Chương 94

Gió Xuân Rực Lửa

6.656 chữ

15-12-2022

Người lúc nãy lao ra vì không nhịn được nữa, nháy mắt đã trở thành bia ngắm cho nhóm trộm săn.

Lúc này tất cả mọi người đều nhận ra đã bị trúng kế, nhưng lại không có đường lui.

Đám người này hung ác tàn nhẫn đến mức không hề nhân tính, nếu bọn họ đã cố ý lập cái bẫy này, giờ muốn rút lui cũng không dễ dàng.

Ở rừng mưa, bọn họ tự phong mình là vua.

Cảnh sát đã cho bọn họ vào sổ đen, bây giờ bị bắt chắc chắn là phải chết, đương nhiên bọn họ sẽ không để ý chuyện nổ súng vào cảnh sát có bị thêm tội hay không.

Tình hình bây giờ, có lẽ chỉ còn một đường.

Tiến lên mới có khả năng sống.

Cảnh sát dẫn đầu cũng nhận ra được tình hình này, ngay sau đó đã ra lệnh hành động.

Mọi người đang mai phục lao ra, hai bên giao chiến với nhau, lúc này những tên trong nhóm trộm săn mai phục sẵn ở phía sau lao ra.

Đối phương đã có chuẩn bị, muốn liều chết đến cùng, trong nháy mắt, tiếng súng vang vọng phía chân trời, chim thú chạy tán loạn tìm chỗ trốn.

“Dm, cái bọn chó đẻ này!”

Hắc Tử dùng hết một hộp đạn, đang lúc ngồi thay đạn, miệng vẫn không ngừng chửi rủa.

Đúng lúc này,

“Pằng –” , một tiếng súng vang lên ngay bên tai hắn.

Tiếng vang lớn khiến tai hắn ù đi, hắn quay đầu thì nhìn thấy một người da trắng đang cầm súng ngắm bắn ngã xuống đất, lại ngoảnh lại thì nhìn thấy Quý Bắc Chu đứng ở cách đó không xa.

Anh mặc một bộ đồ đen, cầm chặt súng, ánh mắt lạnh lùng.

Hơi thở anh nặng nề dần, sau gáy đổ đầy mồ hôi, nhìn mà tưởng như đang phải lượn một vòng trước quỷ môn quan.

“Đừng thất thần! Các anh tìm được cơ hội phải lập tức chạy, đã hiểu chưa?” Quý Bắc Chu nói về phía mấy người anh em đi theo anh tới đây.

Trong số bọn họ có rất nhiều người tới khu bảo hộ rồi mới học bắn súng đơn giản, không phải quân chính quy, giao chiến với đám người này sẽ gặp bất lợi.

Trong lúc Quý Bắc Chu nói xong lời này, Vu Bôn bỗng nhiên hét to:

“Đội trưởng –”

Ngay sau đó

Vu Bôn bỗng nhiên nhào đến chỗ anh, hai người cùng lăn đến dưới một gốc cây, nơi Quý Bắc Chu vừa mới đứng có vết đạn bắn ở dưới đất.

Cây cỏ tung bay đổ nát.

Quý Bắc Chu nhìn theo hướng đạn bay đến, Diều Hâu đang đứng ở đỉnh xe, cầm súng rồi nở nụ cười về phía anh.

Tuy rằng lúc này hai bên đều có tổn thất, nhưng cảnh sát và nhóm liều mạng này khác nhau, cảnh sát sẽ cố gắng để ít thương vong nhất, muốn bắt sống bọn họ, nhưng đối phương thì khác

Muốn xông lên giết chết hết mới thôi!

Nếu tính toán kỹ, có lẽ bên cảnh sát thiệt hại nhiều hơn.

“Cậu sao rồi? Không bị thương chứ.

” Quý Bắc Chu kéo Vu Bôn về sau một thân cây.

“Em thì có chuyện gì được.

” Vu Bôn cười bảo, “Tên khốn nạn kia đã tung tin muốn bỏ tiền để mua mạng anh, súng của bọn chúng vẫn luôn ngắm về phía anh, anh mới cần chú ý hơn.

“Tình hình bây giờ không ổn rồi, có thể chạy được thì chạy.

“Em cũng không có ngốc, phải chạy chứ”

Lời còn chưa dứt, gốc cây Vu Bôn dựa vào liên tục bị súng bắn, đây chính là lời cảnh cáo của Diều Hâu, đồng thời cũng thể hiện sự kiêu ngạo điên cuồng của gã ta.

Quý Bắc Chu đang tìm cơ hội để ra tay.

Hắc Tử ở cách đó không xa bỗng nhiên hô to hai tiếng, “Thuốc nổ –”

Quý Bắc Chu thở sâu, túm lấy Vu Bôn chạy nhanh, một tiếng nổ lớn vang lên, cái cây mà bọn họ đang ẩn trốn nổ tung, bùn đất, cành lá xung quanh văng tung tóe khắp nơi, khiến trận chiến này càng thêm hỗn loạn.

“Có sao không?” Điều đầu tiên Quý Bắc Chu làm là đỡ Vu Bôn xuống.

“Không, không sao.

Mới gặp bất ngờ không kịp đề phòng, sau đó lại bị xung quanh nổ trúng, Vu Bôn vẫn chưa bình tĩnh lại được.

“Thế là ổn rồi.

Quý Bắc Chu nói rồi đứng dậy, khi Vu Bôn quay đầu lại, trong không khí tràn ngập mùi thuốc nổ và lưu huỳnh, khói bụi dày đặc, nhất thời tầm nhìn bị hạn chế, không còn nhìn thấy bóng dáng anh đâu cả.

Trong lúc nhất thời, viên đạn bay loạn, tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết hòa vào nhau, xung quanh như rơi vào một trận hỗn chiến.

Diều Hâu bò trên đỉnh xe, gã ta cũng chịu ảnh hưởng của cú nổ lúc nãy, cả miệng mũi đầy khói bụi!

Lúc này gã ta cũng bực tức:

Mẹ kiếp thằng chó nào tung thuốc nổ ở khoảng cách gần vậy!

Gã vừa di chuyển người, dưới tình cảnh đạn bay loạn xạ, nơi nơi đều là tiếng súng, gã chưa kịp tránh né thì một viên đạn đã sượt qua sau cổ gã.

Gã ta ngây người, nhìn quanh bốn phía, trong bụi mù dày đặc, ánh mắt gã và Quý Bắc Chu chạm vào nhau!

Quý Bắc Chu lại kéo cò khởi động súng.

Một tiếng “Pằng –” vang lên, động tác anh cực nhanh, còn chưa đến một giây.

Gã Diều Hâu này có thể vật lộn tay đôi với thú dữ, đương nhiên tốc độ phản ứng cũng cực nhanh, đã tránh viên đạn khỏi những chỗ hiểm.

Nhưng viên đạn này lại bắn trúng vào cánh tay gã, khiến tay gã bị cán đứt!

Gã cắn răng, nhảy từ đỉnh xe xuống.

Nhưng súng của Quý Bắc Chu cũng theo sát sau, ngay lúc gã nhảy xuống khỏi xe, suýt chút nữa chân gã lại bị trúng đạn tiếp.

Nhưng gã ta nhanh nhẹn đẩy tên đồng lõa phía sau lên trước để che chắn.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết, viên đạn của Quý Bắc Chu ghim vào ngực tên kia.

Lúc này khói bụi của vụ nổ lúc nãy đã tan dần đi.

Bởi vì hai bên chiến đấu kịch liệt, xung quanh cực kỳ hỗn loạn, trong lúc Diều Hâu nhảy xuống xe, Quý Bắc Chu lại chớp cơ hội tìm một chỗ đất cao.

Anh nằm rạp xuống, tìm thời cơ ra tay.

Hôm nay toàn là những tên chủ lực đi theo Diều Hâu đến đây, đương nhiên bọn họ hung ác hơn những tên trộm săn bình thường.

Những tên này sẽ không bỏ chạy khi thấy cảnh sát, mà ngược lại, bọn họ sẽ vui mừng như điên khi bắn trúng cảnh sát.

Đối với loại người này, mục đích đi săn trộm có lẽ không phải vì tiền, mà là vì cảm giác vui sướng khi nhìn thấy con mồi bị hành hạ đến chết.

Hàng năm đều vật lộn với đám người này, tuy lúc này đạn bay hỗn loạn, nhưng Quý Bắc Chu cũng phải ép bản thân bình tĩnh lại.

Có người lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui, nhưng cũng có kẻ tham sống sợ chết, không muốn đấu tiếp mà lên xe bỏ chạy.

Quý Bắc Chu híp mắt lại, nhắm vào cái tên đang lái xe.

“Pằng –”, bên trong xe truyền đến tiếng hét thảm thiết, tên kia đau đớn, nhưng giây tiếp theo, cánh tay tên kia lại trúng thêm viên đạn nữa.

Hai tay đều bị bắn, tên kia không cách nào lái xe được nữa, ngay lúc hắn chuẩn bị nhảy xuống xe chạy trốn thì lại đụng phải Diều Hâu.

Quý Bắc Chu đứng cách xa một khoảng, không nghe thấy hai gã nói gì, nhưng Diều Hâu lại giơ súng chĩa vào đầu tên kia–

Giây tiếp theo

Tên kia hét lên tiếng kêu cuối, máu chảy cuồn cuộn trên trán!

Quý Bắc Chu ngừng thở, khi ở Vân Nam, anh đã chứng kiến sự tàn nhẫn ác độc của tên Diều Hâu này.

Anh có ý định bắn vào tên có ý định chạy trốn này, ở trong mắt anh, dù tên kia hung ác tàn nhẫn, nhưng cũng là một sinh mạng, nếu có thể anh sẽ không chọn cách bắn chết.

Nhưng Diều Hâu lại khác.

Nếu có thể giết, gã sẽ làm đến cùng, không để cho tên kia sống sót!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!