Hàm Đan

/

Quyển 4 - Chương 12

Quyển 4 - Chương 12

Hàm Đan

Hành Khách Bất Tri Danh

5.716 chữ

10-07-2023

Hai người vào một nhãn hàng quần áo nổi tiếng, người đàn ông chọn cho bản thân vài bộ, sau đó bắt đầu phối đồ cho cậu quản gia, anh chọn hết bộ này đến bộ khác, cậu quản gia ra vô phòng thử đồ không ngừng nghỉ, có mấy bộ khó mặc người đàn ông phải vào trong để giúp cậu, trong lúc đó hai người cũng không quên trao nhau môi hôn đắm đuối, nếu không phải người đàn ông giỏi nhẫn nhịn, có lẽ hai người đã play luôn trong cửa hàng của người ta.

Mấy cô nhân viên bên ngoài thấy ngài Ý là khách quen nên cũng để anh tùy ý, chỉ là đó giờ chỉ thấy anh đến một mình, hôm nay lại dẫn theo một cậu trai rất dễ thương, khi đến hai người còn tay trong tay, tone sur tone làm mấy cô hâm mộ không thôi. Chưa kể ngài Ý nổi tiếng lạnh lùng ai ai cũng biết nay lại vừa dịu dàng chọn đồ vừa vào trong giúp người ta thử đồ, càng làm cho mấy cô vừa tò mò vừa hưng phấn. 

Khi cậu quản hụt hơi ngồi dựa vào người đàn ông thở lấy sức, thì đã là một tiếng sau. 

“Em mệt quá, ngài bắt em thử nhiều vậy làm gì chứ, cũng có mua hết đâu mà.” 

Người đàn ông ôm cậu vuốt tóc, dỗ dành: “Mua hết, mấy món em thử tôi lấy hết rồi.” 

Cậu quản gia ngẩng phắt đầu dậy nhìn người đàn ông trợn mắt, “Chìn chá? Ngài mua cho em lắm thế làm gì, em cũng có đi đâu đâu.” 

Người đàn ông bật cười, nhéo má cậu, “Ngốc quá, mặc ở nhà cho tôi xem, tôi còn muốn tự tay cởi từng món ra cho em nữa.” 

Cậu quản gia đỏ mặt lầm bầm, “Ngài biến thái quá đi à, nhưng mà em thích lắm.” 

Hai người đang ngồi nghỉ ngơi thì cô nhân viên đi đến đưa thẻ, “Ngài Ý, đã thanh toán xong hết rồi ạ, quần áo chúng tôi sẽ giao đến tận nhà.” 

“Cảm ơn cô.” Người đàn ông đưa tay ra nhận thẻ.

“Không có gì, chúc ngài và cậu nhà cuối tuần vui vẻ.” Cô nhân viên nói, mắt lấp lánh nhìn hai người cười rồi rời đi. 

“Cậu nhà, chúng ta đi chưa.” Người đàn ông cười quay qua véo mặt bé đáng yêu. 

“Ưm, dạ. Mình đi đâu tiếp thế ngài Ý ơi.” Cậu nhà nào đó mắc cỡ hỏi. 

“Hôm nay dẫn em đi chơi, nên em muốn đi đâu tôi dẫn em đi đó, chịu không.” 

“Được ạ.” Cậu quản gia tít mắt cười, hai lúm đồng tiền sâu hoắm cộng với đôi mắt đen to, đi cùng với nụ cười ngọt ngào làm tim người đàn ông lỡ nhịp. 

Anh cúi xuống thơm môi người yêu. 

Hai người quấn quýt với nhau chừng vài giây, khi vừa tách ra thì nghe một tiếng gọi. 

“Ý?” 

Hai người nhìn qua, người lên tiếng là một người đàn ông cao ráo, sáng sủa, ăn vận lịch sự bảnh bao, trạc tuổi với ngài Ý. 

“Minh đấy à, đúng lúc thế.” Người đàn ông nắm tay bé đáng yêu đi đến trước mặt người tên Minh. 

Lúc hai người tới cũng vừa hay thấy một người rất xinh đẹp từ sau lưng ngài Minh đi ra. Người này có mái tóc uốn cong bồng bềnh dài đến ngực, mặc một bộ sườn xám cách tân lộ vai có hoạ tiết hoa hồng đỏ nở rộ ôm sát body khoe ra 3 vòng bốc lửa, mặt mũi người đẹp cũng được trang điểm tỉ mỉ, đôi chân trắng dài mang một đôi cao gót màu đen trông vừa đoan trang vừa quyến rũ. 

Mọi người còn chưa kịp chào hỏi giới thiệu, người đẹp kia nhìn thấy cậu quản gia đã tròn mắt lên tiếng, “Nhã!!!”

Cậu quản gia ngơ ngác nhìn người trước mặt, không chắc chắn lắm hỏi, “Nam?”

“Thật là ông!!!” Hai bé đồng thời lên tiếng. 

Thế là bốn người cùng nhau vào một quán cafe dưới tầng trò chuyện.

Vừa vào quán, cậu quản gia của ngài Ý đã bị bạn Nam bốc lửa nào đó câu mất, cậu quản gia cũng vui vẻ bị câu. 

Hai người đàn ông ngồi nói chuyện của mình. 

“Nhà tôi lại là bạn của của bé quản gia nhà ông.” Ngài Minh lên tiếng trước, “Ấy, sao tôi không liên tưởng sớm hơn nhỉ, nhà tôi cũng học trưởng quản gia của ông Martin.” 

Ngài Ý cười khẽ, không bày tỏ ý kiến. 

“Cuối cùng ông cũng chịu tỏ lời với bé quản gia rồi đấy à. Tôi thấy ông còn sốt ruột giùm, may mà cuối cùng cũng tới tay, không thì tôi xem ông đi đâu mà khóc.” 

Ngài Ý và ngài Minh là bạn chí cốt còn là bạn làm ăn với nhau, ngài Ý là nhiếp ảnh gia còn ngài Minh là nhà thiết kế, hai người đều cực kỳ nổi tiếng trên trường quốc tế, nhờ sự ăn ý và thân thiết nên đã bắt tay nhau cho ra không ít sản phẩm giới hạn cực hot. 

“Thôi ông đừng nói, tôi nào có được như ông, thích con người ta là bế luôn lên giường.” Ngài Ý chỉ biết bất đắc dĩ thở dài, “Sao hôm nay lại đến đây thế, bình thường cuối tuần có bao giờ thấy mặt mũi ông ra ngoài đâu.” 

“Biết sao được, bé vợ muốn ra ngoài đi chơi nên đành chiều thôi.” Ngài Minh vừa vờ than thở vừa cười như được mùa. 

Bên kia, một bé đáng yêu và một bé bốc lửa cũng đang xì xầm rôm rả. 

“Sao ông không kể với tui là ông bơm ngực?” Cậu quản gia liêu xiêu trong gió nhìn bộ ngực trồi lên của bạn mình. 

“Tui không có bơm, là thằng cha chết tiệt kia mê vếu nên dụ tui dùng loại kích thích hormone ý, may mà thằng chả giàu dùng toàn thuốc xịn, chứ không tui đấm cho chả chết, hừ hừ, nhưng mà mỗi khi ứ ứ thì sướng lắm, hí hí.” Bé bốc lửa kể lể với anh em cây khế của mình, “Còn ông nữa, mới mấy ngày không thấy đã câu được ngài Ý của ông rồi à.” 

“Hi hi, ngài ấy tỏ lời với tui ý, thế là tụi tui thành luôn, tui cũng không tin nữa, cứ như mơ, ngài Ý tốt với tui lắm.” Sự ngọt ngào của cậu quản gia như tràn ra xung quanh. 

Hai người đàn ông bên này nhìn hai bé nhà mình cười nói ngọt ngào với nhau mà nghẹn đắng. 

“À có bộ sưu tập mới cần chụp trên đảo, đi cỡ một tuần, ông xem rồi sắp xếp, đầu tuần sau mình đi luôn, sẵn thì dẫn theo bé quản gia nhà ông, lần này bé nhà tôi cũng đòi theo, xem như hai ta vừa làm vừa nghỉ.” 

“Được, để tôi xếp lịch lại, xử lý xong đống tạp nham kia cũng rảnh rồi, tranh thủ ở cùng với bé nhà cũng được.” 

Mọi người trò chuyện xong thì cùng đi ăn trưa rồi chia tay nhau ai về nhà nấy. 

Trên đường lái xe về ngài Ý cũng nói với cậu quản gia về việc đi đảo, thế là từ lúc đó cho đến khi đi cậu quản gia phấn kích cả tuần liền, người đàn ông chỉ biết vừa chiều theo người yêu vừa than thở sao mà đáng yêu quá.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!