ra mấy năm nay anh không để dành được bao nhiêu.

Chuyện nhà ở…” Hách Nhân ấp úng.

“Không sao.” Tống Ngọc Thành ngắt lời anh ta.

“Này… cái này…” Hách Nhân trở nên kích động, ánh mắt nhìn Tống Ngọc Thành cũng càng nóng cháy.

Dù sao thì ở cái thời hôn nhân càng ngày càng giống trao đổi giá trị này, có thể gặp được một cô gái không yêu cầu nhà cửa, tiền bạc vẫn đồng ý kết hôn đúng là trúng mánh lớn.

“Xin lỗi, anh là người rất tốt.” Tống Ngọc Thành ráng nặn ra một nụ cười, cân nhắc xem nên từ chối thế nào, “Nhưng mà làm ngành này của chúng ta lâu quá, tôi không còn thích người sống nữa rồi.”

_____________

Đại Điêu lớn hơn Tống, lớn hơn bạn áo đỏ luôn nhưng bả thích kêu người ta là "tiểu tỷ tỷ".

Xưng hô cho thân mật thôi, mà edit thì hong để kêu "chị" được nên cứ "nàng" với "em" mà làm tới nhe..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!