Ngoài cổng thành nguy nga hùng tráng, còn chưa cần đợi đoàn xe sứ giả đến gần, nguyên một đội kỵ binh đã lục tục rời khỏi cổng thành để ra nghênh đón.
Một vị Kỵ sĩ cao lớn mặc áo giáp đen, cưỡi tuấn mã đen đi ở phía trước đội kỵ binh.
- Là công chúa Angelina của vương quốc Faustain đúng không?
Vị Kỵ sĩ mặc áo giáp đen hỏi, cách khá xa vị Kỵ sĩ đó nhưng Locke vẫn cảm nhận được một cỗ uy thế phả vào mặt, vô cùng chân thật.
Đây không giống như sức mạnh mà một vị Kỵ sĩ thực tập có thể triển lộ ra ngoài.
- Là ta!
Thanh âm êm tai của Angelina từ trong xe ngựa truyền đến, ngay sau đó Angelina mặc một thân ma pháp bào màu bạc xuất hiện.
Kỵ sĩ mặc áo giáp đen để cả đội ngũ dừng nguyên tại chỗ, một mình tiếp cận đoàn sứ giả, không hề để tâm đến những người lính Faustain võ trang đầy đủ xung quanh.
- Ta phụng mệnh đại nhân Garcia tiếp đón công chúa Angelina ở nơi này, sau đó đưa đến đế đô Princeton.
Kỵ sĩ áo đen cẩn thận tỉ mỉ nói.
- Kỵ sĩ cường đại, ngươi tên là gì?
Angelina mỉm cười hỏi.
- Ngươi có thể gọi ta là Kỵ sĩ Garen.
Kỵ sĩ giáp đen trả lời.
- Vậy thì làm phiền Kỵ sĩ Garen dẫn đường.
Angelina nói.
Rất nhiều người đều chú ý tới một chi tiết, đó chính là, vị Kỵ sĩ Garen này trực tiếp xưng hô với công chúa Angelina là “ngươi'”, nếu như vị Kỵ sĩ này không có tước vị đủ cao để sánh với công chúa Angelina, thì chỉ có thể là do thực lực của hắn đủ để thoát khỏi xiềng xích của vương quyền thế tục.
Kỵ sĩ Garen dẫn đầu, đoàn xe theo sát phía sau, còn Angelina ngồi yên vị trong xe ngựa của mình.
Đám người Locke đi theo sau Tử tước Cage, phía sau là đoàn xe sứ giả, họ cách Kỵ sĩ Garen rất gần.
Không ai trong số họ đặt câu hỏi lung tung hay nói chuyện phiếm vớ vẩn, đoàn sứ giả đại diện cho bộ mặt Faustain cư xử rất điềm tĩnh và đúng chừng mực, tất cả mọi người từ cao xuống thấp đều ở trạng thái cẩn trọng, điều này khiến Kỵ sĩ Garen đang âm thầm quan sát cũng phải nhẹ nhàng gật đầu.
So với những sứ giả từ các quốc gia khác mà hắn đã từng tiếp đón, những người Faustain này để lại cho hắn ấn tượng rất tốt.
Bước vào cổng thành cao lớn và uy nghiêm, Locke may mắn được nhìn thấy phong tục tập quán của đế quốc Omor hiện dần ra trước mắt.
Vị Kỵ sĩ tên Garen hiếm khi nói chuyện, trong khi một Kỵ sĩ giống như tùy tùng bên cạnh hắn lại nói nhiều hơn, giới thiệu đủ thứ về thành Barrador cho các sứ giả nghe.
Thành phố được thành lập tại phần giáp giới vùng biên phía đông nam của đế quốc Omor và công quốc Lyon được gọi là Barrador.
Mặc dù vị tùy tùng đó liên tục giải thích rằng Barrador chỉ là thành phố nghèo và cằn cỗi nhất trong Đế quốc Omor, nhưng Locke hoàn toàn không tin.
Chỉ cần xét về sự uy nghiêm của tường thành và sự phồn hoa thịnh vượng của thành phố, Locke chỉ thấy thủ đô Flor của Faustain và thành Otis của Charlie có thể so sánh được.
Đây ít nhất là một thành thị lớn có khả năng chứa 250.000 nhân khẩu, mặc dù hắn chỉ đi quanh khu vực thành thị Barrador không đến một phần ba, nhưng Locke cũng đại khái có thể tính toán được.
Ở Faustain, ngoại trừ khu chiếm lĩnh Peters cùng thành Flor có thể chứa hơn 200.000 nhân khẩu thường trú, Locke cũng chưa từng nghe nói có thành thị nào khác có diện tích lớn hơn thế.
Không để ý tới những lời nói ba hoa của tùy tùng kia, Locke tự mình quan sát xung quanh.
Nơi bọn họ dừng chân nghỉ ngơi là dịch trạm Barrador, nằm ở góc tây nam của thành phố.
Nói là dịch trạm, nhưng thực chất là một quá trọ cỡ lớn, diện tích 50 dặm, kiến trục dịch trạm phân làm ba tầng thượng-trung-hạ, khiến cho cả đoàn sứ giả có cảm giác đang ở cung điện chứ không phải dịch trạm.
Người của đế quốc Omor đi cùng dường như đã quen với việc nhìn thấy những biểu cảm bỡ ngỡ của người mới đặt chân đến đất nước mình, sau khi sắp xếp chỗ ăn nơi ở ổn thỏa cho những người trong đoàn xe, họ cũng không để ý nhiều.
Kỵ sĩ Garen cũng đã đưa mọi người đến nơi rồi rời đi lúc nào không biết.
- Tự tìm phòng mình rồi nghỉ ngơi một ngày, ngày mai tiếp tục lên đường!
Tử tước Cage nói.
Người hầu ở phòng bốn người, binh lính phổ thông ở phòng ba người, tiểu đội trưởng ở phòng hai người, chỉ có con cháu quý tộc và đội trưởng như Locke mới được phân phòng đơn.
Locke dù sao cũng có chút quyền hạn, nên đã sắp xếp phòng đơn cho các nàng Grace và tỷ tỷ Ria.
- Vừa đến đã lại đi sớm vậy sao?
Locke bước tới chỗ Tử tước Cage hỏi.
Hắn vốn cứ nghĩ cả đội sẽ nghỉ ngơi tu chỉnh ở Barrador vài ngày trước khi lên đường.
- Học viện của Công chúa sắp khai giảng, chúng ta cần đến đế đô Princeton trước một tháng tiến hành đăng ký cùng nhiều thủ tục khác.
Tử tước Cage bất đắc dĩ trả lời.
- Không phải còn hơn hai tháng sao? Bây giờ mới là cuối tháng 12, tháng 2 Công chúa mới bắt đầu đi học, còn xa mà.
- Ta cũng lo lắng cỡ một tháng nữa có thể tới Princeton hay không.
Tử tước Cage nói xong liền rời đi, chỉ để lại Locke kinh ngạc đứng ở đó như trời trồng.
Trong bữa tối, Locke trao đổi với phụ tá Bender vài câu mới hiểu tại sao Tử tước Cage nói rằng không thể đến đế đô Princeton của đế quốc Omor trong một tháng.
Đế quốc Omor quá rộng lớn, nó lớn đến mức nào theo Bender nhìn từ bản đồ có thể thấy, diện tích đất liền của đế quốc Omor gấp trăm lần so với Faustain.
Ra roi thúc ngựa, đi ngang qua vương quốc Faustain cũng cần mất mười ngày, vượt qua toàn bộ diện tích quốc thổ của đế quốc Omor sẽ mất ba năm thậm chí lâu hơn.
Tổng số nhân khẩu ở Faustain là khoảng 2 triệu người, trong khi tổng số nhân khẩu ở Đế quốc Omor theo thống kê chính thức, là khoảng 700 triệu người.
Đây là lần đầu tiên Locke nghe nói rằng trên hàng chục nghìn, vẫn còn một đơn vị là “trăm triệu”.
Tổng nhân khẩu 700 triệu người, Locke không thể tưởng tượng được Đế quốc Omor rộng lớn bao la như thế nào. Trong suốt cuộc đời của mình, Locke cảm thấy có lẽ mình sẽ không thể hiểu chính xác con số 700 triệu người khổng lồ như thế nào.
Khó trách vị Kỵ sĩ tùy tùng của Đế quốc Omor nói Barrador là thành phố nghèo nhất của Đế quốc Omor, dân số chỉ có hơn 200.000 người, so với 700 triệu dân thì quả thật không đáng nhắc đến.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Locke vẫn chưa hoàn toàn hết kinh ngạc mà thành phố Barrador mang đến cho mình, đoàn xe lại lên đường.
Lần này, ngoài binh lính Faustain tháp tùng, còn có một đội hộ tống đến từ Đế quốc Omor, do chính Kỵ sĩ Garen chỉ huy.
Nhiệm vụ của lực lượng hộ tống này là để giám sát nhiều hơn là bảo vệ.
Đoàn sứ giả Faustain với số lượng người đông gấp đôi, không hề bị chậm lại vì cồng kềnh, ngược lại, với sự hộ tống của Kỵ sĩ Garen, tốc độ của đoàn xe đã tăng lên vài phần, thậm chí hành trình cũng không bị cản trở, một đường thông suốt.
- Kỵ sĩ Garen hẳn là phó thành chủ của thành Barrador.
Trong xe ngựa, Angelina đang nhai một ít trái cây vừa mua ở thành phố đi dọc đường.
- Phó thành chủ?
Locke nghi hoặc hỏi, bọn họ rời khỏi thành Barrador đã nửa tháng, dọc đường đi qua hơn 20 thành thị.
Locke từ chấn kinh biến thành chết lặng.
Khó trách người ta nói Barrador là thành thị cằn cỗi nhất của đế quốc, những thành phố dọc theo con đường đi qua sau này, xét về quy mô, thành sau vẫn cứ là lớn hơn thành trước.
Thành phố mà họ rời đi sáng nay tên là Reya có diện tích gần bằng ba thành Flor, nghe nói dân số thường trú ở đó là 800.000 người.
Là 800.000 người cơ đấy, ai da, thành phố Reya này đã làm mới giới hạn nhận thức cao nhất của Locke, và quá trình làm mới này vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại trong thời gian này, bởi vì điểm đến cuối cùng là đế đô Princeton vẫn chưa đến.
Locke thực sự rất tò mò không biết thủ đô của Đế quốc Omor với 700 triệu dân sẽ hoành tráng như thế nào.
Về phần vì sao Kỵ sĩ Garen lại là phó thành chủ của thành Barrador, theo Angelina giải thích, tại đế quốc Omor, mỗi một cường giả đạt tới cấp Kỵ sĩ chính thức, đều sẽ được hoàng đế Omor ban cho vị trí thành chủ.
Ở Faustain, một cường giả Kỵ sĩ chính thức đủ để quốc vương phong tước vị Hầu tước, nhưng ở Omor người đó chỉ có thể là một thành chủ.
Có điều, sở hữu một thành phố có ít nhất 200.000 đến 300.000 dân cư cũng không kém hơn Hầu tước của một tiểu Vương quốc, ngoại trừ bản thân thành phố, thôn trấn xung quanh thành phố đều thuộc quyền quản lý của thành chủ.
- Kỵ sĩ Garen này nhất định là đắc tội với vị nào rồi, cho nên mới bị phái tới loại thành thị kia làm phó thành chủ.
Angelina vừa cười vừa nói, xe ngựa của nàng cách âm rất tốt, không cần lo lắng người bên ngoài nghe được.
Lại là lục đục giữa giới quý tộc với nhau, mỗi lần Locke nghe tới phạm trù này luôn tỏ ra thiếu hứng thú.
- Đế quốc Omor, có tất cả bao nhiêu cường giả cấp bậc Kỵ sĩ chính thức?
Locke hỏi điều hắn quan tâm nhất, hắn muốn biết đế quốc xưng bá đại lục, có hàng trăm quốc gia phụ thuộc vào như này, rốt cục thực lực và căn cơ mạnh cỡ nào.
- Đế quốc Omor còn được gọi là vạn thành chi quốc.
Angelina nhìn Locke chậm rãi nói.
-Vạn thành chi quốc.
Locke thấp giọng lẩm bẩm, một thành có nhiều hơn một Kỵ sĩ chính thức, như vậy vạn thành…
Locke phát hiện bức màn thế giới dường như vừa mới vén lên một góc, hóa ra hắn từ trước tới nay chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Hết chương 171.