Chương 15

Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Đồng Vinh

18.900 chữ

11-07-2023

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___

Biểu cảm bình tĩnh của anh cuối cùng cũng không giữ được, trong lòng rõ ràng bị những lời này làm cho đau đớn, nhưng lời nói ra vẫn chẳng hề để ý: "Tôi không tin."

Hiện tại lợi thế lớn nhất trong tay anh chính là chuyện Lý Nhiễm thích anh. Anh tin tưởng bản thân, vẫn kiên định như cũ cho dù Lý Nhiễm có bốc khói khỏi trần gian hay cho dù anh chết đi chăng nữa, Lý Nhiễm tuyệt đối là yêu anh.

Cho đến khi phải trả giá vì đoạn tình cảm này, đều nghiêm trọng không bình đẳng. Lý Nhiễm vẫn muốn cùng Hạ Nam Phương có thể nói chuyện rõ ràng, không tổn thương cảm tình nhiều lắm, kỳ thật không nghĩ đến bị giày xéo như vậy.

Nhưng nghe xong Hạ Nam Phương nói, Lý Nhiễm hít một hơi thật sâu, cùng với người tự cho là đúng này, cảm thấy thế giới này đều vì anh mà quay, còn có thể nói cái gì nữa?

Thấy Lý Nhiễm không nói lời nào, cho rằng cô bằng lòng. Trong lòng Hạ Nam Phương nghẹn khuất một tháng, nhưng anh khẳng định chuyện này đã xong, cuối cùng cũng dễ chịu được đôi chút, ngữ khí không cho phép từ chối nói: "Lại đây cùng tôi ăn cơm."

Lý Nhiễm đói nhưng bị anh làm ngực có chút đau.

Hai người trầm mặc không nói một lời, tương kính xa lạ mà ăn cơm, thấy cô rốt cuộc cũng chịu thân cận với mình đôi chút, khẩu vị của Hạ Nam Phương cũng được dâng lên, ăn thêm được một chút.

Trên bàn ăn, đồ ăn vô cùng phong phú, sashimi cá hồi nhập khẩu từ Nhật, giăm bông Parma, bò bít tết tái nấu chín ba phần, xương gà hầm. So với cháo cô ăn ở bệnh viện thật sự ngon hơn nhiều.

Cô vẫn luôn biết, người của Hạ gia chẳng bao giờ đối đãi với cô như đúng danh nghĩa là vị hôn thê của Hạ Nam Phương.

Lý Ngải chạy đến bệnh viện, nửa áp chế nửa cường ngạnh muốn cô một lần nữa hầu hạ ông chủ của cô ta, Khổng Phàn Đông một câu tiếp đón cũng không có, đã dám lừa gạt cô đến vì muốn trấn an nỗi lòng không tốt của Hạ Nam Phương.

Đang ăn cơm, trước mắt cô nhiều thêm một dĩa tôm.

Hạ Nam Phương nhìn tôm, sau đó lại nhìn cô.

Lý Nhiễm không khách khí: "Tự anh không biết lột sao?"

Khẩu khí của cô quả thật không tốt lắm, như chỉ cần Hạ Nam Phương nói một câu "không biết" cô sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ không chút lưu tình quăng tôm cho anh.

Cô hiểu ra, những thói hư tật xấu đó cũng do một tay cô tạo thành, chẳng trách người khác được.

Tính cô quả thật xấu xa, trước kia khi còn yêu Hạ Nam Phương, nguyện ý hầu hạ anh là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng hiện tại không yêu nữa, lập tức quăng những thói quen, ý muốn của Hạ Nam Phương trở về.

Nếu có thể trở lại quá khứ... nhất định cô sẽ tỉnh ngộ sớm một chút.

Hạ Nam Phương bị Lý Nhiễm không hiểu sao rống lên một câu, buông đôi đũa trong tay xuống.

Lý Nhiễm liếc mắt một cái, lại tiếp tục ăn cơm của mình.

Anh đứng dậy khỏi bàn cơm, cầm lấy di động gọi điện.

"Lấy bao tay lại đây."

Khi Khổng Phàn Đông tiến vào, thấy không khí trên bàn cơm có chút quỷ dị, Hạ Nam Phương thẳng tắp ngồi ở trước mâm cơm, ôm cánh tay, đồ ăn trước mắt không vơi đi mấy thứ.

Mà Lý Nhiễm... trước mặt phun đầy xương, bộ dáng ăn khá là ngon miệng.

Khổng Phàn Đông cười tủm tỉm đặt bao tay vào trong tay Lý Nhiễm: "Lý Nhiễm tiểu thư thật biết chăm sóc, riêng vì lão đại mà lột tôm."

Tên cáo già này, cô đã từng bị ăn thiệt từ anh ta không biết bao nhiêu lần, hôm nay cũng có cơ hội trả đũa một ván.

"Anh ta lột, không phải tôi."

Khổng Phàn Đông sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Hạ Nam Phương.

"Lấy lại đây."

Vừa nói, Hạ Nam Phương vừa cởi bỏ đồng hồ trên tay, sắn tay áo sơmi lên. Mỗi một động tác đều khiến thần kinh Khổng Phàn Đông nhảy dựng.

Lý Nhiễm không thật để ý Hạ Nam Phương làm cái gì, trước kia cô cũng giống Khổng Phàn Đông, đi theo bên người anh luôn phỏng đoán tâm trạng, ý tứ của anh. Chỉ sợ anh chỉ cần nhăn mày một cái, cô đã biết anh muốn cái gì.

Nhưng mà hiện tại... ngay cả ánh mắt cô cũng không muốn cho.

Khổng Phàn Đông đứng bên cạnh, hãi hùng khiếp vía mà nhìn lão đại nhà anh ta lột tôm, vài lần đều muốn mình lên làm thay.

Hạ Nam Phương bị anh ta nhìn chằm chằm, cuối cùng mất hết kiên nhẫn hỏi: "Có việc?"

Lúc này Khổng Phàn Đông mới có ý thức làm "bóng đèn" của mình: "Không có việc gì ạ." Dứt lời lui ngay ra ngoài.

Trên phương diện ăn ở Hạ Nam Phương vô cùng bắt bẻ, tuy rằng hình thể và dung mạo của anh rất giống người phương Bắc, nhưng khẩu vị lại là chính tông miền Nam.

Miền Nam ăn rất thanh đạm, anh chưa bao giờ ăn hết những đồ mặn.

Ngày thường vì anh chuẩn bị cơm canh, nước canh hấp và nước nấu phải khác nhau. Trước kia Lý Nhiễm cảm thấy cuộc sống của Hạ Nam Phương quá câu nệ, rất nhiều món ăn ăn không hết, sống vất vả. Vì thế đã đi học nấu ăn, nhưng anh thường xuyên không ở nhà ăn cơm, Lý Nhiễm học nấu ăn thực tế cũng không có tác dụng.

Hạ Nam Phương đẩy dĩa tôm đã lột xong đến trước mặt Lý Nhiễm: "Ăn đi."

Lý Nhiễm nhướng mày, không động đũa.

"Không phải em thích nhất là ăn tôm sao?"

Lý Nhiễm không biết vì sao Hạ Nam Phương cho rằng cô thích ăn tôm?

Anh lột bao tay ra, lơ đãng mở miệng: "Mỗi lần cùng nhau ăn cơm, em đều lột ra một đĩa trước tiên."

Lý Nhiễm nhớ đến chuyện đó, Hạ Nam Phương không thích ăn động vật có vỏ, nhưng rất thích ăn tôm. Cho nên mỗi lần trước khi ăn cơm cùng nhau, cô đều sẽ lột sạch sẽ vỏ tôm, có khi Hạ Nam Phương ăn không hết, cô lại cảm thấy mình lột vất vả nên ăn hết những con còn dư lại.

Nghĩ đến đó, cô cười cười, âm thanh chua xót: "Những con trước kia, tôi đều lột cho anh."

____

Ngày Lý Nhiễm xuất viện, Hạ Nam Phương lái xe đến đón cô.

Trên xe, Hạ Nam Phương vẫn luôn gọi điện thoại, vô cùng bận rộn.

Mấy ngày hôm trước đi đến huyện Hà Hạ, đã làm chậm trễ vài ngày công việc của anh. Vì thế hôm nay đón Lý Nhiễm về, một đường anh đều nghe điện thoại, xem văn kiện.

Trước kia Lý Nhiễm rất sùng bái anh, thương trường chính là chiến trường của Hạ Nam Phương, anh ở ngành sản xuất này tạo ra kỳ tích và thần thoại mà không phải người bình thường có thể làm được.

Trước kia mỗi lần nghe người khác nhắc tên của anh, trong lòng Lý Nhiễm vui như nở hoa, tràn đầy cảm giác tự hào.

Khi đó cô cho rằng, người ưu tú, độc đáo, trên thế giới chỉ có duy nhất một người Hạ Nam Phương vậy mà anh thuộc về cô.

Là một chuyện khiến người ta hạnh phúc lâng lâng.

Xe lái ra khỏi bệnh viện, nhưng không đi đến chung cư của Lý Nhiễm, mà đi đến biệt thự của Hạ gia.

Lý Nhiễm nhìn xe cách nhà mình càng ngày càng xa, trong lòng không vui.

"Tôi không muốn về nhà anh."

Tầm mắt của Hạ Nam Phương dời khỏi máy tính, anh bị cận thị nhẹ, cho nên ngẫu nhiên sẽ đeo mắt kính. Bên trong gọng kính màu bạc bắn thẳng ra ánh mắt sắc bén, ngữ khí càng lạnh lùng: "Cũng là nhà em."

Lý Nhiễm không muốn tranh chấp với anh: "Tôi muốn về chung cư."

Hạ Nam Phương từ chối: "Không thể."

Lý Nhiễm khó thở: "Anh không thể bá đạo như vậy!"

Hạ Nam Phương lộ ra bản chất đàm phán của thương nhân: "Không thể toàn nghe theo em."

Lý Nhiễm gật đầu: "Thôi được rồi, không đến nhà anh cũng không về chung cư, đến khách sạn được chưa?"

Hạ Nam Phương suy tư: "Chúng ta mỗi người nhường nhau một bướcc, không đến biệt thự Hạ gia, cũng không về chung cư của em..."

"Được."

"Em đến công ty cùng với tôi, vừa đúng lúc tôi muốn tăng ca, em ở lại công ty cùng tôi." Nói xong bộ dáng không cho thương lượng: "Quyết định như vậy đi."

Lý Nhiễm cau mày: "Anh tăng ca để tôi ở trong công ty bồi anh?"

Hạ Nam Phương dùng một loại kích thích thần kinh nói: "Không phải bồi tôi tăng ca, mà từ đây về sau, mỗi một phút em đều phải ở bên cạnh tôi."

Lý Nhiễm: "..." Cô xoay người sang chỗ khác, không hề để ý đến anh nữa.

____

Tập đoàn Hạ Thị, tổng bộ tọa lạc trên thành phố N khai phá sản nghiệp kỹ thuật cao mới.

Ở tầng thứ 32 phòng của tổng tài, sau khi Hạ Nam Phương dẫn người đến, thì một lời cũng chưa từng nói, đã bị mọi người vây quanh mở họp.

Lý Nhiễm ngồi một mình trong văn phòng tổng tài, trầm mặc gần một tiếng đồng hồ.

Cô nghĩ không ra như cũ, tại sao mọi chuyện lại phát triển đến nước này. Ai muốn nói Hạ Nam Phương cột cô vào bên người là vì muốn tốt cho cô, yêu cô. Khẳng định Lý Nhiễm không tin... trong thế giới người bình thường, ai muốn tốt cho một người thì sẽ cột người đó bên người mình chứ?

Sau khi bình tĩnh lại, Lý Nhiễm mơ hồ ý thức được hành vi của Hạ Nam Phương, có chút khoanh tròn được cách làm của anh.

Nếu không phải bởi vì lần "chia tay" này, cô cũng chưa từng ngồi riêng tư ở cùng một chỗ với Hạ Nam Phương quá ba ngày, mà hiện tại...

Lấy tư thế của Hạ Nam Phương, có khả năng là muốn trói cô bên cạnh anh đến ba đời ba kiếp.

Lý Nhiễm cảm thấy thật bực bội, như là cây tăm nhét vào trong ổ bông, làm cả người cô không thoải mái.

____

Lý Nhiễm bị nhốt ở văn phòng tổng tài, cơm ba bửa đương nhiên có người đúng hạn đưa đến, cô buồn cả một ngày, muốn lấy điện thoại từ chỗ Hạ Nam Phương.

Vệ sĩ đứng ngoài cửa thấy Lý Nhiễm ló đầu ra, dường như kích báo ra nguy cơ.

"Lý tiểu thư, cô không thể đi ra ngoài."

Lý Nhiễm bị nhìn chằm chằm giống như cá nằm trên thớt chuẩn bị thịt: "Tôi không có ra ngoài, chỉ muốn tùy tiện đến đại sảnh đi loanh quanh thôi."

Lý Nhiễm nhìn bảng hướng dẫn đi về phía phòng họp, nhưng phòng họp vừa lớn lại nhiều, Lý Nhiễm tìm không thấy bất cứ nơi nào quen thuộc cả.

Sau khi vòng tới vòng lui, tìm được một phòng trà nước, cô ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tầng 28 tầm nhìn rộng mở sáng ngời, cửa sổ sát đất chiếm toàn bộ một bức tường mặt tường, có thể quan sát toàn bộ khu công nghiệp của vùng lân cận, nơi xa xa có thể nhìn thấy được đường viền của toàn bộ thành phố N.

Vô thức cầm muỗng quấy tách cà phê trong tay, mùi cà phê độc nhất của cà phê ấm áp, giống như cồn trong rượu, làm ý thức của người khác vừa tỉnh táo vừa trầm mê.

Cô tìm một góc trên sofa, dựa vào nó, một bàn tay bưng tách cà phê nóng hầm hập, một tay khác chống cằm mơ màng sắp ngủ.

Giày cao gót gõ dẫm loạn trên mặt đất, âm thanh truyền đến từ xa đến gần.

Cô nửa mê nửa tỉnh ngửi được hương vị của nước hoa, ý thức của Lý Nhiễm thanh tỉnh được đôi chút, nghe được một cuộc nói chuyện.

"Các cô có nhìn thấy người mới của Hạ tổng không?"

Hai từ "Hạ tổng", "người mới" như phun thẳng vào trong đầu Lý Nhiễm làm cô thanh tỉnh hoàn toàn, cô mở mắt ra, đột nhiên có tinh thần hơn hẳn.

Cô vãnh tai.

"Người mới của Hạ tổng? Ý cô nói là vị kia hôm nay ở trong văn phòng tổng tài sao?"

"Đương nhiên là cô ấy, ngoại trừ cô ấy ra thì còn ai?" Nói xong còn tạm dừng một câu, người đẹp hạ giọng: "Ngay cả vị chính chủ trong biệt thự của Hạ gia, cũng chưa từng ở trong phòng của tổng tài."

Nói đến vị chính chủ trong biệt thự của Hạ gia, vài người đẹp như là dò hỏi cái gì bí ẩn hào môn, âm thanh kích động lại kiềm chế.

"Tôi nghe nói vị kia... bị Hạ gia đuổi đi, rời khỏi thành phố N rồi."

"Khó trách Hạ tổng dám quang minh chính đại đưa người mới đến văn phòng, thì ra là do chính chủ không còn nữa."

"Nhưng khó nói nhất là khi chính chủ còn ở... có biết chuyện này hay không, nếu biết Hạ tổng bên ngoài có tình nhân, cũng phải nhịn có đúng không?"

Nói xong mọi người đều thở dài, thậm chí Lý Nhiễm ẩn ẩn còn nghe ra trong ngữ khí của những người đẹp đều là hận sắt không thành thép.

Nghe xong một lát, tách cà phê trong tay cô có chút nguội lạnh, bưng cái ly từ trong góc đi ra.

Vài người đẹp đang nói đến khí thế ngất trời, nhìn thấy cô hai mặt nhìn nhau: "Cô... từ đâu chui ra vậy?"

Lý Nhiễm chỉ chỉ góc sofa: "Tôi ngồi chỗ đó nghỉ ngơi."

Các người đẹp thấy cô lạ mắt, trên dưới đánh giá, xem cách ăn mặc của cô, ở công ty chắc không phải nhân vật lớn nào cả.

"Cô ở bộ phận nào thế?"

Lý Nhiễm chỉ chỉ trên lầu: "Tôi ở tầng 32 á."

Ánh mắt của những người đẹp trở nên không rõ ý nghĩa, tầng 32 là văn phòng của tổng tài... chính là nơi mà ai ai ở phía dưới đều muốn đi lên.

"Em gái, em là người mới tới đúng không?"

Lý Nhiễm đùa nghịch tách cà phê, đổi một ly cà phê nóng, gật gật đầu: "Xem là vậy đi, vừa đến hôm nay ạ."

Các người đẹp lộ ra biểu cảm hiểu rõ, thấy ngữ khí của Lý Nhiễm dịu dàng, âm thanh nói chuyện chậm rãi, không khỏi lơi lỏng: "Em mới đến, nghe được cũng không sao."

Nói xong lại tiếp tục trò chuyện với vài người đẹp còn lại: "Không biết vị kia của tổng tài lớn lên như thế nào?"

"Tôi cũng rất muốn gặp, nghe nói khi buổi sáng cùng Hạ tổng tiến vào thang máy chuyện dụng, các cô cũng biết trợ lý Lý Ngải bên cạnh tổng tài, vị ngày thường ngữ khí cao ngạo đó." Nói Lý Ngải xong, hạ giọng: "Giữa trưa còn đưa cơm cho vị kia đó."

Mọi người đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc cái hiểu cái không.

Lý Nhiễm dựng lỗ tai, một bên pha cà phê, một bên nghe, thình lình bị điểm danh: "Này em gái mới tới!"

Lý Nhiễm xoay người: "Kêu tôi sao?"

Người đẹp gật đầu, cách xa mấy mét nói: "Hôm nay em có nhìn thấy người phụ nữ trong văn phòng tổng tài kia không?"

Lý Nhiễm gật gật đầu: "Có gặp được á."

Ánh mắt mọi người sáng lên: "Lớn lên thế nào?"

"Nói nhanh lên!"

Lý Nhiễm khiêm tốn: "Lớn lên cũng giống mọi người." Nói xong đối diện với vài ánh mắt hoài nghi, cô thêm một câu: "Còn không bằng các chị ngồi đây đâu."

Các mỹ nhân cười không khép miệng được, bắt được người nắm tin tức trực tiếp của tổng tài, vì thế lôi kéo Lý Nhiễm ngồi vào sofa: "Vị kia..." Chỉ chỉ ở trên: "Phu nhân chính chủ có biết hay không?"

Lý Nhiễm uống ngụm cà phê: "Chắc là biết đó, cô ấy cũng không có bị mù."

Vài người đẹp chậc chậc vài tiếng: "Vị chính chủ kia thật đủ đáng thương, phu nhân hào môn không dễ làm mà."

Đang bát quái đến hăng say, ngoài cửa truyền đến âm thanh của giày cao gót, ngay sau đó cửa bị mở ra.

Lý Ngải mở cửa tiến vào, ánh mắt vờn quanh một vòng, dừng trên người Lý Nhiễm, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Lý tiểu thư, Hạ tiên sinh tìm cô."

Lý Nhiễm đang trầm mê trong câu chuyện Hạ tổng khó bề phân biệt được tình yêu, nghe được các người đẹp giảng vị hôn thê của Hạ Nam Phương như thế nào bị đuổi ra khỏi Hạ gia... lại bị Lý Ngải cắt ngang.

Cô quay đầu lại: "Chị chờ một lát, bọn tôi nói chuyện xong liền đi."

Các người đẹp vây quanh một vòng Lý Nhiễm ý thức được tình cảnh nguy hiểm.

Ánh mắt Lý Ngải đe dọa, ngữ khí xử theo phép công: "Trong thời gian đi làm ở trong phòng trà nước nói chuyện phiếm? Muốn nghỉ làm có phải không?"

Các người đẹp sợ đến mức mặt trắng bệch, sôi nổi bỏ trốn. Trước khi đi, ánh mắt nhìn Lý Nhiễm như cô phản bội tình hữu nghị cách mạng vậy. Lý Nhiễm thở dài, cô vất vả lắm mới gia nhập được vào bên trong bọn họ.

Lý Ngải khoanh tay ở trước cửa, ánh mắt bình thản không gợn sóng: "Hạ tiên sinh ở văn phòng chờ cô, tốt nhất bây giờ đi đi."

Lý Nhiễm bưng cà phê, bước chân nặng nề.

Tầng lầu 32 của tổng tài, Hạ Nam Phương từ phòng họp quay về, đẩy cửa không thấy Lý Nhiễm, không biết có phải là do phản xạ có điều kiện hay là do đâu, tim đập nhanh nửa nhịp, trầm giọng hỏi: "Người đâu?"

Lý Ngải bị giọng điệu của anh dọa đến, đáp ngay: "Tôi lập tức đi tìm."

Chờ đến khi Lý Ngải tìm được Lý Nhiễm ở phòng trà nước đưa về, Hạ Nam Phương đã ở trong văn phòng đợi rất lâu.

Nói thật, từng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên Hạ Nam Phương chờ cô.

Không phải là loại một bên anh làm chính sự, một bên nhân tiện chờ. Mà là đẩy lùi tất cả chuyện trong tay, vẫn không nhúc nhích mà ngồi ở ghế sofa, toàn tâm toàn ý chờ.

Lý Nhiễm vừa tiến đến, đã bị Hạ Nam Phương chất vấn: "Đi đâu?"

Trong tay cô còn bưng ly cà phê, chỉ chỉ phía dưới: "Dưới lầu."

Không biết có phải hay không cố ý tìm cô nên không thoải mái, ngữ khí của Hạ Nam Phương vẫn kém như cũ: "Có biết tôi đang đợi em hay không?"

Buổi sáng mở họp, trong lòng anh vẫn luôn nhớ người trong văn phòng, đẩy tiến độ của cuộc họp thật nhanh, thậm chí cơm trưa cũng chưa ăn. Thật vất vả mới họp xong, anh cho người đem cơm trưa đến văn phòng, vốn định cùng Lý Nhiễm cùng nhau ăn, nào biết bên trong không có ai.

Lý Nhiễm có chút không thể hiểu được, cô không biết Hạ Nam Phương đột nhiên tức giận là bởi vì cái gì, khi mắt lạnh người đàn ông chiếu đến cô, đương nhiên sắc mặt cô cũng không tốt.

Cho nên kết quả là, cô cũng mặt lạnh nhìn lại anh, cô nhất định sẽ không nhìn sắc mặt của người khác nữa.

Trong lòng thở dài, tư thế này của Hạ Nam Phương nếu cô không xuống nước trước, không biết cô bị Hạ Nam Phương nhìn chằm chằm đến khi nào.

Vì thế cô tùy tay đưa tách cà phê đã uống phân nửa cho anh: "Đây, cho anh."

Hạ Nam Phương nhìn cà phê, lại nhìn cô.

Lý Nhiễm giả lả cười đáp: "Tôi thấy anh họp một ngày sẽ rất vất vả, nên đi xuống pha cho anh một ly cà phê."

Cô nói như thể chuyện thật, dỗ dành người đàn ông sửng sốt, vừa rồi còn có tức giận bây giờ hơi hơi ngơ ngẩn.

Lý Ngải đứng ở cách đó không xa liếc Lý Nhiễm, há miệng thở dốc, không nói ra chuyện cô ở dưới tám chuyện ra.

Biểu cảm của Lý Nhiễm chân thành mà lại thiện lương đả động đến Hạ Nam Phương, anh hừ một tiếng: "Ngày thường tôi không uống cái này."

Đúng rồi, chi phí ăn mặc của Hạ Nam Phương đều là tốt nhất, ngay cả cà phê cũng đều là nhập khẩu từ Italya, pha chế theo kiểu thủ công, làm sao sẽ nhìn trúng tách cà phê này của Lý Nhiễm.

Biết anh khó hầu hạ không phải ngày một ngày hai, Lý Nhiễm thu tay lại: "Chướng mắt thì thôi, tôi đi đổ."

Cà phê trên tay Lý Nhiễm bị người ta lấy đi, khi Hạ Nam Phương cầm ly cà phê, làm cấp bậc của nó được tăng lên như được đại sư bào chế cao cấp làm ra vậy.

"Lại đây ăn cơm!"

Giữa trưa Lý Nhiễm đã ăn, nhưng ăn không no. Lý Ngải không biết mua thức ăn nhanh ở đâu, bên trong toàn là tỏi, Lý Nhiễm dị ứng với tỏi, ăn một lần là sẽ bị tiêu chảy.

Lỷ Ngải tận tâm tận lực đẩy xe đồ ăn đến, lại là một bữa cơm phong phú. Cùng so sánh cơm trưa của Hạ Nam Phương, đồ ăn của cô như cho động vật ăn vậy.

Lý Nhiễm thấy Lý Ngải tận tâm tận lực hầu hạ Hạ Nam Phương, lại lừa gạt bản thân mình như vậy, trong lòng không thoải mái.

"Lý Ngải, chị thật quan tâm ông chủ nhà chị nha!"

Lý Ngải nghe xong tay run lên, cô ta nhanh chóng nhìn qua Hạ Nam Phương: "Hạ tiên sinh, tôi không có."

Lý Nhiễm cười tủm tỉm: "Thứ tốt như tỏi, chị quăng cho tôi ăn, sao không cho ông chủ nhà chị ăn chung với?"

Tầm mắt Hạ Nam Phương dời đến, anh hỏi: "Vì sao lại cho cô ấy ăn tỏi?"

Lý Nhiễm dù bận cũng ung ung mà xem cô ta.

Lý Ngải hoảng đến mức không biết phải làm sao, cô ta buông bộ đồ ăn trong tay xuống, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch, nói lắp giải thích: "Tôi... bảo người ở dưới đi mua cơm cho Lý tiểu thư, chưa nói... những việc cần lưu ý, kết quả đều có tỏi."

Trong lòng Lý Nhiễm cười lạnh, bộ dáng trung thành đáng tin cậy rất giống như không hiểu rõ.

"Về sau đồ ăn của Lý Nhiễm cũng là đồ ăn của tôi, cô bảo bọn họ làm nhiều một chút."

Lý Ngải cúi đầu: "Rõ rồi ạ."

Hạ Nam Phương duỗi tay lấy xe đẩy: "Cô đi ra ngoài đi."

"Nhưng đồ ăn còn chưa dọn lên xong ạ."

"Tôi tự mình làm."

Lý Ngải buông cán tay của xe đẩy đồ ăn, căng da đầu: "Vâng ạ."

Trước khi Lý Ngải rời khỏi cửa, mơ hồ nghe được bên trong truyền ra một câu: "Giúp tôi múc chén canh." Lý Ngải đưa mắt nhìn hai người đang ăn cơm.

Hạ Nam Phương cuốn tay áo lên, đang cúi thấp đầu múc canh cho Lý Nhiễm, mà Lý Nhiễm không có phép tắc không coi ai ra gì đang ăn cơm.

Trong lòng Lý Ngải không quá thoải mái, Hạ tiên sinh có bao giờ bị người ta sai sử như vậy chứ.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!