"Coi như ngươi có chút kiến thức. Ngươi bây giờ ngoan ngoãn đi ra ngoài, chờ ta kế thừa truyền thừa của Huyết Tổ, đám thánh tử ma đạo sẽ không giết ngươi." Thiên Ma Tử lạnh lùng nhìn Diệp Tiêu Dao nói.
"Ha ha ha ha, có phải ngươi quá tự tin rồi không?" Diệp Tiêu Dao cười to nói, sau đó liền đi vào giữa sân.
"Cùng chính mình chiến đấu không dễ dàng như ngươi tưởng tượng đâu. Trên thế giới kẻ khó chiến thắng nhất chính là chính mình!" Thiên Ma Tử cười lạnh nói.
Hắn đã cùng chính mình chiến đấu hơn nửa ngày cho nên hắn so với ai đều rõ ràng sự gian nan trong đó.
Bất kỳ thủ đoạn nào của hắn đối phương cũng đều biết, thậm chí ngay cả tư duy của hắn mà đối phương cũng có thể bắt chước, hắn cơ hồ không thể chiến thắng đối phương.
Tuy nhiên điều để cho Thiên Ma Tử không cách nào tin nổi chính lúc Diệp Tiêu Dao giả xuất hiện, Diệp Tiêu Dao thật chỉ vỗ nhẹ một cái là Diệp Tiêu Dao giả liền hoàn toàn tan thành mây khói.
Thực lực này mà là của một kẻ phàm nhân bình thường ư?
“Điều này sao có thể?” Thiên Ma Tử rống to, hắn không thể trấn định, hai mắt đỏ bừng.
Lực lượng chín mươi vạn cân của Diệp Tiêu Dao đáng sợ hơn Thiên Ma Tử tại thời điểm Thức Tỉnh Cảnh rất nhiều.
Hắn làm sao có thể chỉ là một lẻ phàm nhân trói gà không chặt?
Điều này làm cho Thiên Ma Tử căn bản không thể tiếp nhận.
“Ngươi thật sự cho rằng tòa Hắc Tháp này là vạn năng mà cái gì nó cũng có thể phục chế bắt chước được à?” Diệp Tiêu Dao khinh thường hỏi.
Hắn vốn là phàm thể cho nên Hắc Tháp sẽ chỉ có thể bắt chước phàm thể. Mà một phàm thể bình thường sẽ không có lực lượng bá đạo như hắn.
Hỗn Độn Tiên Ma Công không phải là thứ mà Hắc Tháp có thể bắt chước được, bởi vì thậm chí không có mấy cái Đại Đế kinh văn có thể sánh ngang được công pháp này.
Tầng này đối với bất luận kẻ nào đều vô cùng gian nan, thậm chí không cách nào vượt qua. Nhưng đối với Diệp Tiêu Dao mà nói đây chính là tầng dễ dàng nhất trong Hắc Tháp.
“Chờ ta lấy được truyền thừa của Huyết Tổ sẽ lại đến thu thập ngươi!” Diệp Tiêu Dao liếc nhìn Thiên Ma Tử nói, thân ảnh hắn dần dần biến mất.
“Không!!!”
Thiên Ma Tử đã hoàn toàn điên cuồng, hắn đỏ mắt vọt về phía Diệp Tiêu Dao muốn ngăn cản.
“Ta vẫn còn cơ hội! Chỉ cần ta lợi dụng quy tắc nơi này đá Diệp Tiêu Dao ra ngoài thì ta vẫn là đệ nhất, ta vẫn có thể kế truyền thừa của Huyết Tổ!”
Ở bên ngoài Thiên Ma Tử có tuyệt đối nắm chắc đánh phế Diệp Tiêu Dao, làm cho Diệp Tiêu Dao mất đi năng lực chiến đấu.
Ầm!!!
Nhưng mà Thiên Ma Tử giả căn bản không để ý tới những thứ này, quyền kình đáng sợ cứng rắn khắc đánh gãy xương sườn của Thiên Ma Tử, làm cho Thiên Ma Tử bay ngược ra sau, ho ra một miệng lớn máu tươi.
“Ngươi không có Huyết Tiên đạo thể thì ngươi tuyệt đối không có khả năng kế thừa truyền thừa của Huyết Tổ đâu!" Thiên Ma Tử hận Diệp Tiêu Dao đến phát điên, khàn giọng rống lên.
Âm thanh chấn động đến sân đấu có chút run rẩy.
Thiên Ma Tử vì truyền thừa của Huyết Tổ mà đã phải trải qua ngàn hiểm vạn khổ đi luyện hóa một tên Huyết Tiên đạo thể, sự tra tấn đó hắn cả đời khó quên.
Do vậy Thiên Ma Tử quyết không cho phép đồ vật của mình bị người khác lấy đi.
“Đúng, hắn không có Huyết Tiên đạo thể thì hắn sẽ không có khả năng kế thừa truyền thừa của Huyết Tổ!”
Thiên Ma Tử không hổ là con dê đầu đàn của ma đạo thế hệ này, hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, không vội vàng kích động nữa.
“Cho nên truyền thừa của Huyết Tổ vẫn là của ta, không ai có thể cướp nó đi, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách!”
Thiên Ma Tử thầm nói, lần thứ hai nhìn thẳng vào chân ngã của mình và xông lên chém giết.
Nhưng Diệp Tiêu Dao không hề quan tâm đối với lời nói của Thiên Ma Tử.
Khi hắn xuất hiện lần nữa thì hắn đã ở bên trong một gian phòng bình thường giống như một cái thư viện, trên giá sách có các loại sách cổ bị bịt kín một tầng tro bụi.
Trên một cái bàn đá trong phòng cũng đặt mấy quyển sách cổ.
Chuẩn Đế Kinh, Huyết Uyên Kinh!
Chuẩn Đế thần thông, Ma Vân Huyết Thủ Ấn!
Chuẩn Đế thần thông, Loạn Huyết Quyết!
Chuẩn Đế thân pháp, Nhất Tuyến Thiên!
Mỗi một loại thần thông đều cực kỳ cường hãn, từng chấn động Thương Uyên giới.
Mà Huyết Uyên Kinh càng là kết tinh cả đời của Huyết Tổ, nó là bảo điển bất thế của Huyết Tiên đạo thể.
Tùy tiện lấy ra một quyển trong đây cũng đủ để cho Thánh Nhân điên cuồng, Đại Thánh đỏ mắt.
Diệp Tiêu Dao không nói hai lời mà trực tiếp thu hết sách cổ vào túi trữ vật.
Sau đó hắn nhìn xem xung quanh, có một cỗ thi thể bị một cây giáo màu vàng đâm xuyên trán, gắt gao đóng đinh bên trên một bức thạch họa.
Trên bức thạch họa vẽ một người mặc huyết bào đứng trên đỉnh núi, khí thế đỉnh thiên lập địa, đầu đầy huyết khí, tràn ngập sự bá đạo.
Mà thi thể kia thân khoác huyết bào tàn tạ, khô héo, già nua. Tóc đen đã sớm rụng xuống, chỉ để lại thi thể mục nát.
Đây rõ ràng là thi thể của người trong tranh!
Một màn tương phản này quả thực làm cho người ta thổn thức không thôi.
Mặc dù đã chết hàng triệu năm nhưng thi thể này vẫn có một cỗ uy áp mãnh liệt còn sót lại.
Loại uy áp này có thể so với trọng lực trường gấp mấy chục lần. Cho dù là Thánh Tử đối mặt thì cũng phải quỳ xuống.
Tuy nhiên thân thể Diệp Tiêu Dao có lực lượng biến thái đến cực điểm cho nên hắn không có chút sợ hãi nào.