Chương 176

Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

31.681 chữ

21-04-2023

Thời gian chớp thoáng trôi qua, hoàng cung đã trang hoàng lên một tấm màn hoa lệ.

Chào đón các quần thần và sứ giả khắp nơi tới chung vui.

Người dân cũng được giảm thuế, bình yên vui vẻ chúc mừng ngày ký lập khế ước thành công này ...

Sự trở lại của màn đêm lần nữa cũng không có gì là đặc biệt.

Ánh trăng đó vẫn sáng và tròn đến lạnh nhân tâm.

Những vì sao lấp lánh rãi đều rợp trời càng khiến mọi thứ rơi vào cảnh ma mị trầm mê.

Nhân sinh vẫn sống và bị trói buộc trên nền đất, một buổi tối đẹp đẽ bởi niềm vui ngất ngây của những con người kia ...!Nhưng điều khác biệt là đêm nay những dối trá mưu toan sẽ được hiện rõ một phần nào.

Sự kết thúc đang bắt đầu bởi những người điều khiển ván cờ định mệnh...

Vụt!! Vù...

Cô đạp nốc nhà bay đi về hướng hoàng cung rực sáng và xa hoa nhất kia.

Đôi mắt khẽ chớp dừng lại trên ngói đỏ.

nhìn thấy một đóa liên hoa đỏ máu rơi xuống dưới chân.

Cô có thể cảm nhận rõ những thân ảnh đen như hòa vào bóng tối kia đang bao vây lấy mình.

Không có một chút gì là sợ hãi, hiên ngang đứng đó chờ đợi sự tấn công ...

Nhưng thời gian trôi qua bọn chúng vẫn không hành động, nhìn nhau sau đó cũng có một tên cất tiếng

\- Người là thiếu chủ??

" ...!"

\- Chúng thuộc hạ được Linh Dương Hộ Pháp nhờ vả đến trừ khử người

" Phụ thân ta lại muốn giết hài nhi của mình một lần nữa?? "

\- ...!Độc Chủ không có lệnh, chúng thuộc hạ xin cáo lui

Nói rồi đám người đó cũng phi thân đi, để lại cô với một thân phiêu bạt giữa gió trời.

Đôi con ngươi liếc qua hai kẻ đang đứng cách đó không xa, nhưng rất nhanh cũng biến mất

\[ Là Nhân Ngư?? \]

" Ha~ ...!"

\[ Người không sợ bọn chúng biết thân phận của người là hài nhi của Độc Chủ Thiên Ngục Cung?? \]

" Hừ ...!cũng sắp hạ màn rồi, ta cần gì quan tâm nhiều như vậy?? "

Nói rồi cô tiếp tục đạp gió sử dụng khinh công bay đi, âm thanh tiếng cười nói văng vẳng vào tai.

Cô hạ chân ngồi xuống một nốc nhà, đôi con ngươi nhìn xuyên qua màn đêm thâu rõ mồn một yến hội đang được tổ chức ngoài Ngự Hoa Viên

" Hoàng thượng, đa tạ đã mời Ngoại Bang chúng ta "

Sở La Kháp Ca mỉm cười nói, nhưng khóe môi lại có phần gượng gạo.

Đôi mắt hiện rõ sự mệt mỏi khiến người nhìn có phần kinh ngạc.

Hướng Long Ngạo Hàn tất cung tất kính

" Hừ...!Từ sau vụ cháy ở khu rừng, trẫm cũng không thấy Sở La Vương Tử đâu "

" Ha ha ...!"

" Hừ ...!không biết ngươi có thể cho trẫm một câu trả lời?? "

Long Ngạo Hàn cười lạnh nhấp chung rượu nhìn xuống, quan viên hai bên cũng xì xầm bàn tán.

Phía đối diện tên Vương Tử kia là Diệu Khắc Phàm cũng đang cúi đầu nhấp rượu.

Đáy mắt vẫn còn vươn đọng tia nghi ngờ khó nói ...

" Thật ra chuyện đó ta cũng đã muốn giải thích với hoàng thượng từ lâu.

Giải lên "

Đám kỵ sĩ áp giải một tráng hán, đó chính là Tô Ba đã từng thí võ với Lâm Anh Tài.

Gã bị đá cho quỳ xuống, hướng Long Ngạo Hàn cúi đầu.

Hắn nhướn mày

" Vương Tử đây là có ý gì?? "

" Là hắn đã vì sự tức giận trong lòng khi đấu thua Tư Mã Lâm của hoàng thượng nên đã phóng lửa đốt rừng.

Khi đó tình huống cấp bách, ta cũng đã bị thương và được binh sĩ dẫn về Quốc thổ để chữa trị.

Bao lâu nay vẫn không có hồi âm giải đáp cho hoàng thượng, thật sự là sơ xuất của chúng ta "

Sở La Kháp Ca đứng lên giải thích, Long Lãnh Viên ngồi ưu nhã một bên khép hờ mắt cười nhạt.

Cất tiếng

" Hóa ra là vậy, chúng ta đây đã trách lầm Vương Tử rồi.

"

" Vương Gia không cần nói vậy, mọi hiểu lầm đều đã qua.

Ta giao lại gã phản quốc này cho hoàng thượng trị tội.

Mong rằng hai nước sau này sẽ được hữu hảo hòa bình "

" Ah~, trẫm rất thích nhã ý của Sở La Vương Tử.

Nhưng khi trước trẫm từng mắc một loại độc cổ trùng xuất sứ từ Ngoại Bang.

Không biết có liên quan gì tới các ngươi?? "

Sở La Kháp Ca hơi cứng đờ thân hình, sau đó mỉm cười ôn hòa

" Chuyện này ta thật sự không biết, cổ độc đó chúng ta cũng bán đi rất nhiều nơi.

Vì vậy không rõ được là ai hãm hại hoàng thượng "

" Ah~ ...!ha ha ha, người đâu, áp giải tên đó giam vào ngục lao.

Chờ ngày xét sử "

Long Ngạo Hàn cười phất tay, đôi con ngươi thanh lãnh vẫn dửng dưng tia cười.

Sở La Kháp Ca ngồi xuống cầm chung rượu

" Ta kính hoàng thượng, chúc mừng người và Phi Vũ Quốc ký kết giao hảo "

Bọn họ vui vẻ nâng chung, Diệu Khắc Phàm miễn cưỡng gượng cười.

La Ủy thân hài nhỏ bé đứng bên cạnh, hàng mày nhíu lại mấp máy môi nói khẽ bên tai hắn

" Chủ tử ...!người không thấy lạ sao?? "

Diệu Khắc Phàm xẹt qua tia sáng nơi đáy mắt, im lặng không nói.

Bọn họ đã được mời vào hoàng cung, với chỉ ý rằng đưa ca kỹ từ Phụng Hồi Dao đến để biểu diễn góp vui.

Lẽ đó mà hắn cũng được mời đến chung vui ...

Cô ngồi trên nốc nhà quan sát, bàn tay vuốt khẽ mái tóc tím hòa vào đêm tối càng thêm bóng mượt huyền diệu.

Óng ánh trong đêm như những sợi chỉ tơ tằm mỏng manh phấp phới trước gió tạo ra cảm giác nao lòng người.

\[ Ký chủ, sao ở kinh thành có một tửu lâu nổi tiếng như Bách Phượng Lâu của tên Lãnh Viên Vương đó.

Lại cần gì phải lặn lội xa xôi đi mời Diệu Khắc Phàm đến?? \]

" Ha~ ...!Kịch hay còn ở phía sau, tất nhiên là có mưu kế.

Ngươi nhìn xem hai tên nam nhân đó thiếu gì?? "

\[ ...!Dao Ỷ Nhi và Phỉ Yến Liên ...!\]

Khóe môi đỏ mọng kéo ra nụ cười tà tứ, đôi con ngươi dừng lại trên thân ảnh nam nhân đang ngồi ung dung đến lười biếng kia.

Thế gian kia rộng lớn xoay vòng

Liệu ai sẽ thấu lòng thế nhân??

Đứng trên cao nhìn cõi phàm trần

Một ván cờ định sẵn trong tay

Người điều quân ẩn mình trong tối

Đưa họ vào con rối chết thay

Dùng nửa mắt nhìn tỏ lòng người

Xem trò đùa là sinh và mệnh

Phải làm sao khi quyền bất diệt??

Kẻ anh tài như quỷ dữ âm ti

Giữ thái bình cả cõi giang sơn

Cũng chính là chủ mưu hại thế

Đứng trên cao không thể với tới

Những vì sao lấp lánh ngang trời

Hòa lẫn vào màn đêm vô tận

Tựa như lòng, đầy rẫy xấu xa

Cuộc vui kia ai là Chúa Tể??

Hay liệu rằng đã kết thúc hay chưa?

Thiên hạ này để họ đùa giỡn

Che mắt đời, những kẻ phàm phu

Rồi một ngày cũng trở về cõi ngục

Hứng chịu đày vạn kiếp trầm luân

Thôi thì chơi cho thõa đời người

Tội tày trời chết hãy tính sau :\)

Màn đêm phía trên là sự bí ẩn, thế gian rộng lớn vì sao không ai có thể giải đáp?? Bao nhiêu bí mật, bao nhiêu câu hỏi và bao nhiêu sự kỳ bí xoay quanh con người.

Lẽ một phần có thể cũng do chính họ tạo nên.

Nhân sinh xoay chuyển theo vòng tròn Thiên Mệnh, âm mưu và huyền ảo tất cả đều nằm quanh quẩn giữa con người.

Họ là những thành phần tượng trưng cho bí ẩn và ác độc.

Khung trời bao la ẩn chứa điều dị thường không thể khám phá.

Còn những âm mưu gian trá lại ẩn chứa tận trong tâm nhân loại.

Tất cả đều khó mà giải mã ...!hay chính người đời đã bị che mờ mắt để có thể thấy rõ nguyên do ...

" Hãy để mỹ nhân của bản Vương biểu diễn một điệp khúc "

Long Lãnh Viên cười cợt nói, âm thanh tiếng nhạc vang lên hòa vào hư không.

Trong tâm những con người ngồi kia lại không như tiếng nhạc êm đềm mà nổi lên từng trận gợn sóng.

Tà lụa phấp phới hai bên, một thân ảnh kiều mị đáp xuống xoay vòng như tiên nữ giáng thế.

Sở La Kháp Ca và Diệu Khắc Phàm vốn đang tâm tình hỗn loạn, mỗi người khổ sở luôn phải đề cao cảnh giác mọi việc.

Nay lại ngẩng lên si ngốc trố mắt nhìn mỹ nữ đang khiêu vũ giữa trời sao...

Tiếng nhạc đi vào tim văng vẳng, hình ảnh thu vào mắt đọng lại tại tâm trí.

Mỹ nữ liếc mắt đưa tình, kiêu sa như đóa hoa rực cháy giữa đêm đen.

Khiến bao nam nhân phải đắm chìm trong hư lạc ...

\[ Dao Ỷ Nhi?? \]

Tiểu Bát Đản bật thốt kinh ngạc, cô nhìn lên ngắm ánh trăng nhu mì đang rọi sáng bóng hình mình.

Khẽ nhắm hờ mắt câu môi

" Ha~ "

Thời gian trôi qua như gió thoảng, dạ yến cũng đã sớm tàn trong sự yên ả đến kỳ dị.

Cô vẫn ngồi trên nốc nhà chờ đợi màn kịch hay ...

Rầm!!!

Phía dưới mặt đất là Diệu Khắc Phàm và Sở La Kháp Ca đang đánh nhau, đao kiếm va chạm cùng mặt đất đã rạn nứt.

Mỹ nhân lụa là đứng một bên chứng kiến, thanh âm xé gió như tử thù mà hung sát đối diện nhau.

Diệu Khắc Phàm gương mặt giờ đây như quỷ dữ đòi mạng, cầm chặt thanh kiếm hằn giọng

" Ỷ Nhi từ bao giờ là thê tử của ngươi?? "

" Hừ...!Nàng tên Yến Liên "

" Ha ha haaa~ ...!Nếu như có thì nàng cũng chỉ chơi đùa, nàng sẽ không yêu ngươi "

" Bản Vương Tử sẽ phanh thây ngươi, để xem nàng có đau lòng không "

Sở La Kháp Ca cười độc ác lao đến, bọn họ đánh nhau như thể ngươi không tử thì ta vong.

Điều lạ là trong cung không ai ngăn cản, Thẩm Chương dẫn đầu đội thị vệ đi ngang cũng bình tĩnh liếc qua.

Sau lại ung dung rời khỏi nơi đó tiếp tục tuần tra...

La Ủy một bên nhíu mày muốn can gián nhưng không dám xông vào.

Nhìn tình huống xảy ra mà cảm thấy nghi ngờ, cất tiếng la hét

" Công tử, dừng lại đi.

Người không thấy lạ hay sao?? "

Rầm!! Đoàng

Nhưng tiếc thay hai nam nhân kia giờ đây chỉ tựa thú hoang mà đánh giết, hoàn toàn lạc mê trong cõi ái tình.

Dao Ỷ Nhi cười lạnh rồi xoay người định rời khỏi, La Ủy cắn răng chặn nàng ta lại

" Ngươi là người của hoàng đế?? Ngươi muốn gì ở công tử nhà ta?? "

" Im đi ranh con "

Dao Ỷ Nhi mân mê đôi môi đỏ mọng của mình khinh bỉ nhìn La Ủy.

Khiến nữ hài nghiến răng tức giận xông lên muốn đoạt mạng nàng ta ...

Lại thêm một cuộc chiến nữa diễn ra, Dao Ỷ Nhi tuy biết chút võ phòng ngự, nhưng vẫn chính là không bằng tỷ tỷ của mình.

Còn La Ủy lại mạnh mẽ ngoan độc, từng chiêu thức tung ra đều muốn kết liễu nàng.

Khiến Dao Ỷ Nhi nhanh chóng bị đánh bại, thất thế ngã bệch xuống đất ...

Hai nam tử kia nhìn qua kinh ngạc, nhưng khi định hình thì La Ủy cũng đã lao tới vung toàn bộ nội lực muốn nghiền nát xá.c thịt Dao Ỷ Nhi.

Hai nam tử không hẹn mà đồng thanh hét lên ...

" KHÔNG ...!"

Rầm!!! Bộp

Khói bụi mịt mù, La Ủy ho khan phun ra búng máu ôm ngực.

Vì dùng toàn bộ công lực mà bị thương nặng, trở nên suy nhược.

Diệu Khắc Phàm hai mắt đỏ ngầu vung chưởng

Đoàng !!!

La Ủy hai mắt mở to, thân hình nhỏ bé cứng đờ.

Con ngươi liếc ra phía sau nơi nam nhân đang đứng tức giận như thú hoang bị kinh động.

Lục phủ ngũ tạng bên trong tựa chừng vỡ nát, tiểu hài cười nhạt không có chút gì là trách cứ nhắm mắt ngã xuống trở về với địa ngục ...

Khói bụi dần tản ra, hai nam tử đang chết đứng vì nghẹn lòng thì kinh ngạc.

Một bóng dáng đen đứng vững trãi đã hứng chịu đòn đánh mạnh bạo vừa rồi của La Ủy ...

\[ Chúc mừng ký chủ thoát khỏi số phận vong mạng do làm bia đỡ đạn 0v0 \]

Cô ngồi trên nốc nhà nhìn Ciara đang mang dạng hình của Lục Tử vẫn đứng vững, hai mắt trắng dã vô định không cảm xúc.

Long Lãnh Viên đã sớm cho Lục Tử âm thầm bên cạnh bảo vệ Dao Ỷ Nhi, đây cũng là thời khắc mà nguyên chủ chết trong nguyên tác.

Nhưng vì cô đã trộm Long tráo Phụng, đưa Ciara thay thế mình nên đã dễ dàng thoát khỏi sự tấn công đó.

" Ỷ Nhi, nàng không sao chứ?? "

Diệu Khắc Phàm chạy đến đỡ nàng ta vẫn còn ngã trên đất lạnh chưa hoàng hồn, Sở La Kháp Ca siết chặt tay mím môi rồi dứt khoát xoay đi không nói câu nào.

Ciara hai mắt chăm chú đối diện với Dao Ỷ Nhi, một cỗ áp bách khiến nàng ta sợ hãi dựa vào lòng Diệu Khắc Phàm đang quan tâm lo lắng ...

\[ Sao nhìn Ciara rõ ràng không có mắt mà như đang chăm chăm muốn nhìn xuyên qua da thịt người ta vậy ký chủ?? \=.\=||| \]

Nhân loại ngu xuẩn, dám để cho Vương của ta phải hứng chịu cái chết thay ngươi.

Phanh thây...!phanh thây...!phanh...!phanh...!\(╥\_╥\)

Cô nghe được tiếng lòng của Ciara mà cười nhạt, nếu không phải có Ciara thì quả thật cô là người sẽ hứng chịu cú đánh đó.

Mặc dù cũng sẽ không sao nhưng xem ra Ciara nghĩ hơi xa rồi ...

\[ Ciara thật là ...!nhìn như vậy nữa thì hồi con hồ ly kia sợ đến chết khiếp mất \]

Dao Ỷ Nhi càng nhìn vào vùng mắt trắng dã kia lại càng sợ hãi tột độ, thân hình run lên bần bật nép hết vào lòng nam nhân mong được cứu rỗi.

Tâm tình cô có vẻ khá tốt, vẫy nhẹ ngón tay thì Ciara liền xuất hiện ngay bên cạnh.

Đôi uyên ương ôm ấp ngọt ngào phía dưới cũng nhanh chóng rời đi ...

Bùm!!

Tiểu Bát Đản xuất hiện liế.m nhẹ móng vuốt nhỏ, nằm gọn trong lòng cô bắt đầu hỏi

" Kịch hay mà ký chủ nói là đây?? "

" Phải "

" Tại sao Phỉ Yến Liên và Dao Ỷ Nhi trở lại bên cạnh tên Vương Gia đó? "

" Ngay từ thời khắc ta đến thế giới này, vốn tất cả đã là một vỡ kịch "

" ...0.0?? "

" Lãnh Viên Vương cho Dao Ỷ Nhi quyến rũ Diệu Khắc Phàm nhầm thăm dò tin tức.

Vì hắn và Nghịch Hội Thần Giáo có quen biết để hợp tác làm ăn.

Long Ngạo Hàn vi phục xuất tuần ra ngoài cứu con, đóng một vở kịch phụ tử tình thâm.

Biết Nghịch Hội Thần Giáo sẽ đem hài nhi của mình đi bán ở Phụng Hồi Dao \( Tửu lâu của Diệu Khắc Phàm \), nhầm hạ nhục uy danh hoàng gia.

Trên đường đi, hắn đã giả vờ sa vào kế hoạch của Nghịch Hội Thần Giáo mà bị truy sát đến khu rừng.

Ta vô tình đã cứu hắn "

" ...!Hèn chi, tại sao cấm cung nghiêm ngặt lại dễ dàng để một hoàng tử bị bắt như thế.

Vậy làm thế để làm gì ký chủ?? "

" Cho Dao Ỷ Nhi tiếp cận Bắc Khang, thủ hạ thâ.n cận của Nghịch Hội Thần Giáo.

Trước đó hoàng cung đã sớm hạ độc, nên việc thấy Dao Ỷ Nhi là bán yêu, có năng lực đặc biệt.

Tất nhiên Bắc Khang sẽ không bỏ qua cơ hội cứu chủ "

" ...!Tất cả đều là dối trá, hóa ra là muốn Dao Ỷ Nhi nhảy thuyền tiếp cận Mã Hạc của Nghịch Hội Thần Giáo "

Tiểu Bát Đản bĩu môi bắt đầu hoài nghi nhân sinh, dùng chi nhỏ gãi gãi lỗ tai mình.

Cô cười lạnh trong đêm

" Ha~ ...!Lần này để cho hai con Hồ Ly trở về, là muốn để cho hai tên nam nhân kia đấu đá lẫn nhau.

Còn bọn họ \( Long Ngạo Hàn và Long Lãnh Viên \) ở bên ngoài hưởng lợi "

Màn đêm trên kia đang dần xâm lấn cả không gian tĩnh mịch.

Tà áo phất phơ trong gió ma mị như hòa vào một thể với bóng đêm...

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Ngày hôm sau cô xuất hiện tại An Thịnh Cung, lão Thái Hậu kinh ngạc không thôi bước tới quỳ xuống cung kính.

Còn đâu bộ dáng uy nghiêm của người nắm giữ lục cung

" Linh Dương Hộ Pháp tham kiến Thiếu Chủ, dùng lòng thành hiến dâng sự kính ngưỡng đối với người "

Hai tay lão ta như thực hiện nghi thức gì đó, gương mặt tràn ngập kính ngưỡng và sợ hãi.

Cô ngồi xuống một bên, âm thanh vang lên nhàn nhạt

" Ngươi chết được rồi "

" ...!"

Lão ta cắn môi chờ đợi lời nói tiếp theo của cô, A Hoa một bên sợ hãi chỉ biết cúi đầu.

Đôi con ngươi đỏ máu liếc nhẹ xuống

" Ta sẽ trả thù giúp hài nhi của ngươi "

" Thuộc hạ nhận lệnh "

          •

          •

          •

          •

          •

Năm 674, Thái Hậu Kỳ Nghệ Quốc bị xử án tử vì cấu kết với Ngoại Bang.

Trung công công bị đày ra biên giới vì làm nội gián hạ độc hoàng đế, mưu hại Long Nhan.

Cũng trong thời khắc này Ngoại Bang dẫn binh đối đầu chiến đấu với người của Diệu Khắc Phàm ở ngoài thành.

Khiến xác chết chất đống, máu chảy thành sông.

Người dân sợ hãi lầm than trong biển máu, cuộc chiến khốc liệt diễn ra ngay tại ngoài kinh thành...

Nhưng hoàng thượng trên cao lại chẳng chút gì hành động, khiến ai nấy hoang mang chỉ biết trốn trong nhà.

Tin đồn Ngoại Bang và thế lực của Diệu Khắc Phàm vì một mỹ nhân có tên Dao Ỷ Nhi mà tàn sát lẫn nhau đã khiến bao nhiêu bá tánh phẫn nộ.

Người vô tội chết không đếm xuể...!Ngoại Bang giờ đây như con thú dữ không màng đúng sai và lợi ích, chỉ biết đâm đầu đoạt lại chân tình của ái nhân.

Thế gian cũng vì vậy mà truyền lại sử sách một câu nói ghi tạc hình ảnh năm xưa...

Quần Hùng Thế Lực, Vua Một Cõi

Bại Tướng Vô Danh, Trước Chữ Tình

Hoàng cung sau khi dẹp loạn được thế lực của lão bà An Thịnh Dương Thái Hậu, cũng chỉ ngồi ngoài mà chứng kiến bọn họ tàn sát lẫn nhau.

Kéo dài cho đến 5 tháng sau...

" Ha ha haaa~ ...!Trẫm nghe nói Ngoại Bang đang dần bị hủy hoại bởi binh sĩ chết hết?? "

Long Ngạo Hàn cười phá lên, kinh thành bấy lâu đóng chặt cửa.

Chỉ đứng trên đài cao quan sát, nhận được báo cáo bọn họ đang dần kiệt quệ

" Hoàng huynh, nếu như có thêm thế lực của Nghịch Hội Thần Giáo.

Thì cuộc chiến này đã sớm kết thúc trong tàn lụi, nhưng lại vì một kẻ vô danh nào đó không rõ mà thay đổi cục diện "

Long Lãnh Viên tựa lưng vào thành ghế, lười biếng liếc qua thân ảnh cô cười nhạt thâm ý.

Cô nhấp trà không quan tâm

" Vô Minh, nhờ ngươi mà trẫm mới phát hiện ra lão Trung công công đó là nội gián của Thái Hậu.

Ngươi vẫn là không muốn ban thưởng gì sao?? "

Long Ngạo Hàn mỉm cười hỏi, đôi mắt cô nhìn vào cái chung đã trống rỗng xoay nhẹ.

Thi Ca một bên rót nước, cô liếc mắt qua cất lên âm thanh du dương

" Thần nghe nói Lãnh Viên Vương có một món bảo vật, liệu ta có vinh hạnh chiêm ngưỡng?? "

Long Ngạo Hàn cứng đờ thân hình, nhìn qua nam nhân đang ung dung không tỏ thái độ gì.

Uy nghiêm hỏi

" Sao ngươi lại biết hoàng đệ trẫm đang sở hữu một món bảo vật?? "

" ...!"

Cô im lặng không trả lời, càng khiến nơi đáy mắt Long Lãnh Viên hiện lên tia nghi ngờ xẹt qua nhanh chóng.

Hắn cười vang lên

" Ha ha haaa~...!hảo!! Nếu đó là điều Quốc Sư muốn, vậy thì mời đi theo bản Vương "

Hắn đứng lên xoay người rời khỏi, cô cũng cất bước đi theo sau.

Long Ngạo Hàn nhìn theo bóng lưng cô, xẹt qua một tia si mê rất nhạt.

Nhạt đến mức chính hắn cũng không thể nào phát hiện, Thi Ca bên cạnh cất tiếng

" Hoàng thượng, người làm sao vậy?? "

" Trẫm rất tin tưởng Vô Minh "

" Vậy sao trông hoàng thượng có vẻ ưu sầu?? "

" Có người lại không tin y...!Thẩm Chương...!"

Vụt...!!!

Thân ảnh thị vệ từ đâu quỳ trên đất, cung kính hướng hắn trả lời

" Có thuộc hạ "

" Chuẩn bị Cấm Vệ Quân "

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Cô đi theo Long Lãnh Viên đến phủ của hắn, tỳ nữ hai bên cúi đầu chào đón.

Phỉ Yến Liên từ tiền viện đi ra mỉm cười nhạt

" Quốc Sư hôm nay đến Vương Phủ tham quan sao?? "

" Phải "

" Để ta chuẩn bị chút đồ ăn?? "

" Không cần "

Cô lạnh lùng đáp, Phỉ Yến Liên vẫn mỉm cười không tỏ chút gì là khó chịu

Vụt...!!

" Hửm?? Ngươi đến đây làm gì?? "

Long Lãnh Viên nhíu mày nhìn thân ảnh Lục Tử đang đứng trước mặt mình.

Hắn cười nhạt hỏi, âm thanh vang lên đều đều như cõi u hồn đáp trả hắn

" Nghỉ "

" Ngươi nói gì?? "

" Thuộc hạ xin từ chức "

" ...!Bản Vương đối xử không tốt với ngươi?? "

" Không phải "

Long Lãnh Viên trầm ngâm quan sát biểu cảm của Ciara, nhưng lại chẳng hề có gì bất thường ngoài sự vô hồn đến khó chịu.

Những mảnh vải quấn quanh mặt chỉ để lộ ra hai con mắt trắng dã, thật sự khiến người nhìn phải kinh hoàng sợ hãi

" Được, nếu ngươi đã mong muốn như thế.

Có thể đi đến chỗ quản gia xử lý "

Nói rồi phút chốc thân ảnh như gió biến mất.

Long Lãnh Viên nâng môi nhợt nhạt tiếp tục xoay người đi, cô rũ mi mắt tiếp bước theo sau.

Phỉ Yến Liên nhìn dõi theo, đáy mắt tịch mịch ngỗn ngang sự trầm lắng đến dị thường rồi cũng không nán lại lâu

Bọn họ bước vào trong một thư phòng, nam nhân bình đạm ôn hòa không có chút cử chỉ dư thừa.

Đi đến bức tranh vẽ phong cảnh vén qua một bên, ở trên mặt tường sờ lên rồi ấn nhẹ

Cạch...!!! Rầm...

Một cánh cửa đá thụt vào trong rồi di chuyển sang bên, cô nhướn mày cảm nhận một luồn linh khí mạnh mẽ đang tỏa ra quanh quẩn cả gian phòng

" Mời "

Long Lãnh Viên mỉm cười nhẹ bước vào trong, hai tay chắp ra sau trông bộ dáng thật nhã nhặn.

Cô vừa đi vào đã xộc vào mũi một hương thơm nhàn nhạt.

Lư hương tỏa ra lắng đọng lại không gian, ánh đèn đuốc mờ ảo mông lung rọi soi bóng hình hai người in hằn trên đất.

Đing, đing...

Cô nghe thấy âm thanh rung lắc của một vật thể nào đó.

Nhìn qua liền thấy ngay một thanh trường kiếm đang được cắm xuống nền đất.

Phạm vi sứt mẻ vòng tròn lớn xung quanh như đang cảnh báo không được lại gần.

Long Lãnh Viên nhướn mày bình đạm hỏi

" Quốc Sư thấy thanh Cửu Mệnh Trường Kiếm này thế nào?? "

Cô quan sát thật lâu, tay cầm có một tông màu vàng nhạt.

Lưỡi kiếm dài thon gọn nhưng lại sắc lạnh đến chói mắt.

Trên đó còn nối dài một chuỗi tiền xu bằng đồng quanh lưỡi kiếm thật kỳ lạ.

Tổng cộng chín đồng xu nhỏ được móc lên thắt vào nhau tạo một đường dài.

Âm thanh cũng từ nó mà phát ra đều đều...

" Thật sự có uy phong "

Cô nhìn tử khí từ thanh kiếm đang lan tỏa như muốn bao trùm lấy tất cả mà cảm thán.

Long Lãnh Viên bước tới gần cô cười thâm sâu

" Nào sánh bằng Quốc Sư "

" Vương Gia dường như có thành kiến với ta "

" Ha ha haaa~ ...!khi nào thì ngươi mới lộ bản chất của mình?? "

" Ta không hiểu lời của Vương Gia "

" Bản Vương bây giờ không có bằng chứng, nhưng sớm thôi...!"

" Rất mong chờ "

Cô sau khi chiêm ngưỡng xong sự đặc biệt cùng cườ.ng bạo của thanh kiếm liền không ở lại lâu.

Linh khí dồi dào này khiến cô có phần khó chịu.

Tựa như nó đang muốn chống đối lại linh hồn cô...

" Thiên Ngục Cung, xa tận trên trời mà gần ngay trước mắt "

Âm thanh cô vọng lại truyền khắp thông đạo.

Long Lãnh Viên nhìn theo sau bóng lưng cô, đôi mắt híp lại đến cong vút như lưỡi liềm.

Sâu thẳm tựa đáy vực lại lãnh tâm đến khó nói thành lời...

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

" Hảo nhi tử, ngươi thật là khiến phụ thân đau lòng "

Vừa rời khỏi Vương Phủ, cô đã bị một lực đạo mạnh mẽ kéo vào ngõ hẻm.

Cả thân người bị áp sát, nhìn lão nam nhân cao lớn vạm vỡ đang khoác áo choàng đen đội mũ trùm giữa ban ngày.

Nhưng cô đối diện lão nên có thể thấy rõ vẻ mặt cùng nụ cười kéo tận mang tai ớn lạnh đó

" Hửm?? "

" Giết Linh Dương Hộ Pháp của ta, phá hủy kế hoạch của ta.

Hảo nhi tử thật biết hiếu thảo "

" Già rồi, dưỡng lão đi "

" Hảo nhi tử, phụ thân nhìn tuấn lãng như thế này, già chỗ nào chứ?? "

Phong Cung Nghịch Thiên dang tay, mày nhướn lên cười nhạt.

Cô phủi phủi y phục cho ngay ngắn, liếc mắt

" Phụ thân thấy ta phá hoại thế nào?? "

" Ha ha haaa~...!thú vị lắm.

Rất có gan "

Âm thanh tiếng cười ngạo nghễ văng vẳng nhưng đôi mắt đã hiện lên vầng sáng khát máu của dã thú.

Bàn tay nhanh chóng bóp lấy cổ cô áp vào tường.

Như chỉ cần dùng một ít lực đạo là đầu cô liền lìa khỏi cổ.

Nhưng gương mặt ẩn sau mảnh vải vẫn bình đạm

"..."

" Hảo nhi tử, ngươi nghĩ ta sẽ không giết ngươi?? "

Âm thanh khàn đục như tu la từ âm phủ vang lên, đánh thẳng vào tâm người gieo rắc nỗi sợ hãi vô hình.

Gương mặt lão lạnh lại tựa Thần Chết đang canh me thời khắc để đưa tiễn con người thoát khỏi số mệnh trần tục mà về lại với cõi u minh.

Cô cảm nhận lực đạo nơi cổ càng ngày cành mạnh, việc khó thở cũng bắt đầu xâm lấn tâm trí.

Vươn môi cười nhạt chẳng hé lời

"..."

Phong Cung Nghịch Thiên dùng đôi mắt lãnh lệ xuyên thấu đồng tử cô như muốn nhìn ra sự sợ hãi và dao động bên trong nó.

Nhưng đáp trả lão là sự đạm nhiên đến không ngờ.

Gương mặt vốn đang lạnh lẽo bỗng đột dưng cười phá lên như kẻ điên, khàn đục tựa Ác Quỷ khiến người thường nhìn cảnh này có lẽ sẽ khiếp vía

" Tốt, ha ha haaa~...!Tốt lắm, tốt...!ha ha haaa~...!Hảo nhi tử, có khí thái...!ha ha haa "

Trông lão nam nhân kia có vẻ như đang rất hài lòng với biểu hiện của cô.

Cô vẫn bình đạm đứng nhìn lão già đó

\[ Bệnh ho.ạn 0.0 \]

" Hửm?? "

Tiếng cười dừng lại bất chợt, lão một tay chống hông liếc mắt qua cô.

Bộ dạng trông có vẻ nguy hiểm khiến tiểu Bát Đản trong tâm trí cô vang lên tiếng nói sợ hãi lắp bắp

\[ K...ký ...!c...chủ...!lão...lão nghe...s...sao?? \]

" Ha~...!Hảo nhi tử, ta nghe có một con mèo nào đó vừa mắng phụ thân ngươi "

Lão ta nhìn xung quanh, bộ dạng cao cao tại thượng nhướn mày.

Cô mấp máy môi

" Không nghe "

" Hởmmmm...!Hừm!! Hảo nhi tử, phụ thân đi đây "

Lão đưa tay lên đầu cô xoa xoa cười rùng rợn rồi biến mất như làn khói.

Cô nhìn vào khoảng không vẫn đứng đó

\[ Lão ta chẳng lẽ cũng là ký kết giả?? \]

" Không, sức mạnh của lão không tầm thường "

\[ Kế hoạch mà ký chủ phá hoại là gì vậy?? \]

" Nghịch Hội Thần Giáo chính là Thiên Ngục Cung "

\[ \( 〇□〇\)?? Nà ní?? \]

" Thiên Ngục Cung vốn là thế lực thật sự đằng sau Nghịch Hội Thần Giáo.

Sở dĩ chống đối hoàng gia là vì muốn chiếm đoạt bảo vật trong tay Long Lãnh Viên trong lúc vô tình cướp được của hai con song hồ từ Linh Lung Giới tới.

Chúng bị phản nghịch bởi bảo vật đó, từ trong tay Long Lãnh Viên mà phục tùng hắn vì không muốn bị phanh thây ngàn mảnh, máu thịt không còn "

Cô bình đạm nói, thân ảnh phóng đi đạp gió nhẹ nhàng.

Cả cơ thể như được hòa vào không gian vô định.

Khoảng trời bao la mênh mông ôm trọn lấy tất cả mọi dối trá lọc lừa.

Ẩn đằng sau sự đẹp đẽ và êm dịu của trời xanh, chính là mọi tội lỗi đến gớm giếc và tham vọng của con người.

Ngay từ đầu, kế hoạch của cô đã được định sẵn...

1 : Thâm nhập vào hoàng cung trở thành thuộc hạ dưới trướng của Long Ngạo Hàn với thân phận Địch Vô Minh.

Đồng thời cứu Lý Thượng, hài nhi của Lý Thái Úy đang muốn mưu đồ soán vị.

Vừa đánh vừa xoa, đứng hai bên chỉ đạo diễn ra vỡ kịch.

Nhưng tất cả đều là kế hoạch của cô.

Sau một hồi ly kỳ kịch tính liền hạ bệ Lý Thái Úy tạo sự tín nhiệm

2 : Cho Nhất Khuynh dò la thông tin trong Nghịch Hội Thần Giáo.

Sau lại biết rõ Thiên Ngục Cung cùng Nghịch Hội Thần Giáo là một.

Thái Hậu An Thịnh Dương có hậu thuẫn sau lưng là Thiên Ngục Cung.

Liền có cớ để lập công lần hai

Âm mưu của Phong Cung Nghịch Thiên vốn là tạo ra Nghịch Hội Thần Giáo bên ngoài chống đối với hoàng cung.

Hậu thuẫn cho Thái Hậu bằng tư cách Thiên Ngục Cung bí ẩn đáng sợ trên giang hồ, nhằm lấy thông tin và điều khiển bà ta cấu kết Ngoại Bang gây khó dễ cho Long Ngạo Hàn.

Và muốn bắt Dao Ỷ Nhi để thao túng quay ngược đối phó với Long Lãnh Viên nhưng không thành.

Đã bị cô phá đám, giết hết 50 sát thủ.

Lần cô trở lại kinh thành, lúc đó Long Lãnh Viên đã cho thu lại hai con hồ ly của mình.

Vật về cố chủ khiến cho Diệu Khắc Phàm và Vương Tử Ngoại Bang trở nên điên cuồng tìm kiếm, lùng sục cả đất nước tìm ái nhân.

Sau đó Kỳ Nghệ Quốc truy cứu việc Ngoại Bang phóng hỏa đốt rừng liền thỉnh Sở La Kháp Ca đến.

Nhưng gã tinh ranh, đổ hết mọi tội lỗi cho Tô Ba để êm xuôi mọi chuyện...

Cùng thời mời luôn cả nữ nhân ở Phụng Hồi Dao đến để làm ca kỹ phục vụ cho yến tiệc, mừng việc Phi Vũ Quốc và Kỳ Nghệ Quốc ký kết khế ước thành công.

Cũng như Ngoại Bang thấy Kỳ Nghệ Quốc ngày một vững trãi, lại được lòng của Phi Vũ Quốc hùng mạnh.

Nên biết khó mà lui, chấp nhận quy thuận dưới trướng của Kỳ Nghệ Quốc.

Diệu Khắc Phàm trong lòng sinh nghi, vì kinh thành có một Bách Phượng Lâu nổi tiếng không thua kém về dung mạo lẫn tài nghệ.

Nhưng tại sao lại phải đích thân mời hắn vào hoàng cung?? Dù nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo thiệp mời.

Sau đó bất ngờ cho Dao Ỷ Nhi ra khiêu vũ, khiến hai nam nhân dù trong lòng ngỗn ngang tạp niệm, trăm bề nhớ nhung, ngàn vạn nghi ngờ cũng phải trở nên ngu ngốc mà si mê muốn chiếm đoạt lại ái nhân.

Đồng nghĩa với việc bộ não khi đó đã ngưng hoạt động, cả thế giới quan của họ chỉ còn một bóng hình.

Rồi để cho bọn người Vương Tử và Diệu Khắc Phàm chạm mặt để đấu đá lẫn nhau tranh đoạt mỹ nhân.

Còn Long Ngạo Hàn và Long Lãnh Viên đứng bên ngoài làm Ngư Ông Đắc Lợi, thừa cơ tiêu trừ luôn đám người Ngoại Bang ...

Vốn lúc đầu, Long Lãnh Viên còn cho Dao Ỷ Nhi đi quyến rũ cả tên thiếu chủ Mã Hạc.

Tạo ra 3 thế lực chiến tranh, tiêu trừ luôn Nghịch Hội Thần Giáo và cả Ngoại Bang.

Nhưng vì Nhất Khuynh xuất hiện đột ngột nên kế hoạch đã không thành.

Khiến cho Nghịch Hội Thần Giáo an toàn thoát khỏi lưới tình ...

Đồng nghĩa với việc cô đã chống đối chặn đầu kế hoạch của Long Lãnh Viên rất nhiều lần ...

Anh Hùng Nan Quá Mỹ Nhân Quan...!!

Tất cả chỉ là kế hoạch để thu những con cờ vào lưới.

Ẩn đằng sau tình yêu hoa mỹ cũng chỉ là sự si ngốc ngu muội của chúng lạc trần.

\[ Mà ký chủ, tại sao Long Lãnh Viên lại muốn tóm gọn Sở La Kháp Ca ở hội săn bắn?? Trong khi đã có kế hoạch cho bọn nam nhân yêu Dao Ỷ Nhi tàn sát lẫn nhau?? \]

Cô dừng lại đứng trên đỉnh núi cao nhìn xuống, khung trời và mặt đất rộng lớn khiến thân ảnh cô vừa nhỏ bé lại huyền ảo.

Nơi giao nhau giữa Thiên Đàng và Địa Ngục chính là Trần Gian.

Cõi phàm tục khiến nhân sinh lạc lối...

" Có lẽ vì ta đã phá hoại kế hoạch của hắn nhiều lần, nên hắn đã sinh nghi có người chống đối lại mình.

Muốn dùng phương thức đó để chứng minh ta là bạn hay thù "

\[ Và tất nhiên là...!0v0 \]

Cô vươn môi nở nụ cười thật lạnh lẽo, cảm nhận cơn gió như muốn cuốn cô vào hư không.

\[ Vậy nếu như không có sự xuất hiện của ký chủ.

Long Lãnh Viên không biết Thiên Ngục Cung là Nghịch Hội Thần Giáo.

Thì lão ba bi.ến thái điên loạn đó của người sẽ làm gì khi tên chủ giả Mã Hạc phá hoại cả cơ đồ chỉ vì chữ Tình?? 0.0?? \]

" Lão là một kẻ bệnh ho.ạn, tất sẽ thuận theo kế hoạch của Long Lãnh Viên.

Và lợi dụng đám người đó đang ngất ngây trong men say chiến thắng vì diệt tiêu được Ngoại Bang và Nghịch Hội Thần Giáo mà đánh đòn chí mạng.

Trong cốt truyện có đoạn Long Lãnh Viên bị thương chí mạng.

Trở tay không kịp, sau lại bình an vô sự mà sống tiếp "

\[ Chỉ vì đám nam nhân cao cao tại thượng đó không hay biết Thiên Ngục Cung là thế lực ẩn mình đằng sau Nghịch Hội Thần Giáo.

Nổi tiếng bí ẩn vô tình, thời khắc đó Thái Hậu cũng không bị gi.ết ch.ết.

Nên đã buông lỏng cảnh giác mà xem đó như một cái bóng, Thái Hậu mất đi Ngoại Bang làm trợ thủ cũng như hổ gãy cánh.

Không dám manh động, vì điều đó mà Long Lãnh Viên cũng sẽ không đề phòng...!\]

Cô chắp hai tay ra sau cảm nhận sự bồng bềnh của biển trời.

Mái tóc đan xen hòa trong gió thật mỹ lệ, ánh dương chiếu rọi cả thân hình mị hoặc.

Đôi môi hé ra

" Tất cả đều nhờ Cửu Mệnh Trường Kiếm kia hắn mới có thể sống sót.

Chín mạng sống sao...!Ha~...!"

Mọi chuyện chỉ vì sự xuất hiện của cô đã phá vỡ bước đường đi vốn đang thuận lợi.

Rẽ sang ngang một con đường khác.

Phong Cung Nghịch Thiên vốn đang chơi đùa với Lãnh Viên Vương Gia, cũng vì sự xuất hiện này mà đã chuyển sang tiêu điểm là hài nhi mình.

Thực hiện câu "Con Hơn Cha Là Nhà Có Phúc"

Vì có sự xuất hiện của cô nên mới khiến mọi chuyện kéo dài.

Nếu không có sự xuất hiện của cô, Lý Thượng đã sớm chết dưới tay Phỉ Yến Liên.

Để cho Lý Thùy Lâm dẫn binh tạo phản, rơi vào thiên la địa võng đã sớm bày bố của Long Lãnh Viên.

Nếu không có sự xuất hiện của cô, thì Ngoại Bang và Nghịch Hội Thần Giáo đã sớm bị diệt tiêu bởi lưới tình.

Nhưng nhờ có sự xuất hiện của cô, mà Độc Chủ \( Phong Cung Nghịch Thiên \) mới chú ý tới cô.

Và vô tình đã tạm thời giúp cho Long Lãnh Viên thoát khỏi nguy hiểm chí mạng ...!Thay đổi bước đi của Định Mệnh...

Mọi âm mưu tất thảy đều do con người mà thành, lòng tựa biển khơi đấu tranh tùy thời mà gợn dậy những cơn sóng bất thường.

Bão tố phong ba do họ tạo, âu cũng phải do họ giải quyết.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

" Tộc trưởng Đạt Na, là hắn...!đóa Liên Hoa máu...!Thiên Ngục Cung.

Ta điều tra ra rồi...!"

Khả La Đặc Phi bước đi không vững ngã khụy xuống nền đất bần thần, khiến lão già đang nhâm nhi trà cũng phải nheo mày kinh ngạc.

Nam thanh niên trẻ tuổi hai mắt dưới dần xuất hiện màu đỏ máu, bơ phờ nhưng lại ẩn chứa sự căm hận khôn cùng...

" Sao vậy?? "

" Là lão nam nhân đó...!ta đã dùng Thủy Nguyệt Kính để hỏi, và nó đã trả lời rất rõ ràng.

Là lão ta...!"

" Thủy Nguyệt Kính chỉ sử dụng được 1 lần, ngươi đã hỏi những gì ta dặn?? "

" Vâng...!lão ta...!là kẻ đã hại chết Nữ Hoàng của chúng ta...!là tên phàm nhân đó, đã lấy nội đan của Nữ Hoàng để làm vũ khí...!là lão ta...!"

Khả La Đặc Phi gằn từng chữ đau đớn, lão già khi nghe tin cũng đã không còn bình tĩnh.

Rớt xuống chung trà khiến nó vỡ ra tan tành.

Bước tới ghì chặt vai hắn hỏi thật rõ

" Cái gì?? Ngươi nói lại xem, cái gì?? "

" Phong Cung...!Nghịch...T...Thiên...!là lão ta, năm xưa là kẻ đã giết hại Nữ Hoàng.

Lấy nội đan của người...!"

" Ha~...ha ha haaaa~...!Năm xưa hắn không biết trong bụng Nữ Hoàng có tiểu Công Nương.

Nay chính hảo nhi tử của hắn lại gi.ết ch.ết công chúa bé bổng của chúng ta.

Oan nghiệt...!trời cao...!tại sao???? "

\( TG: Chuyện về việc Nữ Hoàng người cá có đoạn ta có nhắc đến vì sao chết.

Không nhớ xem lại, ở chương...!ta quên rồi.

Thông cảm tự mò :\)

Lão tộc trưởng ngã khụy, hai mắt bỗng chốc vì hận thù mà hóa thành màu đỏ máu.

Một loại tà khí tản ra xung quanh người lão.

Khả La Đặc Phi kinh ngạc đi tới

" Trưởng lão?? "

" Thiên Mệnh muốn diệt tộc Nhân Ngư, ha ha haaaa~...!PHỤ TỬ BỌN HỌ LÀ KẺ THÙ CỦA CHÚNG TA.

MỐI THÙ NÀY KHÔNG TRẢ, TA SẼ MÃI MÃI KHÔNG ĐƯỢC SIÊU SINH..."

Rầm...!!! Đoàng

Bầu trời nổi dậy từng đợt sấm dữ tợn, áng mây đen kéo đến như muốn minh chứng cho lời thề tàn độc.

Một đạo quang xẹt qua lấp lánh rực sáng cả một khoảng trời, lung linh mờ ảo lại phi thường mỹ lệ.

Cất lên âm thanh đều đều âm vang như hợp lại của nhiều tiếng nói.

Đánh sâu vào lòng người tản vây khắp tứ phương trên rừng núi hoang vu...

" TA SẼ GIÚP NGƯƠI...!".

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!