Chương 479

Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Diệp Ức Lạc

12.720 chữ

15-12-2022

Edit: OnlyU

Trong một thành trì gần nơi nhóm Giang Thiếu Bạch đáp xuống, có mấy tu sĩ nét mặt căng thẳng nói chuyện với nhau.

“Sư phụ, vừa nãy có tinh thuyền đến gần.” Một nữ tu áo lam nói.

Tu sĩ áo xám gật đầu: “Biết rồi, sóng năng lượng trinh sát được ba nguồn năng lượng Tiên Hoàng và một năng lượng Tiên Tôn, có đại nhân vật đến.” Một Tiên Hoàng đã đủ đáng sợ rồi, vậy mà một lần đến ba.

“Cứ để bọn họ tiến vào như vậy sao? Bọn họ không có thông hành lệnh, chúng ta tùy tiện cho họ vào, chỉ sợ cấp trên sẽ có ý kiến.” Nữ tu áo lam lo lắng nói.

Tuy tinh vực cấp chín có tài nguyên phong phú, nhưng dù tài nguyên nhiều thế nào đi nữa, thêm một người vào là bị chia mất một chén canh. Từ mấy vạn năm trước, liên minh Tiên Hoàng tinh vực Thiên Yêu đã hạ lệnh cấm, trước khi đến đây phải có thông hành lệnh.

Vị Tiên Tôn áo xám lắc đầu nói: “Báo cáo lên cấp trên là được rồi, đây không phải chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào.”

Sau khi dò ra dao động năng lượng, vị Tiên Tôn áo xám lập tức chủ động bỏ cấm chế phong tỏa. Cấm chế này có thể ngăn cản Tiên Tôn bình thường, nhưng muốn ngăn không cho Tiên Hoàng tiến vào là chuyện không thể. Nếu vừa rồi hắn không chủ động dỡ bỏ cấm chế phong tỏa, chỉ sợ toàn bộ hệ thống phong tỏa trên không của bọn họ sẽ bị đánh nát.

Lệnh cấm vào tinh vực Thiên Yêu do tu sĩ Tiên Hoàng đặt ra, thế nên nó có tác dụng hạn chế đối với Tiên Hoàng. Nếu một vị Tiên Hoàng đến thì thôi đi, lần này lại ba người đến cùng một lúc.

“Sao lại có đến ba Tiên Hoàng, sư phụ, ai đến vậy?” Nữ tu áo lam dừng một chút rồi nói tiếp: “Chúng ta thường thấy một Tiên Hoàng dẫn ba đệ tử Tiên Tôn đến rèn luyện, nhưng ba Tiên Hoàng dẫn một Tiên Tôn đến rèn luyện thì không nhiều. Không biết vị Tiên Tôn nào mà có mặt mũi lớn như vậy?”

“Có lẽ là Diệp đan sư và Ngao Dạ.”

Nữ tu áo lam mở to hai mắt: “Diệp đan sư? Là đan sư vừa lên cấp tám?”

Tiên Tôn áo xám gật đầu: “”Đúng vậy.”

“Nói vậy vị Tiên Tôn đi cùng chính là?”

“Còn có thể là ai, chính là đạo lữ của Ngao Dạ – thiên tử chi kiêu của Long tộc, còn là ca ca của Giang tiền bối – Giang Thiếu Bạch thiên mệnh chi tử trong truyền thuyết.”

Nữ tu áo lam khẽ gật đầu, hâm mộ nói: “Con đã nói mà, Tiên Tôn bình thường làm gì có tư cách đi chung với ba vị Tiên Hoàng.”

Một Tiên Tôn bình thường có thể tìm được một vị Tiên Hoàng làm chỗ dựa đã ghê gớm lắm rồi, Lạc Kỳ còn khủng khiếp hơn, có đến ba người chống lưng.

Tiên Tôn áo xám ước ao nói: “Nghe nói Lạc Kỳ sắp lên Tiên Hoàng rồi.”

Cô gái hoang mang nói: “Con nghe đồn tư chất của Lạc Kỳ chỉ thường thường thôi mà.” Năm xưa Long tộc còn rất phản đối Ngao Dạ và Lạc Kỳ ở bên nhau.

Người kia chua lè nói: “Tư chất tầm thường cũng không chịu nổi có một đạo lữ, em trai và em dâu tốt.”

Diệp Đình Vân vừa tổ chức một buổi đấu giá đan dược tại Thập Phương Thành, rất nhiều Tiên Hoàng tại tinh vực Cổ Yêu có hứng thú, nhưng buổi đấu giá tổ chức quá gấp gáp, đường xá xa xôi không đến kịp, thế nên bọn họ đành từ bỏ.

Nghe nói Diệp Đình Vân đưa một nửa nguyên thạch thu được cho Lạc Kỳ.

***

Ngao Dạ vận dụng võ hồn không gian ngày càng thuần thục, bốn người chỉ mất mấy ngày đã đến được Thiên Cơ Hồ bên ngoài Thiên Cơ Thành.

Thiên Cơ Hồ cực kỳ rộng lớn, mặt hồ gợn sóng lấp loáng.

Ngao Dạ cau mày nói: “Chính là chỗ này sao?”

Lạc Kỳ lật xem bản đồ vừa mua tại một thành nhỏ gần đây, anh lên tiếng: “Giống trong bản đồ, Thiên Cơ Thành được Thiên Cơ Hồ bao quanh, muốn đi vào Thiên Cơ Thành, trước tiên phải đi qua hồ.”

“Không ngờ nơi này lại đẹp như vậy.” Nét mặt Ngao Dạ khá kỳ quái.

Trong hồ mọc khá nhiều hoa sen, bên cạnh bờ cũng mọc rất nhiều rũ xuống, tuy cây cối hoa lá không phải loại quý giá nhưng đẹp mắt.

Giang Thiếu Bạch cau mày nói: “Hình như ở đây bị hạn chế vận chuyển linh lực.”

Ngao Dạ gật đầu: “Hình như vậy.”

Đại khái là thủ đoạn đặc thù của tộc Thiên Cơ lưu lại.

Năm đó Thiên Cơ Thành được vinh danh là Thánh Thành, hết sức phồn hoa, để tỏ lòng tôn kính, tu sĩ đến đây sẽ không ngự không phi hành mà chỉ đi thuyền tiến vào. Khi đó đua thuyền trên Thiên Cơ Hồ cũng là một cảnh tượng náo nhiệt.

Một chiếc thuyền nhỏ từ trong hồ nhẹ nhàng lướt tới, rất nhanh đã đến gần bốn người. Trên thuyền là một cặp huynh muội trẻ tuổi.

“Bái kiến các vị tiền bối. Các vị đến thăm Thiên Cơ Thành?” Một thiếu niên mặt bánh bao chắp tay, nhiệt tình chào hỏi mọi người.

Giang Thiếu Bạch chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Đúng vậy.”

“Các vị tiền bối có thể ngồi thuyền của vãn bối đi đến đó, Thiên Cơ Hồ có cấm chế tự nhiên, cản trở vận hành nguyên lực nên không dễ bay qua, ngồi thuyền của vãn bối có thể bớt chút sức lực, đồng thời có thể nhân cơ hội này du hồ ngắm cảnh hai bên.” Thiếu niên mặt mày tươi cười nói.

Nét mặt Giang Thiếu Bạch trở nên kỳ quái nhìn thiếu niên, đột nhiên cảm thấy hắn không đi thăm dò di tích mà là đến thắng cảnh du lịch nào đó.

Diệp Đình Vân thử vận chuyển nguyên lực, mặc dù trong hồ có cấm chế nhưng không triệt để, tuy có ảnh hưởng đến việc vận chuyển nguyên lực, nhưng với tu vi của bọn họ thì không bị ảnh hưởng gì nhiều.

Thiếu niên mặt bánh bao không ngừng cố gắng nói: “Đi thuyền qua sông chỉ cần mười nguyên thạch thượng phẩm.”

Ngao Dạ chớp mắt: “Rẻ vậy.”

Từ khi lên Tiên Hoàng, y luôn dùng nguyên thạch cực phẩm để tu luyện hoặc mua đồ dùng, thường ngày tiêu tiền như nước, sơ ý một chút sẽ lâm vào cảnh nghèo trắng tay, bỗng nhiên nghe nói chỉ cần mười nguyên thạch thượng phẩm, Ngao Dạ đột nhiên có cảm giác kỳ thật y vẫn còn giàu có lắm.

Thiếu niên tên là Cổ Dương nghe Ngao Dạ nói như vậy, trong lòng vui mừng.

Ngao Dạ hào phóng ném một viên nguyên thạch cực phẩm cho Cổ Dương: “Khỏi thối, lái thuyền đi.”

Cổ Dương trong lòng vui mừng, kích động cất nguyên thạch đi rồi cung cung kính kính nói: “Mời các vị.”

“Các vị tiền bối muốn du hồ không?” Cổ Dương hỏi tiếp.

Ngao Dạ thầm nghĩ bọn họ đến tìm bảo vật, không phải đi du ngoạn ngắm cảnh, cứ đi thẳng đến trung tâm Thiên Cơ Thành là được.

Lúc này Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Được.”

Ngao Dạ liếc nhìn hắn, khó chịu nói: “Ngươi nghĩ gì vậy? Hồ có gì đẹp mà ngắm.”

Hắn cười đáp: “Không vội, đi xem bốn phía cũng tốt.”

“Các vị tiền bối ngồi xuống đi, vãn bối lái thuyền đây.” Cổ Dương nhiệt tình nói.

Giang Thiếu Bạch nhìn thiếu niên, thuận miệng nói chuyện phiếm: “Tiểu hữu chở khách ở đây từ đó đến giờ à?”

Cổ Dương mặt mày sáng sủa nói: “Đúng vậy. Vãn bối lái thuyền chở khách ở đây đã ba trăm năm, rất quen thuộc nơi này, nơi nào đẹp ta đều biết hết.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Xem ra là người đưa đò rất có kinh nghiệm.

“Nhiều người đến đây ngắm cảnh không?”

Cổ Dương ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có lúc nhiều, có lúc lại ít, vẫn có người lục tục đến.”

Hắn gật gù: “Thì ra là thế. Bọn họ đến đây làm gì?”

“Vãn bối cũng không rõ, chắc là đa số tu sĩ đến để chiêm ngưỡng di tích tộc Thiên Cơ lưu lại, có lẽ do di tích bên trong không vừa ý nên nhiều người thất vọng ra về.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Thiếu niên này đang nói trước phòng hờ bọn họ sao?

Nhóm Giang Thiếu Bạch dạo một vòng Thiên Cơ Hồ, cuối cùng tiến vào Thiên Cơ Thành.

Cổ Dương làm người đưa đò rất xứng chức, nói rõ ràng mạch lạc lịch sử Thiên Cơ Thành, thế nên trước khi rời đi, Giang Thiếu Bạch khen thưởng thêm một viên nguyên thạch cực phẩm.

***

Cổ Dương ngồi trên thuyền, tâm tình không tệ. Được hai viên nguyên thạch cực phẩm, Cổ Dương và Cổ Hải Nhi chia nhau mỗi người một viên.

“Ca ca, mấy người vừa nãy là ai vậy, không ngờ toàn trả bằng nguyên thạch cực phẩm.” Cổ Hải Nhi hỏi.

“Nhìn mặt lạ lắm, có lẽ người từ tinh vực khác đến.”

Cổ Hải Nhi nghiêng đầu: “Muội thấy bọn họ khí độ bất phàm. Đại ca có nhìn ra tu vi của bọn họ không?”

Cậu ta lắc đầu đáp: “Không nhìn ra.”

Cổ Dương thở dài trong lòng, tu vi của cậu còn khá thấp, cậu không nhìn ra tu vi phần lớn những người đến đây, có điều mặc kệ người đến là ai, chỉ cần mặt mày tươi cười chào đón khách là được.

Cổ Hải Nhi ngồi trên thuyền, hai chân thả xuống hồ đung đưa, cô bé cười nói: “Là ai cũng được, chỉ cần ra tay hào phóng.”

Cổ Dương tán thành: “Đúng vậy.”

Hai huynh muội cười toe toét trò chuyện, Cổ Dương chợt nhìn sang bên bờ, sau đó hưng phấn nói: “Hình như có khách đến.”

“Đại ca, có tiếp không?”

“Tiếp chứ, sao lại không tiếp?” Dù vừa thu được hai viên nguyên thạch cực phẩm, nhưng hai người không thể miệng ăn núi lở, không chừng lần này cũng là khách lớn.

Cổ Dương chèo thuyền nhỏ đến bên bờ.

“Các vị ngồi thuyền không?”

Trên bờ, một tu sĩ lấy quang ảnh thạch chiếu ra vài bóng người rồi hỏi: “Các ngươi từng gặp những người này chưa?”

Cổ Hải Nhi nhìn hình ảnh vừa xuất hiện, giật mình mở to hai mắt: “A!”

Tu sĩ áo lam thấy phản ứng của cô bé như vậy, đoán chừng hai đứa đã từng gặp qua.

“Gặp rồi đúng không?” Người áo lam hỏi.

Cổ Dương gãi gãi đầu đáp: “Các vị tiền bối tìm bọn họ có chuyện gì sao?”

“Sư huynh, đúng là Ngao Dạ và Diệp đan sư đã đến đây.” Người áo lam lên tiếng.

Một tu sĩ mặc áo đen cau mày nói: “Không ngờ bọn họ cũng có hứng thú với đồ vật của tộc Thiên Cơ.”

“Chúng ta cũng đi qua đi.”

Cuối cùng các tu sĩ vừa đến lên thuyền nhỏ đi vào Thiên Cơ Thành.

Cổ Dương thấy mặt mày bọn họ nghiêm túc nên không dám tán gẫu, chọn đoạn đường ngắn nhất đưa bọn họ đi vào trong thành.

“Đại ca, bọn họ nói Ngao Dạ, có phải là Ngao Dạ kia không?” Cổ Hải Nhi nhìn theo bóng người đi xa, lên tiếng hỏi.

Cổ Dương khẽ gật đầu: “Chắc là hắn.”

Cô bé hiếu kỳ nói: “Vậy Diệp đan sư kia chẳng lẽ là đan sư vừa lên cấp tám?”

“Ừ.”

Hai huynh muội đưa thuyền ở Thiên Cơ Thành đã lâu, thường trò chuyện với khách đi thuyền, nhờ vậy hai người từng được nghe khách kể về sự tích của nhóm Giang Thiếu Bạch.

Cổ Hải Nhi kích động nói: “Đại ca, chúng ta gặp được đan sư cấp tám đó.”

Cậu anh gật đầu: “Ừ, chẳng những có đan sư cấp tám mà còn có cả thiên kiêu Long tộc nữa.”

Cổ Dương có chút huyết mạch Xà tộc, chủng tộc này phụ thuộc Long tộc, rất sùng kính Long tộc. Vừa nãy khi tiếp xúc với Ngao Dạ, cậu cảm nhận được luồng uy áp nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng do tu vi đối phương quá cao nên mới như vậy.

Cổ Dương làm đưa đò trên Thiên Cơ Hồ đã lâu, gặp đủ loại tu sĩ nhưng người lợi hại nhất mà cậu gặp được chỉ là tu sĩ Tiên Tôn mà thôi.

Cổ Hải Nhi thở dài nói: “Biết vậy đã trò chuyện thêm mấy câu.”

Cậu anh nghiêng đầu, vậy là giờ cậu trở thành người từng tiếp đón Tiên Hoàng cường giả rồi đó, sau này khi tán gẫu với khách, lại có thêm đề tài để kể rồi.

***

Ngao Dạ đi vào trong thành, không khỏi thất vọng nói: “Cái quái gì thế này?”

Thiên Cơ Thành khiến người ta có cảm giác âm u đầy tử khí, bốn người đi trên đường, chỉ thấy nhà cửa đổ nát, cỏ dại mọc đầy đất.

Ngao Dạ cau mày: “Nghe đồn tộc Thiên Cơ am hiểu cơ quan con rối, năm xưa Thiên Cơ Thành là thành trì lớn hạng nhất hạng nhì Tiên giới, có kỹ thuật cao nhất Tiên giới, xem ra lời đồn này hơi nói quá sự thật…”

Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng nói là năm xưa.”

Tiên giới có nhiều tu sĩ thích *nhạn quá bạt mao, Thiên Cơ Thành càng phồn hoa thì càng dễ bị càn quét.

*Nhạn quá bạt mao – Nhổ lông chim nhạn bay qua. Đây là nói về tính tình một người. Chim nhạn bay ngang mà còn tính chuyện nhổ lông thì phàm việc gì có lợi, họ quyết chẳng bỏ qua.

Ngao Dạ quay qua nói với Giang Thiếu Bạch: “Ngươi có cảm nhận được hồi thể tu thổ tộc Thiên Cơ không?”

Hắn lắc đầu: “Không.” ủng hộ ăn cắp/ nghiệp quật cả đời

Y thất vọng nói: “Không có hả? Nơi này từng chết rất nhiều người mà.”

“Thời gian quá lâu, tử khí tiêu tan hết rồi.”

Giang Thiếu Bạch thở dài, đại cơ duyên như ở tộc Bất tử đại khái chỉ đến một lần là đủ.

Mọi người đi dạo một vòng Thiên Cơ Thành, Ngao Dạ liên tục vận dụng võ hồn không gian thăm dò xung quanh, tìm kiếm không gian bí mật. Thế nhưng tìm kiếm xuống đoạn đường mà y không phát hiện ra không gian bí mật nào.

Ngao Dạ nghiêng đầu, hơi thất vọng nói: “Sai rồi sao?”

Giang Thiếu Bạch hỏi: “Sai cái gì?”

“Thiên Cơ Thành là thánh địa tộc Thiên Cơ, vì kế hoạch tạo thần, bọn chúng thành lập rất nhiều phòng thí nghiệm. Mọi người đều cho rằng Thiên Cơ Thành tồn tại phòng thí nghiệm tạo thần lớn nhất, thế nên sau khi tộc Thiên Cơ bị tấn công, các tu sĩ tiến hành lục soát Thiên Cơ Thành mấy lần mà không phát hiện được gì, đến nay vẫn còn người chưa từ bỏ.”

Tộc Thiên Cơ tập trung hơn phân nửa cơ quan thuật sư đứng đầu Tiên giới, nếu lời đồn là thật, vậy bọn chúng có khả năng đã dùng kỹ thuật của mình che giấu phòng thí nghiệm.

Lạc Kỳ nhìn y nói: “Ngươi nói có lý, nhưng còn một cách nói khác, đó là tộc Thiên Cơ cho rằng kế hoạch tạo thần làm người khác kiêng kỵ nên sẽ không lập phòng thí nghiệm tại nơi dễ bị chú ý là Thiên Cơ Thành.”

Dù sao Thiên Cơ Thành cũng là đại bản doanh tộc Thiên Cơ, bị phát hiện là chuyện dễ hiểu.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Đã đến đây rồi, cứ cố gắng tìm kiếm đi.”

Nếu thật sự không phát hiện được gì thì có thể coi đây là một chuyến du lịch.

Hết chương 479

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!