Chương 1

Hạnh Phúc Của Em 2

3.744 chữ

17-03-2023

Cái cảm giác bọp ghẹt trái tim từ đôi bàn tay vô hình trong bóng tối làm cô không thoát ra được,vừa đau đớn vừa sợ hãi cô không cách nào chạy được,cảm giác đó khiến cô không thể nào cất tiếng kêu cứu.

Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một ánh sáng và một giọng nói trong mơ hồ Tiểu Thanh,sau này anh sẽ bảo vệ em nhé và tiếng cười khúc khích của một bé gái.

Reng,reng,reng.....!

Tiếng chuông báo thức đánh thức Thanh Thanh đang vật lộn với giấc mơ đã hoàn toàn thức tỉnh

Ầm, Ầm,Ầm.....

Tiếng đập cửa của Thanh Phong bên ngoài vang lên

- Chị còn chưa chịu dậy nữa, mặt trời muốn đi xuống luôn rồi,mà còn chưa chịu thức,con gái gì đâu ngủ nướng thấy sợ, kiểu này ai sau cưới con heo lười chị là số xui tám đời.

Cô còn trong mơ màng mà cũng tỉnh hẳn sau câu nói của cậu em trai, bật nhảy khỏi giường, hai chân không mang dép cô lao ra khỏi cửa túm thằng e trời đánh đang lải nhải ngoài cửa

- Em thích ăn đập vào sáng sớm thay ăn sáng đúng không?

Tiểu Phong gỡ tay chị khỏi áo cười nói:

- Em chỉ gọi chị dậy ăn sáng thôi mà,làm gì nóng tính thế, bớt nóng mau già lắm chị.

Hơn nữa e cũng, có ý tốt mà gọi chị dậy chứ để mẹ gọi là chị bị nghe bài ca không quên mỗi ngày đó nha

Dù nói thế nhưng cuối cùng vẫn bị ăn một cước đá vào mông, Tiểu Phong vừa chạy vừa xoa mông vừa lầm bầm nói bà chị đáng ghét

Đóng cánh cửa lại sau khi đá cậu em gọi dậy,cô chạy vào làm vệ sinh cá nhân,xong thay bộ áo dài để chuẩn bị đến trường.

Nhìn trong gương một gương mặt trái xoan mái tóc đen dài đến ngang lưng đã được cột cao,đôi môi chúm chím và đôi mắt long lanh như biết cười,và làn da trắng hồng càng bật lên con người cô một sức hút khiến người khác ngắm nhìn sẽ không thể quên được

Bước xuống nhà,cô đã nhìn thấy ba mẹ cô và người em trai đang ngồi sẵn ở bàn ăn

- Thưa ba mẹ con mới xuống

Ông Thanh Phước ngước lên nhìn con gái với ánh mắt hiền nói

- Con xuống ngồi cạnh ba ăn sáng đi.

Cô Dạ thật to rồi chạy qua bên cạnh ba ngồi xuống.

Mẹ cô thì lắc đầu nói:

- Con gái gì đợi người khác gọi mới thức là sao,lớn rồi mà như đứa trẻ nhỏ vậy,không ngày nào không phải có người gọi là con không thức, sau này lấy chồng chắc bị trả về nhà sớm quá

Cô chu mỏ nói:

- Không ai lấy thì con ở với ba mẹ tới già luôn,ba há

Ông Thanh Phước cười và xoa đầu cô nói:

- Ừa, không cần lấy chồng cũng được ba nuôi con, bảo bối của ba là nhất.

Tiểu Phong la ó phản đối không chịu,nhưng chỉ được cái trừng mắt của ba,mẹ và cái cười khinh bỉ của chị gái

Bữa ăn sáng diễn ra hàng ngày đều sôi động và vui vẻ,nhưng nó chỉ được một trong những khoẳn khắc đẹp của cô sau này nghĩ đến.

Đến trước cổng trường, cô đi vào kèm theo bao ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tị và cả ánh mắt si mê của một số chàng trai.

Bỗng từ đằng sau một đôi tay vỗ tới.

Thanh Thanh, cậu đến rồi à, tớ tưởng cậu sẽ bị đứng ngoài cửa trường chứ, hôm nay đến đúng giờ há.

Cô quay lại nhìn cô bạn thân từ hồi nhỏ đến giờ cười vui vẻ:

- Lan Anh, bồ thật là đáng ghét ngày không chọc ghẹo mình cậu ăn không ngon sao.

Có tin mình cho cậu ăn đòn không?

Lan Anh cười nói: chắc cậu không lỡ đánh mình đâu,mình biết cậu thương mình nhất mà phải không mỹ nhân của lòng mình..

Cô cũng chịu thua cô bạn nhiều lời,rồi kéo tay nhau vào lớp

Còn hai tuần nữa là chính thức kết thúc năm học,lên những buổi học này hầu như là cô chủ nhiệm nói về kinh nghiệm thi và những thủ tục khi chọn nghề.Mọi người trong lớp còn đang bàn vụ chụp hình và tổ chức lễ tốt nghiệp sao cho thật long trọng và vui vẻ để có một kỷ niệm tuổi học trò cắp sách tới trường.

Ra khỏi lớp học Lan Anh đưa cho cô một tấm thiệp nói mai là sinh nhật cô nhớ phải đến sớm và quà phải thật to không là cô sẽ giận

Cô cầm thiệp và nói: yên tâm mình sẽ đến sớm và quà sẽ thật là to, to bằng cậu luôn được chứ.

Lan Anh ôm cô và nói: -Nói chứ cậu đến là mình vui lắm rồi..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!