Ronkute: Rảnh rỗi ngồi dịch luôn ra để mọi người hiểu hơn về tác giả, về lý do vì sao lại tự ngược, để hiểu sâu hơn về những gì tác giả muốn nhắn nhủ.
Bộ truyện này cũng đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này. Bộ truyện mới chưa thấy thông tin khi nào lên sóng, có bác nào theo dõi và biết thì hú ta nhen, sẽ tiếp tục CV truyện của tác giả này. Mong rằng sẽ không tự ngược như bộ này cũng như những bộ trước.
==================================
Cảm nghĩ khi hoàn tất.
Phù, Vương giả kết thúc.
Muốn hút một điếu thuốc và cảm nhận cái hương vị đa cảm nhàn nhạt của thứ này, chợt mới nhớ là đã cai thuốc từ lâu.
Xoa xoa bàn tay, củng cố lại tâm tình và chậm rãi gõ phím.
Uhm, Vương giả chính là quyển sách mà ta viết dài nhất, nếu như xét về việc tăng level trong thể thoại Huyền huyễn thì số lượng chữ còn có thể tăng gấp đôi nữa, sáu trăm vạn chữ cũng không thành vấn đề, đánh hạ từ vũ trụ này tới vũ trụ khác, diệt tan những vật chủng cao cấp nhất sẽ quay trở lại của Ma Trùng Hoang Thần, vũ trụ mênh mông, tùy ý bịa ra một vài chủng tộc đặc sắc thì cũng không quá khó khăn.
Nhưng, đây không phải là Vương giả.
Ngay từ mới bắt đầu, ở chương 1 của bộ truyện này thì cũng đã định hình được hình ảnh của đại kết cục: Nữ chính ôm ấp Nam chính sau khi đã trải qua vô số đau khổ để thành Thần, dùng kiếm nhọn đâm xuyên thân thể của hai người, họ ôm nhau ngủ, thế nhưng người chết lại là Nữ chính còn nam chính thì vẫn còn sống.
Chính xác, kết cục đầy bi thương ấy sớm đã được quyết định rồi.
Khi bắt đầu sáng tác mỗi một bộ truyện thì ta đều có thói quen sẽ phác họa ra tình cảnh của đại kết cục trước, chính vì lẽ đó từ khi bộ truyện này được chấm bút thì đã bị nhận định sẽ là bi kịch rồi.
Dodian cũng không phải là một nhân vật chính diện, thậm chí còn không thể tính là một nhân vật chính, hắn chỉ là một người được sinh ra ở trong nhân loại, vào trong sự bi ai của hoàn cảnh này, nhưng cái mà ta muốn biểu đạt không phải là sự bi ai của hắn, mà là sự bi ai của hoàn cảnh, cũng chính là chỗ bi ai của người người.
Trong quá trình này thấy có người nói nhân vật chính thủ đoạn đầy tàn bạo đen tối, khó có thể tiếp tục theo dõi bộ truyện này, ta biết chứ thế nhưng vẫn yên lặng viết lách.
Có người không tiếp tục đọc nữa vì sợ ảnh hưởng tới tam quan* của mình, ta hiểu chứ.
(*): Tam quan gồm: Thế Giới quan, Nhân Sinh quan và Giá Trị quan. Đại khái là có thể thay đổi về thế giới cuộc sống, cách lý giải và điểm giới hạn về đạo đức của người đó.
Nhưng ta lại không đồng ý về việc có người nói bộ truyện này ta miêu tả thuần túy về đen tối, nhuộm kín tâm lý u ám.
Tia sáng dày đậm nhất trong tác phẩm này thì sự đen tối có thể thấy rõ ràng được, và đi về sâu bên trong vẻ đen tối này thì ánh sáng thiện lương của nhân tính cũng cảm động tới đặc biệt, đây là sự so sánh trong văn học thông thường, Vương giả cũng có thiên hướng về phía đen tối thế nhưng ta lại không hề miêu tả quá nhiều về những điểm tội lỗi xấu xa của nhân tính, bởi vì ta không nghĩ như thế, bởi vì cái ta muốn tả chính là một thế giới tràn ngập vẻ bi thương u ám.
Thế giới này nhìn như cách chúng ta rất xa, nhưng thực ra nó lại nằm ngay ở bên cạnh chúng ta.
Đây không phải là một thế giới không hề có một tia sáng nào.
Trong dĩ vãng, nhân vật chính đều là tấm gương của mọi người, đại diện cho sự chính nghĩa, mặc dù không phải oai phong lẫm liệt mà là một tên côn đồ cắc ké, và cũng chẳng hề phù hợp với chuẩn mực đạo đức, nhân vật chính tựa hồ như là một tấm gương cho sự học tập của mọi người.
Nhưng, Dodian không phải thế.
Hắn cô độc, chính là sự kết tinh mà ta lý giải được về nhân tính và đưa vào trong bộ truyện, kết cục của hắn không cách nào thay đổi được, vả lại cũng chỉ có đúng một cái, chuyện ấy tuyệt không phải là hạnh phúc nhân sinh đầy viên mãn.
Trong quá trình sáng tác bộ truyện này ta cũng không ngừng học hỏi, học tập về thế giới này, quan sát rất là nhiều thứ, từ việc sôi máu trước đây cho tới bình tĩnh cho qua như hiện tại khi thấy có người nói bộ truyện này quá tự ngược buồn đau, kỳ thực người bị ảnh hưởng lớn nhất đó chính là ta.
Vì lẽ đó, ta muốn bộ truyện này sẽ là một bộ kết thúc có hậu, thoải mái lòng người.
Nhưng khi viết ra dàn ý thì không tự chủ và tự tiến sâu hơn vào phân tích, một khi chìm vào phân tích bên trong thì sẽ xuất hiện thêm những thứ mới mẻ mà mình chưa nghĩ tới.
Ánh sáng không cách nào soi tới được những thứ này.
Có thể, những tác phẩm về sau sẽ rất khó để thoát ly khỏi sự ảnh hưởng này, phải chăng đây là một hạt giống cho phong cách mở đầu? Nhưng ta cũng không phải sa lầy vào một hạn chế về phong cách nào đó, và ta cũng không muốn chỉ là một tác giả chuyên viết về thể loại Khoa Huyễn tận thế.
Tính cách của ta năng động hoạt bát nhưng hiện giờ tựa như đã mất đi hứng thú với rất nhiều chuyện, dục vọng cũng đang chậm rãi giảm xuống, cũng không còn nổi lên sự hăng say đối với nhiều chuyện, tựa như trở nên đần độn chẳng hề có hứng thú nào.
Chỉ có thể để cho đầu óc của mình ngừng lại dòng suy nghĩ, không nghĩ ngợi gì nữa, như vậy thì mới cảm thấy hài lòng, cũng giống như việc chém gió cùng với vợ cùng với gia đình vậy, không cần phải vận dụng tới não để suy nghĩ, thật là vui vẻ biết mấy.
Sống vui vẻ nhất chính là có cách sống thoải mái nhất.
Ưu thương của những mối thù sâu nặng thì sẽ càng làm bản thân thêm buồn bực khó chịu, hơn nữa còn sinh ra chút nóng giận.
Thế nhưng khi viết về Vương giả, ta không thể không ép lòng mình xuống, suy nghĩ tìm tòi phân tích, đúng ở góc độ trong Vương giả để nhìn nhận rất nhiều chuyện.
Sau đó, tâm trạng lại càng nặng nề hơn.
Ban đầu, ta cũng chỉ muốn miêu tả về một thế giới đôi chút tàn khốc nào đó, rồi thêm vào trong chút chiều sâu, ví như là những cự bích kia, ngụ ý rằng đó chính là lòng người, mọi người đều bị giam cầm trong cự bích và không hề dám bước ra ngoài, cứ như đang bị cơn sợ hãi của nội tâm giam cầm rồi không có dũng khí vượt ra khỏi, chính vì lẽ đó sẽ vĩnh viễn không biết được thế giới bên ngoài đẹp hay là xấu.
Cũng vì lẽ đó ta muốn nói thế giới bên ngoại tới tột cùng có hình dáng ra sao, là sự tàn nhẫn, là sự đáng ghê tởm, chính là Ma vật kia.
Đây chính là những ẩn ý u ám trong bộ sách của ta.
Nhưng từ từ gõ phím sáng tác, liên tục khai thác, liên tục hãm sâu và tiến sâu hơn vào trong suy nghĩ, rồi từ từ mới viết ra được.
Có thể không cách nào biểu đạt được hết thế nhưng những thứ cần muốn biểu đạt trong bộ truyện này thì ta đều đã biểu đạt cả, trên cơ bản thì đã viết xong, tới cuối cùng, thật ra cũng không còn gì để viết nữa, bởi vì bộ truyện này chủ yếu giảng giải về đoạn lịch trình đầy mưu trí.
Về sức mạnh đề thăng không hề có cực hạn, có thể đánh xuyên qua từng vũ trụ một, thế nhưng tâm cũng có cực hạn.
Nếu như hoàn toàn sa lầy sa đạo thành Vương, vậy ai có thể cứu vớt?
Đoạn lịch trình đầy mưu trí này cũng chính là cảm ngộ của bản thân ta, ngay từ bắt đầu khi bộ truyện này được đưa lên và thu được lợi nhuận thương mại, và tiếp mấy chục chương sau đó, hoàn cảnh thế giới đã được dựng ra thì ta phát hiện mình có rất nhiều ý tưởng để viết, mà những ý tưởng này cũng sẽ xảy ra xung đột khi thăng cấp đánh quái, hoàn toàn đi ngược với vấn đề thương mại, thế nhưng ta không nỡ từ bỏ.
Chính vì lẽ đó vào đoạn thời gian ban đầu, khi Dodian đã bị hàm oan bỏ tù thì lượng đặt mua bị sụt giảm, đối với một bộ truyện thì chuyện này chính là một vết thương vô cùng nặng, thế nhưng ta không hề hối hận.
Từ sau khi đoạn bị bỏ tù và lượng đặt mua sụt giảm thảm thương ấy thì ta cũng không còn thường xuyên đọc những lời bình luận nữa, nghĩ rằng dù gì thì lượng đặt mua cũng đã sụt giảm rồi, dù có bắt đầu lại hay gì cũng đều vô dụng, nếu như về cuối mà không có ai xem nữa, ngay cả tới tiền mua gạo cũng kiếm không được thì cứ Drop TJ là xong.
Về sau, lượng Độc giả cũng từ từ ổn định lại và bắt đầu có chiều hướng tăng lên.
Lúc đó thì ta càng lười xem bình luận của truyện hơn, thay vào đó là tập trung vào những nội dung mà mình muốn viết, như vậy cũng có thể kiếm chút cơm cháo, vậy thì hà tất phải nghe những người khác nói làm gì?
Chính vì lẽ đó, mặc dù tâm trạng có phiền muộn khi viết bộ truyện này, nhưng tóm lại, vẫn rất là thoải mái, có thể liều mạng để hoàn thành.
Khi chuẩn bị tới phần cuối thì trong những ngày này ta thường cham chú đọc cách bình luận, nhìn thấy không ít người hi vọng sẽ có kết cục viễn mãn, ta cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi, kiên trì đã lâu như thế mà giờ lại chặn đứng thì chẳng phải tự vả vào mặt mình hay sao, khổ cực cặm cụi gõ chữ cả ngày lẫn đêm tới muốn mù cả hai mắt ư.
Uhm, bỗng nhiên lại nghĩ tới bộ truyện Trọng Khải Mạt Thế trước, bộ truyện ấy cũng có phần cuối là bi kịch, hãm vào trong luân hồi không cách nào nhảy ra được, những thứ trải qua lại lặp lại và những thứ mất đi cũng lặp lại, thêm lần nữa đi tìm nhưng vĩnh viễn không thể nào nắm lấy được thứ quý giá nhất.
Nhưng, dù sao thì vẫn tốt hơn đối chút bộ truyện này, chí ít lòng người bất biến.
U ám nhưng không được.
Luân hồi, cũng không hề có ý nghĩa.
Uhm, đại khái hiện giờ ta nghĩ tới những vấn đề này.
Sự ngột ngạt lần này có chút tàn nhẫn, gần như stress, truyện mới chuẩn bị lên kệ khá là sinh động, thế giới gian rất là thú vị, cấp bậc rất là nhiều, trong thể loại Huyền huyễn cũng thuộc dạng nhẹ nhàng dễ chịu.
Dù gì đi nữa, dù muộn hay không thì vẫn mong mọi người tung phiếu đề cử!
Sáng ngày mai khi mở mắt dậy, Dương mỗ ta rất muốn sẽ đạt được bốn chữ số...!
Suýt chút nữa thì quên, tên sách mới có tên: Khủng Bố Giáng Lâm!