Chương 2

Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại

11.814 chữ

06-04-2023

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Khê

Đường Dịch dùng hết sức lực mới có thể tắm rửa sạch sẽ, đặc biệt là cái đầu tóc rối bù kia, hận không thể lấy dao cạo sạch cho rồi, may mà trong nhà có xà phòng để tắm rửa mới có thể tắm sạch một chút.

Đường Dịch đang tắm liền thấy một cái dao cạo nằm trong góc xó xỉnh liền dứt khoát dùng nó cạo râu.

Khi hắn tắm rửa xong bước ra đã thấy Ôn Ngôn đã tắm xong, nước trong thùng cũng đổ đi rồi, thùng tắm đang phơi trong sân.

Cậu thiếu niên này tắm sạch xong trông đẹp hơn nhiều, chỉ là trên người vẫn mặc cái bộ quần áo vải thô rách rưới mỏng manh kia.

Thấy vậy Đường Dịch liền ném cho y bộ quần áo cũ của hắn.

"Đây là quần áo của ta, cậu mặc tạm trước đi." Đường Dịch vừa lau tóc vừa nói.

Thiếu niên không thay quần áo không phải bởi vì gì mà là vì y chỉ có một bộ quần áo này mà thôi.

Ôn Ngôn cầm lấy bộ quần áo vải thô sạch sẽ, sững sờ nhìn người đàn ông lạ lẫm trước mắt.

Đường Dịch quay đầu lại, hỏi: "Sao vậy?"

Ôn Ngôn lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu không nói gì, chạy vào trong nhà thay quần áo.

Đường Dịch vẫn luôn biết mình cong, bây giờ trông cậu thiếu niên đã tắm rửa sạch sẽ này mới phát hiện đứa nhỏ vừa gầy yếu nhưng trông rất xinh đẹp, rất hợp là gu của mình.

Làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh, đôi môi hồng nhạt, đây chính là mẫu hình ưa thích của hắn.

Nguyên thân quá ư là lãng phí của trời, tiểu ca nhi xinh đẹp vậy mà vẫn ra tay đánh được, đúng là không xứng là người mà.

Chỉ là tiểu thiếu gia nhà họ Đường này chưa bao giờ thiếu người bên gối, cậu thiếu niên xinh đẹp Ôn Ngôn này chỉ khiến hắn tán thưởng một chút mà thôi.

Đối với hắn mà nói thì cậu Ôn Ngôn này chỉ là một nhân vật NPC mà thôi, nhiệm vụ của hắn bây giờ là khiến y có thể ăn no.

Ôn Ngôn mang quần áo vào trong phòng, tùy tiện đổi xong mới hồi thần lại, cái tên khốn kia sau khi tắm rửa sạch sẽ, cạo râu xong thế mà lại có vẻ ngoài trông rất được, không phải kiểu thanh tú mà là đậm chất nam nhân trưởng thành, khí chất cực kỳ lạnh lùng.

Bình thường trông gã cứ lôi thôi lếch thếch khiến người khác quên mất rằng thật ra gã cũng chỉ mới 20 tuổi.

Quần áo Đường Dịch mặc trên người Ôn Ngôn có hơi rộng, y suy sụp mặc xong đồ, lúc đi ra liền thấy Đường Dịch đưa đến một đôi giày: "Trên đất lạnh lắm nên cậu đi vào đi."

Ôn Ngôn ngoan ngoãn làm theo.

Đường Dịch chuẩn bị xong xuôi liền định đi ra ngoài, trước khi đi dặn y: "Cậu ở nhà làm ít đồ ăn, hôm nay đừng ra ngoài nữa, ta ra ngoài một chuyến rồi về.

"

Ôn Ngôn chớp mắt, yên lặng gật đầu, này là đang tìm người mua rồi.

Nếu như Đường Dịch biết Ôn Ngôn nghĩ gì, hắn nhất định kêu âm trời để minh oan.

Hắn chỉ đang ra ngoài kiếm việc thôi mà, nhiệm vụ của hệ thống là ăn no trong vòng một tháng, nếu như không làm việc sao mà có cơm ăn được, hơn nữa hắn còn đang chờ phần thưởng của nhiệm vụ nữa đây!

Những phần thưởng này có thể giúp hắn sống tốt hơn đấy!

Bên kia Ôn Ngôn thành thật ở nhà trông nhà, bên này Đường Dịch ăn mặc chỉnh tề đi thẳng đến nhà đại ca trong ký ức.

Dọc đường đi hắn gặp phải mấy thôn dân, ai ai cũng tò mò nhìn hắn cứ như hắn là người lạ vậy.

Đường Dịch cũng hơi cạn lời, tắm rửa sạch sẽ, cạo râu thay đồ khiến nguyên thân cứ như thay da đổi thịt, chẳng trách sao thôn dân không ra.

Hơn nữa đừng nói là thôn dân, lúc hắn bước vào sân nhà đại ca gọi một tiếng, đại ca đi ra liền cũng ngơ cả người.

Đường Thực kinh ngạc nhìn thanh niên cao gầy trước mắt mình một lúc lâu, nhỏ giọng thăm dò: "Nhị đệ hả?"

Đường Dịch cười khổ: "Đại ca, huynh cũng nhận ra ta sao?"

Đường Thực vội vàng buông công việc trong ra, kéo Đường Dịch qua, đánh giá hắn: "Ngươi đây là sao?"

Đường Dịch nói thẳng: "Đại ca, đệ đã thông suốt rồi, không thể cứ sống mơ hồ mãi như vậy được, hơn nữa bây giờ đệ cũng là người có vợ rồi, muốn tìm một công việc đàng hoàng kiếm sống."

Đường Thực vừa mừng vừa sợ, vỗ mạnh mấy cái vào người Đường Dịch, cứ như muốn đập chết Đường Dịch vậy, cười to nói: "Cuối cùng cái tên nhóc nhà ngươi đã nghĩ thông suốt rồi! Tốt! Có chí khí là tốt rồi, đúng lúc trên trấn có phú gia muốn chuyển hàng ra ngoài, bến tàu bên đó đang tìm người vận chuyển hàng, quản sự ở đó biết ta, ngày mai ta sẽ mang đệ tới đó.

"

Trong lòng Đường Dịch thấy khó chịu, thế mà đi làm cu li, mà thôi như vậy cũng được, dù sao cũng là một công việc, có thể kiếm được chút tiền nào hay chút đó.

nghĩ vật liền đáp lại.

Đường Thực cực kỳ vui, kéo Đường Dịch vào trong phòng trò chuyện một lúc lâu, dù sao đi nữa đây vẫn là đệ đệ của hắn.

Những năm qua cũng do hắn khó khăn cung cấp nuôi đệ đệ sống, nếu không vậy thì đệ đệ đã sớm chết đói rồi.

Thấy Đường Dịch hôm nay cuối cùng cũng hiểu ra muốn sống tử tế đàng hoàng, điều này khiến hắn cực kỳ vui mừng.

Lúc tiễn Đường Dịch về, Đường Thực bảo vợ mình Chu Dung đưa cho Đường Dịch 5 quả trứng gà, nói rằng ngày mai phải ra sức làm việc phải ăn nhiều một chút.

Mấy thôn dân xung quanh bây giờ mới nhận ra được, thanh niên cao gầy mặt mũi tuấn lãng này thế mà lại là tên lưu manh Đường Dịch trong thôn, trông vậy không khỏi tấm tắc chỉ trỏ.

Trông vậy Đường Dịch liền quay đầu hào phòng cười một cái thật tươi với mọi người, không nhiều nơi liền rời đi ngay.

5 quả trứng gà là thu hoạch ngoài ý muốn, Đường Dịch vẫn đang suy nghĩ xen làm sao mới có thể khiến mình và Ôn Ngôn ăn no được.

Hiện giờ trong nhà trống không chẳng có gì ăn được, nhớ tới trong sân có một mảnh vườn trồng lác đác mấy cây hành, xào lên vẫn có thể ăn được, có điều, bây giờ đang là đầu xuân, lúc này thường sẽ có hương thung (*), không biết núi ở đây có không.

Hắn vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ nhớ lại đường về nhà, vừa vào cổng liền thấy bóng dáng nhỏ nhỏ đang muốn bước ra ngoài, vừa trông thấy hắn liền vội vã quay về.

(*) 香椿:

Đường Dịch: "..." Nếu như mình không nhìn lầm thì trong tay đứa nhóc kia là bọc quần áo?

Lúc nguyên thân nằm im trên giường 3 ngày sao y không chạy, sao bây giờ lại đột nhiên muốn chạy chứ?

Đường Dịch cảm thấy tiểu thiếu niên này chẳng hề ngơ ngơ như hắn nghĩ, bên trong đứa nhỏ này hình như có gì đó kỳ quái.

Đường Dịch vào nhà liền đặt xuống rổ trứng gà, nhìn sang bóng dáng run rẩy co rúm lại ở góc tường của thiếu niên.

Thiếu niên trắng nõn, trên mặt vẫn còn nét trẻ con, hai mắt mở to sợ hãi nhìn hắn, hai tay lo sợ cọ vào nhau, trông cứ như đang phạm sai lầm lớn, sợ hãi bị trừng phạt.

Phía sau đống cỏ lộn xộn, trong đống rơm rạ lộ ra một góc vải bố.

Hiển nhiên là vội quá không giấu kịp.

Đường Dịch lại gần, thiếu niên càng thấp thỏm bất an cúi đầu xuống, Ôn Ngôn vội vã túm lấy tay hắn hoảng loạn lắc đầu nói: " Không....!ta không có..."

Đường Dịch dừng lại, hắn cảm nhận được tay của Ôn Ngôn đang run.

Hửm...!Đường Dịch thầm nghĩ, không thể tiếp tục như vậy được, hắn nhất định phải nói chuyện rõ ràng với cậu thiếu niên này mới được, về sau còn phải sống dài dài với nhau nếu cứ để vậy thì không ổn.

Thế là hắn tùy tiện ngồi xuống đống cỏ, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, nói: "Ngồi đi, hai ta tâm sự chút."

Ôn Ngôn do dự, không hiểu Đường Dịch đang muốn gì, nhưng y cũng chỉ nghe theo ngồi xuống, chờ đợi bất kỳ điều gì sắp đến, có thể là một trận mưa bão hoặc có thể là thông tin bán mình đi.

Thấy Ôn Ngôn ngồi xong, Đường Dịch gọn gàng dứt khoát mở miệng: "Vì sao cậu lại đột nhiên muốn chạy?"

Ôn Ngôn mới vừa ngồi xuống, nghe vậy sợ muốn chạy đi, mấp máy môi một lúc lâu cũng không nói được lời nào.

Đường Dịch cũng chẳng mong rằng hắn có thể nhận được câu trả lời nên tiếp tục hỏi: "Ta biết là hồi trước ta đối xử với cậu không tốt, cậu muốn chạy ta không có ý kiến gì, nhưng điều ta không hiểu là vì sao lúc ta nằm trên giường là cơ hội tốt vậy cậu không chạy, trái lại lúc ta mới hứa hẹn sẽ không bắt nạt cậu nữa thì đột nhiên cậu lại muốn chạy trốn?"

" Có phải cậu không tin ta, vẫn cho rằng ta có âm mưu gì đúng không?"

Đường Dịch ôn hòa kiên trì nhìn Ôn Ngôn, chờ câu trả lời của y.

Ôn Ngôn mím môi, nhìn ánh mắt của Đường Dịch, nghĩ thầm dù sao cũng bị đánh chết hoặc bị bán đi, nếu đã định trước vậy rồi thì thà rằng nói ra cho sảng khoái.

Vì thế y hít sâu, dũng cảm nói: "Có phải ngươi muốn bán ta đúng không?"

Đường Dịch ngơ ngác: "Hả, cái gì vậy?"

Sau khi nói được câu đầu liền cảm thấy có dũng khí hơn, Ôn Ngôn thừa thế xông lên nói: " Ngươi bảo ta tắm rửa sạch sẽ, nói ta thay quần áo khác có phải muốn bán ta vào kỹ viện ở trên trấn không? Ta...!ta theo ngươi cũng đã một năm rồi, tuy rằng người đối xử với ta không tốt, đánh ta mắng ta, nhưng ta vẫn ngoan ngoãn hậu hạ ngươi mà, làm sao ngươi có thể nhẫn tâm bán ta đến cái nơi đó chứ,..

ta...!ta thà rằng chết đói đầu đường cũng không muốn vào chỗ đó!"

Đường Dịch: "..."

Cuối cùng hắn cũng hiểu được cậu thiếu niên này não bổ cái gì, đột nhiên thay đổi khiến thiếu niên này bị dọa sợ, hơn nữa có lẽ y chưa từng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra trong cuộc đời mình cho nên vô thức cho rằng những thay đổi này là chuyện xấu.

Đường Dịch dở khóc dở cười, hắn là phú nhị đại đâu phải là tra nhị đại đâu, càng không phải phế nhị đại, gia đình hắn gia giáo rất nghiêm đấy có được không! Làm sao hắn có thể làm ra mấy chuyện xấu xa như vậy chứ!

Hắn không nói nhìn thiếu niên, dáng vẻ tức giận của cậu thiếu niên trông thì dữ đấy nhưng nhìn tay chân và ánh mắt hoảng loạn nhìn xung quanh đã bán đứng y rồi.

"Ta không hề muốn bán cậu đi, " Đường Dịch bất đắc dĩ nói: "Ta thật sự đã nghĩ thông suốt, muốn sống đàng hoàng, ta tắm rửa sạch sẽ ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài là vì muốn tìm việc, muốn cậu tắm rửa sạch sẽ cũng vì muốn cậu sống tốt hơn, cậu nghĩ đi đâu rồi vậy."

Mặt Ôn Ngôn vẫn lộ vẻ không tin.

Đường Dịch còn nói: "Ta biết cậu sợ ta, hận ta, những chuyện này rất bình thường, dù sao đi chăng nữa trước kia ta là tên khốn, cậu muốn đi ta cũng không cản.

Nhưng cậu nhìn lại thân mình đi, tay chân nhỏ xíu như thế sao có thể đi đâu được, à đúng rồi, cậu còn là tiểu ca nhi, đi đâu cũng không an toàn.

Như thế này đi, chúng ta giao ước đi."

Ôn Ngôn: "Giao ước?"

"Không sai, " Đường Dịch đương nhiên sẽ không để Ôn Ngôn rời đi như vậy, ngoài việc lo lắng cho an toàn của y, hắn còn có một nhiệm vụ phải làm đây, nói: " Cho ta một tháng, ta nhất định sẽ cho cậu thấy ta có như cũ hay thay đổi rồi, sau đó tự cậu quyết định có đi nữa hay không.

Nếu như lúc đó cậu vẫn muốn đi thì ta và cậu sẽ hòa ly, như vậy cũng khiến cậu dễ tái giá hơn, đồng thời sẽ cho cậu một ít lộ phí giúp cậu sống thoải mái hơn một chút.

Cậu thấy sao? Trong vòng một tháng này cứ an tâm sống ở đây đi, ta sẽ không bắt nạt cậu cũng bắt bẻ gì cậu, cậu cũng có thể nhân cơ hội này tiếp xúc với nam nhân khác, tính toán con đường khác cho tương lai của mình, ta không có ý kiến gì hết."

Ôn Ngôn kinh ngạc không thôi, con hàng này là điên rồi sao?

"Điều kiện của ngươi đâu?" Ôn Ngôn hỏi, y còn lâu mới tin cái tên này tự dưng khi không lại đối xử tốt với mình, khẳng định có điều gì ở sau.

Quả nhiên, Đường Dịch khẽ mỉm cười, nói: " Rất thông minh, điều kiện hả, có một cái."

Ôn Ngôn ngồi thẳng người, vểnh tai lên nghe, sốt sắng nhìn chằm chằm Đường Dịch.

" Cậu phải đảm bảo mỗi ngày đều phải ăn no!"

Ôn Ngôn: "???"

Đường Dịch cũng cảm thấy cái điều kiện này của mình nó quá ư là kỳ cục, nhưng nhất thời khó mà giải thích được, không thể làm gì khác đánh gãi gãi đầu, nói: "Cứ quyết định như vậy đi, đại ca cho năm quả trứng gà, buổi trưa này xào nó ăn đi.

Cậu biết nấu cơm đúng không? Vậy xào trứng với hành cũng có thể xào với hương thung, đúng rồi, mùa này có hương thung không?"

Ôn Ngôn im lặng, mở to đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn chằm chằm Đường Dịch.

Đường Dịch thở dài: "Ta cũng không biết làm, nếu vậy thì chúng ta chỉ có thể ăn trứng luộc thôi."

Ôn Ngôn tiếp tục im lặng.

Đường Dịch hiểu y cần thời gian để tiếp nhận thông tin, không làm phiền y nữa, quay người đi vào bếp chuẩn bị luộc trứng.

Lại không ngờ đến, đột nhiên một âm thanh vang lên từ phía sau, xém dọa Đường Dịch muốn bay hồn.

"Ngươi...!Có phải bị quỷ nhập rồi không?".

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!