Chương 86

Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi

8.586 chữ

15-02-2023

Sau khi nghe thấy Lâm Hiểu Ninh nói rằng mình đã thích người khác, Lâm Thế Lăng vô cùng kinh ngạc.

Ai?

Lâm Hiểu Ninh có thể thích ai chứ?

Lâm Thế Lăng đau lòng thở dài một hơi.

Lâm Hiểu Ninh lại nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì em xin phép đi đây.” Nói xong, Lâm HIểu Ninh liền quay người bỏ đi.

Lâm Thế Lăng chỉ có thể ôm trái tim chua xót mà lặng lẽ nhìn theo Lâm Hiểu Ninh.

Lâm Hiểu Ninh là người đầu tiên Lâm Thế Lăng chủ động theo đuổi, và cũng là người đầu tiên thẳng thừng từ chối anh ta.

Trước đây, chuyện hẹn hò với Trần Uyển Đồng là do Trần Uyển Đồng chủ động tiếp cận Lâm Thế Lăng.

Do đó, Lâm Thế Lăng đã rất tự tin vào sức hút của bản thân mình.

Thế nhưng, hôm nay bị Lâm HIểu Ninh từ chối, Lâm Thế Lăng mới biết mình không hề tuyệt vời như những gì bản thân đã nghĩ.

Hơn nữa, anh ta còn biết rằng trong mắt Lâm Hiểu Ninh, anh ta không phải một người đàn ông tốt đẹp gì.

Chính miệng Lâm Hiểu Ninh đã nói rằng anh ta dây dưa với Trần Uyển Đồng dù đã chia tay.

Cô còn nhắc nhở anh ta nên chấm dứt với Trần Uyển Đồng để người bạn gái tương lai của anh ta không phải tổn thương.

Lâm Thế Lăng siết chặt bàn tay.

Bây giờ anh ta mới phát hiện ra bản thân tệ đến mức nào.

Lâm Hiểu Ninh đã nói cô từ chối Lâm Thế Lăng không liên quan gì đến chuyện giữa anh ta và Trần Uyển Đồng.

Lý do thật sự là vì cô đã thích người khác.

Tuy nhiên, Lâm Thế Lăng dám chắc rằng dù Lâm Hiểu Ninh có không thích ai đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ từ chối anh ta.

Dù không có người trong lòng, Lâm Hiểu Ninh cũng sẽ không bao giờ cho anh ta cơ hội.

Lâm Thế Lăng nhận ra được điều này thì vô cùng buồn bã: Xem ra mình chỉ có thể coi Hiểu Ninh như em gái thôi.

Gần hai tiếng sau.

Tất cả các lớp đều đã kết thúc tiết mục biểu diễn của mình.

Theo kế hoạch thì tiếp theo, các lớp sẽ tổ chức cắm trại ngay trong khuôn viên trường rồi tổ chức liên hoan.

Các phụ huynh đến tham dự ngày kỷ niệm thành lập trường hôm nay cũng có thể ở lại cùng lớp tổ chức liên hoan.

Tuy nhiên, Lâm Mộng Na không tiện tham gia những buổi liên hoan như thế này nên đã đi về.

Lâm Thế Lăng bận công việc ở công ty nên cũng không ở lại.

Còn Lâm Tuấn Trì thì bận đi hẹn hò với bạn gái mới nên cũng tạm biệt Lâm Hiểu Ninh rồi rời đi.

Lâm Hiểu Ninh tiễn ba người trong gia đình về thì liền quay lại với các bạn trong lớp.

Lúc này, Lâm Hữu Kỳ vẫn chưa quay lại.

Lâm Hiểu Ninh vô cùng bực tức: Bảo mình đợi cậu ta một lát, vậy mà hai tiếng rồi cậu ta vẫn chưa về.

Một lát của cậu ta là như thế này sao?

Lâm Hiểu Ninh càng nghĩ càng giận, đành phải ôm tâm trạng cực kỳ tệ để cùng các bạn dựng lều trại.

Cùng các bạn dựng lều xong, Lâm Hiểu Ninh lại tụ tập cùng mấy cô bạn để nói chuyện phiếm.

Ngô Hải Mộng bỗng nhiên hỏi: “Hiểu Ninh! Sao từ lúc biểu diễn xong không thấy Lâm Hữu Kỳ đâu nhỉ?”

“Phải đó phải đó.” Mấy cô bạn khác cũng hỏi: “Lâm Hữu Kỳ đi đâu rồi?”

Lâm Hiểu Ninh nghe đến tên của Lâm Hữu Kỳ thì không vui vẻ gì mà đáp: “Tớ làm sao biết cậu ta đi đâu được.”

Ngô Hải Mộng nghe vậy thì đang định nói thêm gì đó.

Thế nhưng, điện thoại của cô ấy bỗng kêu “ting” một tiếng.

Điện thoại của mấy cô bạn cũng vang lên tiếng “ting”.

Ngay sau đó, mấy cô bạn đều phấn khích mà đồng thanh hò hét: “Chương mới tới rồi!”

Lâm Hiểu Ninh ngơ ngác nhìn mấy cô bạn thì thấy họ đều rút điện thoại ra.

Hóa ra, tiếng “ting” vừa rồi là thông báo tiểu thuyết [Tôi thích nam phụ] có chương mới.

Lâm Hiểu Ninh nghĩ đến bộ tiểu thuyết này thì trong lòng lại bắt đầu lo âu.

Vừa nãy, cô đã từ chối nam chính rồi.

Chẳng lẽ cô sẽ giống Tô Huệ Hoa, sắp phải chịu phạt rồi sao?

Lâm Hiểu Ninh lo lắng, ngồi thẫn thờ nhìn lên bầu trời.

Bỗng nhiên, cô tiếng bước chân chạy và tiếng thở hồng hộc phát ra từ phía sau.

Quay lại, cô đã thấy Lâm Hữu Kỳ trên người vẫn mặc bộ đồ hoàng tử đang chạy như bay về phía mình.

Tới lúc chạy đến trước mặt cô, Lâm Hữu Kỳ thở gấp, mồ hôi trên người nhễ nhại, mái tóc ướt đẫm trông không khác gì người mới gội đầu xong.

Thoáng chốc, mọi sự giận dỗi trong lòng Lâm Hiểu Ninh đều tiêu tan hết.

Nhìn bộ dạng Lâm Hữu Kỳ trông thảm thế này, Lâm Hiểu Ninh chỉ thấy thương chứ làm sao thấy giận được?

Cô vội vàng đứng dậy, lo lắng hỏi Lâm Hữu Kỳ: “Cậu sao vậy?”

Lâm Hữu Kỳ không đáp mà chỉ nở một nụ cười.

Mấy bạn nữ xung quanh thấy nụ cười này thì hoàn toàn choáng váng, trong lòng thầm hỏi: Lâm Hữu Kỳ mà cũng có thể cười tươi như vậy sao?

Lâm Hiểu Ninh cũng bị nụ cười của Lâm Hữu Kỳ làm cho ngây ngẩn.

Nhưng còn chưa ngây ngẩn xong, bàn tay cô đã bị Lâm Hữu Kỳ nắm chặt.

Anh nói với cô: “Đi cùng tôi.” rồi kéo cô đi mất.

Mấy cô bạn nhìn thấy cảnh này thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Duy chỉ có Ngô Hải Mộng là kích động nở nụ cười, trong lòng gào thét: Hoàng tử bỏ trốn cùng công chúa rồi!

Trong lúc đó, Lâm Hiểu Ninh vẫn còn đang ngây ngốc thì đã bị Lâm Hữu Kỳ đưa ra ngoài trường.

Bác tài xế đã đợi sẵn ngoài cổng nên Lâm Hữu Kỳ liền nhanh chóng đưa Lâm Hiểu Ninh lên xe.

Ngay sau đó, xe lăn bánh.

Lâm Hiểu Ninh lúc này mới cảm thấy có gì đó sai sai nên vội vàng hỏi: “Sao lại đưa tôi ra khỏi trường? Hơn nữa chúng ta đang đi đâu vậy?”

Lâm Hữu Kỳ vui vẻ nắm tay Lâm Hiểu Ninh rồi đáp: “Đi đến nhà của chúng ta.”

Lâm Hiểu Ninh nhíu mày: “Chúng ta đang tham gia hoạt động của trường mà.

Tự nhiên bỏ đi như thế đâu có được chứ?”

Nghe vậy, Lâm Hữu Kỳ không đáp lời.

Lâm Hiểu Ninh thấy thế thì cũng không nói gì tiếp.

Vốn dĩ cô muốn hỏi rằng tại sao vừa nãy Lâm Hữu Kỳ lại hôn mình.

Tuy nhiên, vì bác tài xế đang ở đây nên cô ngại, không dám hỏi.

Nhưng bỗng nhiên, nhìn ra bên ngoài cửa xe, Lâm Hiểu Ninh giật mình, liền quay lại nói với Lâm Hữu Kỳ: “Đây đâu có phải là đường về nhà chúng ta đâu.”

Lâm Hữu Kỳ khẽ nhếch môi cười rồi nói: “Đây đúng là đường đi đến nhà của chúng ta mà.”

Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì đang định nói rằng: Đây rõ ràng không phải đường về nhà của chúng ta.

Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ lại bảo: “Nhà của chúng ta.

Nhà của tôi và cậu.”

Nhà của tôi và cậu.

Lâm Hiểu Ninh nghe vậy đứng hình mất mấy giây, sau đó lớn tiếng: “Hả????”

Không lâu sau.

Chiếc xe chở Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ dừng trước căn biệt thự ở gần biển mà Lâm Mộng Na dã tặng cho hai người.

Hai người vừa xuống xe, bác tài xế liền lái xe đi mất.

Lâm Hiểu Ninh thấy lạ nên hỏi Lâm Hữu Kỳ: “Sao bác ấy không chờ chúng ta mà lại về rồi? Chốc nữa chúng ta mà muốn về thì lại phải gọi bác ấy à?”

Lâm Hữu Kỳ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Đến tối mới quay về thì cho bác tài xế về trước là đúng rồi.

Tôi và cậu phải có không gian riêng chứ.

Lâm Hiểu Ninh không biết được suy nghĩ của Lâm Hữu Kỳ.

Vừa rồi ở trên xe, cô có hỏi anh tại sao lại đến biệt thự này thì anh cứ ngập ngừng mãi không chịu đáp.

Đến lúc ép hỏi cho bằng được, anh mới nói muốn dẫn cô đi xem thử căn biệt thự mà mẹ nuôi tặng cho cả hai.

Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh cứ tưởng rằng chỉ đi xem một lát rồi về.

Thế nhưng thật là kỳ lạ.

Bởi vì sao không để ngày khác xem biệt thự mà cứ nhất quyết phải xem ngay bây giờ chứ? Bây giờ đang có hoạt động ở trường cơ mà!

Lâm Hiểu Ninh dù thấy kỳ lạ nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Dù sao Lâm Hữu Kỳ vốn đã thích làm ra mấy hành động kỳ lạ rồi.

Bây giờ anh làm như thế này kể ra cũng vẫn bình thường thôi.

Lâm Hiểu Ninh đã nghĩ như vậy.

Tuy nhiên, cô lại không ngờ rằng khi vừa mở cánh cửa của căn biệt thự ra, khung cảnh trước mắt lại khiến cho cô cảm thấy choáng ngợp.

Trên tường biệt thự treo đầy ảnh của cô và Lâm Hữu Kỳ.

Đó là những bức ảnh cô chụp chung với anh rồi gửi cho anh, thật không ngờ anh lại in ra rồi cho vào khung, cẩn thận treo trên tường.

Mà lạ là trên tường không chỉ treo ảnh của hai người, mà còn gắn cả những hình trái tim trông vô cùng xinh xắn nữa.

Nhưng tại sao lại là hình trái tim?

Lâm Hiểu Ninh vô cùng thắc mắc.

Không chỉ có hình trái tim, mà còn có những quả bóng màu đỏ được thả bay lơ lửng trong biệt thự.

Cô lấy làm lạ, liền tiến vào sâu bên trong biệt thự thì chợt phát hiện ra ở dưới sàn nhà giữa phòng khách, những cánh hoa hồng đỏ được tỉ mit xếp thành một hình trái tim to lớn.

Và quan trọng nhất là cô còn thấy có hàng trăm ngọn nến sáng rực được xếp thành bảy chữ: Lâm Hữu Kỳ yêu Lâm Hiểu Ninh.

Lâm Hiểu Ninh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì hoàn toàn chấn động.

Cô hoang mang nghĩ: Chẳng lẽ đây là một giấc mơ?

“Thật sự là… Một giấc mơ sao?” Lâm Hiểu Ninh vô thức lên tiếng.

Không nghĩ rằng, Lâm Hữu Kỳ lại đáp: “Không phải giấc mơ, mà là sự thật.”

Vừa nói dứt lời, Lâm Hữu Kỳ liền bước đến trước mặt Lâm Hiểu Ninh rồi quỳ một chân xuống.

Ngay sau đó, anh lấy ra một bó hoa hồng rồi chân thành đưa cho Lâm Hiểu Ninh.

Lâm Hiểu Ninh đang ngây ngốc, không kịp phản ứng thì đã nghe thấy Lâm Hữu Kỳ thổ lộ: “Lâm Hiểu Ninh, tôi thích cậu.

Xin cậu hãy trở thành bạn gái của tôi.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!