Giày Ba Lê

/

Chương 42

Chương 42

Giày Ba Lê

5.570 chữ

31-01-2023

(っ◔◡◔)っ

♥ Chương 47 "Cô ấy là chị của anh" ♥

Edit: Vũ Quân

Bữa tiệc chào mừng diễn ra ở cấp trường, mỗi khoa đều có ít nhất một tiết mục.

Thời gian luyện tập của khoa Hứa Thanh Giai là buổi chiều, mãi cho đến tối qua giờ ăn cơm mới đến lúc biểu diễn nên trong lúc chờ cô vẫn chưa ăn gì. Vất vả lắm mới được rảnh rỗi, cô đi ra khỏi hội trường, mua chai nước khoáng từ máy bán hàng tự động. Cô vừa móc điện thoại ra đã thấy tin nhắn Tô Việt gửi đến từ hai giờ trước, anh nói anh đang chơi bóng ở Đại học Kiều.

Hứa Thanh Giai trực tiếp gọi điện cho anh.

"Tô Việt, em đói quá."

Chỉ cần một câu đã giải quyết xong bữa tối.

Tô Việt nói sẽ mua đồ ăn đến cho cô, anh bảo cô vào bên trong hội trường chờ. Hứa Thanh Giai cất điện thoại đi, khi xoay người cô bị một cô gái gọi lại.

Cô ấy gọi Hứa Thanh Giai là đàn chị, rồi hỏi cô đây có phải tòa nhà của khoa nghệ thuật hay không.

Không biết đây là tân sinh viên của khoa nào đi lạc, Hứa Thanh Giai gật đầu, cô cảm thấy cô gái này rất quen mắt. Hiển nhiên cô gái đối diện cũng nghĩ như vậy, hai người ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu.

Hứa Thanh Giai hỏi: "Em đến xem buổi biểu diễn à? Sân khấu ở tầng 1, đi bên này. Nhưng hiện tại vẫn chưa bắt đầu, em vào bên trong chờ đi, bên ngoài lạnh lắm."

Cô gái kia gật đầu nhưng sau đó lại nói: "Một lát nữa em sẽ vào, em đợi bạn đã."

Hứa Thanh Giai cũng đứng ở cửa: "Em có phải người phương Nam không? Chị thấy khẩu âm của em rất giống." Cô hỏi cô gái kia.

Cô ấy gật đầu: "Vâng, em là người Lạc Châu."

Hứa Thanh Giai cảm thấy nhất định mình không nhận sai người, chắc chắn cô đã từng gặp cô gái này ở đâu rồi.

"Đàn chị cũng là người Lạc Chây đúng không? Hình như em từng gặp chị rồi thì phải." cô gái mở miệng trước cô.

Hứa Thanh Giai kinh ngạc, mỉm cười: "Chị cũng cảm thấy nhìn em quen lắm."

"Đàn chị tốt nghiệp ở trường trung học phụ thuộc đúng không?"

"Ừ, đúng rồi, em cũng vậy à?"

Cô gái nói: "Vâng chào đàn chị, em tên là Văn Phù."

Văn Phù nghĩ đến điều gì đó, cô lấy điện thoại ra, Hứa Thanh Giai thấy cô ấy lướt rất lâu mới tìm ra một tấm ảnh. Cô ấy đưa điện thoại đến trước mặt Hứa Thanh Giai: "Chị nhìn này."

Hứa Thanh Giai phát hiện đây là ảnh năm cô học lớp 11, chụp lại lúc cô đang là cổ động viên cho đội bóng rổ trong trường.

Đây là tấm ảnh tập thể nên cô đã quên mất đó là trận đấu nào, trong ảnh có Diệp Hành Viễn lúc bấy giờ đang học lớp 12.

Hồi đó Hứa Thanh Giai tham gia cổ vũ vì Diệp Hành Viễn, chớp mắt một cái đã qua lâu như vậy rồi.

"Em nhỏ hơn chị hai tuổi, lúc đó đang học cấp 2 thì có hứng thú với nhiếp ảnh, thường xuyên đi theo thầy giáo chụp chút ảnh thi đấu. Em còn có ảnh chị đi thi nữa đấy."

Văn Phù rất hào hứng, nhất định phải cho cô xem những tấm ảnh trước kia. Không thể phủ nhận cô ấy thực sự có thiên phú về nhiếp ảnh, ánh sáng và góc độ đều rất tốt, không thể nhìn ra đây là ảnh do học sinh cấp 2 chụp.

Có mấy tấm ảnh ngay cả Hứa Thanh Giai cũng không lưu lại, cô hỏi Văn Phù có thể gửi cho mình hay không, Văn Phù vui vẻ đồng ý, hai người add Wechat của nhau.

Trong lúc gửi ảnh, Hứa Thanh Giai biết cô ấy học biên tập và đạo diễn ở khoa báo chí bên cạnh, cô ấy còn có bạn trai đang học khoa tài chính.

"Cùng nhau thi vào đây ư? Cậu ấy cũng học ở trường trước kia của chúng ta à?" Hứa Thanh Giai cho rằng bọn họ yêu từ hồi học sinh.

"Không, anh ấy học ở Trường Trung học số 3, em quen anh ấy ở lớp luyện thi."

"Thế à..."

Trường trung học số 3? Tô Việt học ở đó, Hứa Trạch Phong cũng vậy... Cuối cùng Hứa Thanh Giai cũng nhớ ra mình đã gặp Văn Phù ở đâu!

Không phải trong trận đấu bóng rổ Văn Phù nói mà vào mùa đông năm ấy khi Tô Việt đưa cô lên núi cắm trại, lần đó gặp phải Hứa Trạch Phong. Hôm ấy Hứa Trạch Phong đến muộn, từ xa Hứa Thanh Giai nhìn thấy Hứa Trạch Phong đưa một cô gái đi cùng. Cho nên Văn Phù chính là bạn gái của Hứa Trạch Phong.

Nụ cười trên mặt Hứa Thanh Giai lập tức cứng đờ. Quan hệ giữa cô và Hứa Trạch Phong không thể nói là tốt, ngày thường cũng hạn chế tiếp xúc nhất có thể. Sao Văn Phù lại là bạn gái của Hứa Trạch Phong? Có lẽ vì quá khiếp sợ, ông trời cũng cảm thấy trùng hợp nên sắp xếp cho Hứa Trạch Phong cũng đi đến đây.

"Hứa Trạch Phong!"

Văn Phù không biết nội tình, cô cười rực rỡ vẫy tay gọi cậu.

Ánh mắt Hứa Thanh Giai di chuyển, đối diện với tầm mắt của Hứa Trạch Phong, cậu vốn đang cười nhưng sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Giai thì tắt ngúm.

Cậu bước nhanh hơn, đi đến bên cạnh Văn Phù, lấy tư thế bảo vệ đứng trước mặt cô.

"Anh làm gì thế?" Văn Phù cảm thấy cậu không lịch sự, duỗi tay đẩy eo cậu nhưng không đẩy nổi: "Đây là đàn chị ở trường trung học phụ thuộc của em, anh cũng nên gọi là đàn chị đi!"

Hứa Trạch Phong không hé răng.

Trong ấn tượng của Hứa Thanh Giai, Hứa Trạch Phong luôn có bụng dạ đen tối như Tiếu Diện Hổ, khi còn nhỏ cậu và mẹ luôn bị Tống Như chèn ép, nhưng sau khi lớn lên cậu cũng chẳng sợ Tống Như. Cho nên Hứa Thanh Giai hơi sợ cậu. Hứa Trạch Phong của ngày hôm nay lại lộ ra một chút cảm xúc chân thật, cậu ấy lo lắng cho Văn Phù. Là sợ cô sẽ làm hoặc nói gì đó với Văn Phù sao?

Suy đoán ra tâm tư của cậu, ngược lại khiến Hứa Thanh Giai thả lỏng hơn nhiều.

Cô cảm thấy quan hệ của mình và Hứa Trạch Phong không thể giấu được Văn Phù, mà nếu gạt cô ấy cũng không tốt. Chỉ là chuyện này nên để Hứa Trạch Phong tự nói với cô ấy.

Hứa Thanh Giai lộ ra nụ cười thân thiện, hy vọng Hứa Trạch Phong không có địch ý với cô.

Sắc mặt của Hứa Trạch Phong dịu lại. Vài giây sau cậu nói với Văn Phù: "Đây không phải đàn chị của anh." Văn Phù không hiểu gì cả.

"Cô ấy là chị của anh." Hứa Trạch Phong chuyển hướng về phía Hứa Thanh Giai: "Đúng không?"

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!