Quyển 1 - Chương 11

Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Ân Tầm

3.897 chữ

04-01-2023

Bóng đêm ngoài cửa sổ cũng không sánh bằng cặp mắt đen láy của anh, ánh đèn thủy tinh thản nhiên chiếu rọi vào các bộ phận trên gương mặt như điêu khắc ấy, làm cả khuôn mặt anh như rơi vào giữa hai mảng sáng và tối, bóng dáng cao lớn bao phủ chặt chẽ lấy cô, nhìn thấy anh như vậy, giống như một vị thần từ đâu giáng xuống bên cạnh, trao cho một người đang bàng hoàng lo lắng một sự trấn an.

Trang Noãn Thần sững sờ nhìn anh, trên làn mi còn vươn một giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, cái trong suốt ấy khiến đôi mắt cô càng thêm xinh đẹp và yếu đuối, ngón tay lạnh lẽo dần trắng bệch bất giác đặt vào trong bàn tay của người đàn ông, bên tai vẫn là tiếng đàn ukulele nhịp nhàng như trước. Trong hiện thực, Giang Mạc Viễn cứ thế xuất hiện trước mặt cô, còn người đàn ông trong ảo tưởng lại luôn luôn không thể trùng với hiện thực.

Chân mày Giang Mạc Viễn nổi lên một tia nghi hoặc, nhưng không hề thúc giục cô, chỉ là vô cùng nhẫn nại chìa tay ra nhìn cô, ánh mắt thâm thúy quan sát đôi má xinh đẹp của cô, cuối cùng dừng lại ở giọt lệ vươn nơi mi kia, giữa đầu lông mày dường như hơi chau lại.

Lúc này Trang Noãn Thần mới đột nhiên có phản ứng, cũng mới ý thức được bản thân đang làm việc, liền vội vàng đứng dậy, vừa định lên tiếng giải thích thì từng cơn co rút nơi dạ dày không biết từ đâu đến hòa với ngực cùng nhau co thắt, lục phủ ngũ tạng dường như đều bị vắt nát hết.

Tay cô chống lên tường, bi thương như một tấm lưới lớn ùn ùn kéo đến, tấm lưới to và khít ấy làm cho cô ngay cả tự do hít thở cũng không có, cơn ngạt thở mãnh liệt, sự đau xót không tên cùng với nỗi đau thể xác đã sớm vượt qua giới hạn mà cô có thể chịu đựng.

Cô biết, khoảnh khắc nghe thấy tiếng đàn ukulele kia, cô rất muốn gặp Cố Mặc, rất muốn rất muốn gặp anh… …

Giang Mạc Viễn nãy giờ đứng bên cạnh sau khi nhìn thấy Trang Noãn Thần tự mình đứng lên liền thu tay lại, rồi lại thấy cô đột nhiên chau mày thì nhanh chóng bước đến, giơ tay kéo cô vào lồng ngực, đập vào mắt anh chính là khuôn mặt tái nhợt tới cực hạn, nước mắt làm ướt làn mi, nhưng vẫn quật cường chống đỡ không để rơi xuống.

“Em khó chịu à?” Giang Mạc Viễn đỡ lấy cô, quan sát vẻ mặt cô.

“Tôi…” Trang Noãn Thần mở miệng thở dốc, đau đớn và hít thở khó khăn khiến cô không thể không thỏa hiệp, âm thanh ukulele càng khiến cô muốn chạy trốn, cô ngẩng đầu nhìn cặp mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ của anh, cuối cùng mệt mỏi nói, “Dẫn tôi rời khỏi đây…” Nói xong, chỉ cảm thấy cơ thể mình rơi vào lồng ngực vừa rộng vừa ấm, tiếp đó trước mắt tối sầm không biết gì nữa.

***

Lúc Trang Noãn Thần tỉnh lại thì trời đã sáng, ánh nắng mùa thu ấm áp như bông, xuyên qua tấm rèm rơi vào trong phòng, mang đến cảm giác sạch sẽ khoan khoái.

Đôi mắt nhẹ nhàng đảo quanh, bỗng ngồi bật dậy!

Đây là đâu…

Cách trang trí nội thất mang phong cách cổ, vài bức bình phong, tranh chữ câu đố cộng thêm cho tấm thảm trải sàn hình hoa văn kéo dài đến tận đâu cô không thấy được, mỗi một chỗ thiết kế đều nổi bật ý tưởng độc đáo, lại nhìn xuống chỗ mình nằm cũng là chiếc giường gấm hoa sen, còn chiếc chăn mình đắp chính là chăn gấm Tô Châu nổi tiếng thế giới.

Trời ạ…

Trang Noãn Thần sợ tới mức trở người bật dậy, kinh hãi quan sát hoàn cảnh xung quanh, căn phòng mang phong cách cổ này khiến cô trố mắt kinh ngạc, ông trời sẽ không cố ý trêu chọc cô, để cô xuyên không như trong phim chứ?

Chỉ có điều cô nhanh chóng tỉnh táo lại, tuy rằng căn phòng khắp nơi đều cổ xưa thật, nhưng cũng có phối hợp với không ít yếu tố phương Tây. Cô xuất thần từ ngành truyền thông, ít nhiều gì cũng nhận ra được một số nhãn hiệu đồ nội thất cao cấp trên thế giới, như chiếc ghế nằm của Cassina đặt ở cạnh cửa sổ, bộ sô pha của Moroso ở phía đông nam, còn có chiếc đèn đặt dưới đất mà cô không nhớ nổi tên, ghế nghỉ, đèn treo .v.v… những thương hiệu tập hợp trong căn phòng cũng không tỏ vẻ rối mắt, thống nhất lấy màu trắng làm chủ đạo để cho nơi này nhìn qua vô cùng dễ chịu.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!