Chương 20

Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

5.016 chữ

21-04-2023

Cô thư thả ngồi uống trà, trên tay là một quyển sách. Bên ngoài từng cơn gió lạnh thổi qua làm cành cây phát ra tiếng xào xạc êm tai

[ Ký chủ! Những tên theo dõi người vẫn kiên trì như vậy sao? ]

Tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên trong đầu cô

" Hử? Kệ bọn chúng "

[ Người định làm gì tiếp theo? Còn Ma Tôn... ]

" Cứ từ từ, không gấp "

Cô bình thản nói khiến tiểu Bát Đản khó hiểu

Bỗng nhiên một cơn gió nhẹ thổi qua, ly trà vừa đưa đến khóe miệng cô bỗng dừng lại. Đôi mắt sau lớp vải là sự thản nhiên yên tỉnh. Cô đặt quyển sách xuống bàn

[ Có sự xuất hiện của người lạ. Ký chủ cẩn thận! ]

Tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên trong đầu, cô từ từ đứng dậy. Tiếng nói như ngân bạc quyến rũ lòng người

" Không biết là ai đại giá quan lâm? "

Từ phía trên thanh gỗ tối chảy xuống những giọt máu đỏ. Cô ngửi thấy liền nói

" Các hạ bị thương? "

Từ phía trên nhảy xuống một bóng hình, dưới ánh sáng nhàn nhạt cô có thể thấy đó là một người nam nhân. Mái tóc trắng như từng sợi chỉ mượt mà. Đôi mắt xanh dương nhẹ nhàng như một băng sơn. Làn da trắng ngọc. Mũi cao. Môi đỏ mọng chảy ra máu. Trên cơ thể cân đối là bộ y phục xanh trắng, phía cánh tay chảy ra rất nhiều máu ướt đẫm y phục. Quả là một mỹ nam khiến bao người điên đảo, như trích tiên hạ phạm.

" Đã làm phiền "

Tiếng nói lạnh nhạt vang lên sau đó bước qua cô.

" Khụ "

Người nam nhân đó bỗng ho ra máu, đôi chân khụy xuống mặt sàn rồi ngất xỉu

" Hừ! Màu mè "

Cô nói rồi đỡ hắn lên giường

[ Ký chủ! Tên này là người của Thiên giới ]

" Hử? "

[ Hắn tên Mặc Sĩ Tuyệt Ca. Là một trong những người lãnh đạo của Thiên Giới đến chống đối Ma Tôn. Có lẽ hắn đã biết hoàng đế Hiên Viên quốc là Ma Tôn nên đến đây phục kích rồi bị thương ]

" A! Con rối tốt "

Cô nhẹ mỉm cười rồi băng bó vết thương cho hắn, ánh trăng lên cao chiếu rọi qua khung cửa

Khoảng một lúc lâu tên đó cũng tỉnh dậy. Đôi mắt xanh dương nhẹ nhàng nhìn đến cô đang ngồi đó. Chiếc cổ cẩm trên tay vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng lại đau thương. Tà áo trắng tung bay trong cơn gió. Đưa linh hồn người vào khung cảnh xa lạ, một màu xám của tro tàn... Dương âm đứt quảng đau đớn, lại như một cơn sóng cuộn trào...

Cô dừng lại nhẹ nhàng lên tiếng

" Tỉnh rồi? "

" Nàng cứu ta? "

" Hử? Không! Ta chỉ giúp huynh băng bó "

Hắn dần đứng lên đi về phía cô, gương mặt hơi ửng hồng

" Đa tạ "

" Không cần khách sáo "

" Ta sẽ trả lại ân tình này "

" A! Ta là Huyết Ly Băng. Còn huynh? "

" Ta... Mặc Sĩ Tuyệt Ca "

"... "

" Nàng sao lại ở hậu cung? Chẳng lẽ... "

" Phải! Ta là một trong hậu cung của bệ hạ "

" Vậy... "

" Không sao! Ta sẽ không nói cho ai "

" Vậy... tại hạ cáo từ. Hẹn ngày gặp lại "

Nói rồi hắn biến mất như chưa từng xuất hiện, thì cô lại có một vị khách khác. Chưa kịp định hình đã thấy Hiên Viên Hoàng Phong đứng trước mặt mình. Chiếc mặt nạ chim ưng đáng sợ hiện hữu trong đêm

" Ngươi đã gặp hắn chưa? "

" Ý của người là sao? Bệ hạ? "

" Hừ! "

Hắn vươn tay ra ôm lấy cô vào lòng, hơi thở bạc hà tỏa ra xọc vào mũi cô. Thân thể khỏe mạnh cao lớn, tay còn lại nâng cầm cô lên

" Nói "

"... "

" Nếu như không nói, ta sẽ giết ngươi ngay "

" Không ai vào đây cả "

" Hử? Dám lừa ta? "

Cơ thể hắn tỏa ra hàn khí âm lãnh

" Không có "

Cô lạnh nhạt nói khiến hắn nheo mắt lại. Đôi mắt hổ phách âm trầm nhìn cô

Hắn bế cô đến giường rồi ngồi xuống, cho cô ngồi trên đùi mình. Bàn tay lạnh lẽo vuốt ve mặt cô

" Ta chưa từng gặp ngươi... "

" Thần thiếp và bệ hạ vốn chưa gặp nhau... "

" Người lần trước ở yến tiệc là ngươi? "

" Không biết "

" Hừ! Còn không nói thật "

Cô nhẹ nhàng nhìn hắn, đôi tay mềm mại đưa lên mặt hắn quyến rũ

" Bệ hạ sao lại quan tâm thiếp như vậy? "

"... "

Cô nhẹ nhàng đưa ngón tay xuống lồng ngực rắng chắc của hắn vẽ một vòng tròn nhỏ

" Sao vậy? Đêm khuya như thế này ngài đến chỗ ta chỉ để hỏi chuyện thôi sao? "

"... "

Cô đưa cơ thể mềm mại quyến rũ của mình sát vào lòng ngực hắn, bàn tay luồn vào sờ soạn vòm ngực khỏe mạnh. Cô đưa môi mình khóa chặt khóe môi lạnh lạnh kia.

Hắn kinh ngạc nhưng vẫn để cô tùy tiện, nhất là hắn rất thích bờ môi mịn màng ướt át của cô. Vừa mềm lại nhọt ngọt thơm thơm. Hắn rất thích...

Cô rời khỏi môi hắn, gương mặt hơi ửng hồng. Hắn lại luyến tiếc ôm chặt lấy cô

" Đó gọi là gì? "

" Hử? Ngài đừng nói là không biết nha? "

Hắn nhẹ lắc đầu khiến cô hơi kinh ngạc

[ Ma Tôn vốn không gần nữ sắc nên tất nhiên không biết ]

Tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên trong đầu cô. Cô liền mỉm cười quyến rũ đặt ngón trỏ lên môi mình

" Đây gọi là hôn "

" Hôn? Ta muốn nữa "

Hắn lạnh nhạt nói, cô lại mỉm cười đưa ngón tay lên môi hắn vuốt ve mị hoặc

" Khuya rồi! Người về ngủ đi "

Cô nhẹ nhàng hôn hắn rồi đứng dậy, hắn vô thức đưa tay lên môi rồi mỉm cười nhìn cô sau đó biến mất không tăm hơi

" Những tên này đi đi lại lại thần không biết, quỷ không hay "

Cô ngồi xuống giường cảm thán

[ Ký chủ! Người định làm gì? Ta không thể đọc được suy nghĩ của người dù chúng ta đã gắn kết. Vậy ký chủ không nghĩ cái gì hết à? ]

" Hử? Ai biết, ta đi ngủ "

[ Nà ní? =°=. Ký chủ quả không tầm thường... ]

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!