Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

/

Chương 51: Chương 51:

Chương 51: Chương 51:

Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Tam Nhật Thành Tinh

11.921 chữ

10-07-2023

Kì lạ là trên điện thoại không có một tin nhắn nào, cô có phần cuồng cuồng, giao Quân Du cho Phương An Yến xong thì tranh thủ thời gian xuống lầu rồi. 

Phương An Yến vẫn còn đáng tin cậy đấy, mặc dù cậu cứ luôn như một con khủng long bạo chúa, nhưng rất có trách nhiệm, chuyện này của Quân Du nói thế nào cũng có nguyên nhân do cậu, cậu sẽ có trách nhiệm đưa cô về nhà. 

Quân Nguyệt Nguyệt xuống lầu xong, đến đại sảnh tìm nhân viên muốn quẹt thẻ, cô quẹt cả tiền mừng và tiền cá, Ngọ Chấn Phi coi như cũng nói lời giữ lời, đã sắp xếp cá cho cô ổn thỏa, nguyên bộ thiết bị cũng ở cửa, thậm chí đã chuyển lên một cái xe bán tải nhỏ, người trong xe chờ đưa hàng bất cứ lúc nào đây này. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Có điều có lẽ anh ấy đã dặn dò chuyện không thể lấy tiền, Quân Nguyệt Nguyệt nói thế nào bàn lễ tân cũng không để cho cô quẹt thẻ, tiền cá cũng không được, thời gian đã đến chín giờ hai mươi chín phút, cô như cô bé lọ lem sắp tới giờ rồi, nhìn thời gian sốt ruột giậm chân xong, nghĩ thầm sau này hãng nói, cứ tạm vậy đi!

Quân Nguyệt Nguyệt gõ cửa lái xe bán tải, dặn dò cậu ta một chút, phát hiện ra bên trong còn vài người khác, có cả cậu bé giữ cửa lúc trước, đoán chừng là Ngọ Chấn Phi đã thông báo rồi, định giúp cô khuân đô đây mà. 

Người này vẫn rất tốt, tiền mừng kết hôn cô nhất định cho nhiều hơn. 

Từ đại sảnh ra khỏi cửa, cô còn chưa kịp lên đến bên xe đi lên, sấm rền vang thật lâu, cuối cùng mưa. 

Mưa to không hề có dấu hiệu mà mưa như trút nước xuống, cô đi gần như có vài bước đã bị dội cho lạnh thấu tim. Xe đến đón là xe trước đó Phương An Yến dặn dò đưa Phương An Ngu về, Quân Nguyệt Nguyệt trở về ngồi cùng xe với tài xế cùng đến Phương An Yến, xe bán tải phía sau đi theo xe bọn họ. 

Khi về trên đường mưa càng rơi càng lớn, to đến mức lái xe giảm tốc độ xe xuống chậm nhất, cần gạt nước liên tục quét qua lại, nhưng mà vẫn không thấy rõ đường như cũ, trong lòng Quân Nguyệt Nguyệt nôn nóng lại hỗn loạn, đêm mưa như vậy, khiến cho cô nhớ đến mạt thế, thời điểm như vậy, trong đầu cô điên cuồng muốn gặp Phương An Ngu. 

Anh nhất định cực kỳ nghe lời đợi cô rồi, hai kiếp, lại là lần đầu tiên có người đợi cô, cảm giác này quá kỳ diệu rồi, vừa lo lắng vừa chua xót. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng trong lòng càng sốt ruột, trời mưa lại càng lớn, tốc độ xe chậm không chịu nổi, từ khách sạn đến biệt thự nhà họ Phương, lúc đi hơn hai mươi phút, lúc về đi suốt nửa giờ, đến sân nhỏ của nhà họ Phương thì xuống xe, nước trên mặt đất đã ngập tới bắp chân rồi. 

Hơn mười một giờ trong đêm, Quân Nguyệt Nguyệt dẫn người xách cá trở về, cá quá lớn, chậu cá cũng lớn, lên lầu lại đi qua đi lại hơn nửa tiếng trên dưới, trong lúc đó cô đi lên nhìn ba lượt, cũng tìm khắp nơi trong phòng không thấy Phương An Ngu, hỏi người làm, người làm cũng không thấy anh đi ra ngoài. 

Chậu cá đặt ở chính giữa, Quân Nguyệt Nguyệt cưỡng ép mấy anh con trai cầm tiền, sau đó bọn họ đi hết, Quân Nguyệt Nguyệt không ngừng gọi điện thoại cho Phương An Ngu, không có ai nhấc máy, liên tục nhắn tin cho anh, không người trả lời, thậm chí đầu đội mưa to đến phòng bảo vệ điều tra camera giám sát, sau khi đưa anh trở về thì không thấy anh đi ra ngoài, anh ở ngay trong biệt thự, nhưng mà trong phòng liên quan đến việc riêng tư nên không có để camera, cô và đám người làm tìm tất cả các phòng, cũng không có bóng dáng anh. 

Cô đã gọi điện thoại được cho Phương An Yến, câuj cũng đang quay lại đây rồi, ngay cả Quân Du cũng không kịp đưa về!

Quân Nguyệt Nguyệt thật sự bị dọa chết, cô chưa từng lo lắng đến như vậy, trong phòng xoay qua xoay lại vài vòng, thậm chí bắt đầu tự trách, cô không nên bỏ lại anh, anh sẽ đi chỗ nào đây? Anh có thể đi...!

Trong nhà còn chỗ chưa tìm!

Cô bất chấp mưa to mở cửa ban công ra, lục lọi đến phòng chứa đồ. Đến khi mở được cửa ra, mò mẫm tìm đèn phòng chứa đồ, hơi thở cô bỗng nghẹn lại. Phương An Ngu ôm đầu gối ngồi ở góc hẻo lánh nhất, vùi đầu trên đùi, như một chú chó lang thang bị vứt bỏ. 

Trong tay anh cầm điện thoại, do mưa quá lớn, nước ban công không kịp thoát cống chảy xuống, trào ngược lại vào phòng chứa đồ, cả người anh ngồi trong nước bẩn, nước đã ngập quá mắt cá chân. 

"An Ngu..." Cả người Quân Nguyệt Nguyệt ướt đẫm, nhếch nhác không chịu nổi, chứng kiến dáng vẻ anh như vậy, theo bản năng gọi anh một tiếng. 

Anh không nghe được, nhưng cảm thấy mặt nước chấn động, cảm nhận được ánh sáng, anh ngẩng đầu, nhìn về phía cô. 

Ánh mắt đó, là Quân Nguyệt Nguyệt trong mắt anh chưa từng nhìn thấy, cô dường như xuyên qua Phương An Ngu, thấy được thời điểm chính mình cũng từng bị vứt bỏ. 

Không có bao nhiêu thống khổ và dao động dữ dội, thậm chí anh đang bình tĩnh đấy, nhưng bình tĩnh đến một mảng trống rỗng. 

Quân Nguyệt Nguyệt lập tức đau lòng mà khóc, vội vàng nước mắt tí tách đi đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống ôm anh, ôm cực kỳ sít sao. 

"Thật xin lỗi..." Cô biết Phương An Ngu không nghe được, trong điện thoại, cô gửi vô số tin nhắn, đều là những lời này, nhưng khi đối mặt với anh như vậy, cô vẫn nhẹ giọng nói xin lỗi sát bên tai anh, môi hôn lên khuôn mặt lạnh buốt của anh, khiến anh nhìn thấy chính mình đang nói xin lỗi. 

Phương An Ngu một lúc lâu mới có phản ứng, anh vươn tay ôm lấy Quân Nguyệt Nguyệt, chặt đến mức xương cô phát đau.

"Em đã về trễ rồi..." Cô ôm anh nói cho anh biết, cũng nói cho mình, "Sẽ không bao giờ như vậy nữa."

Phương An Ngu cũng không biết đã ngâm trong nước bao lâu, toàn thân đã lạnh buốt, Quân Nguyệt Nguyệt kéo anh ra, sợ anh bị ốm, vội vàng đưa anh về trong phòng, cởi quần áo ướt sũng của anh ra rồi đẩy người này vào phòng tắm. 

Nước ấm có thể nhanh chóng khiến người ta ấm lại, dù sao cô cũng tìm được anh rồi, trái tim thả lỏng xuống, lúc này mới cảm giác được mình cũng lạnh cóng người rồi, run rẩy lau điện thoại có phần ẩm ướt của hai người, điện thoại thực cmn quật cường, rõ ràng chỉ có một mình lại có thể khống chế nước chảy, còn kiên cường mà lóe sáng lên. 

Cô đẩy mạnh Phương An Ngu vào phòng tắm, nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Phương An Yến, bảo cậu đừng quá sốt ruột, nhưng điện thoại cô sập nguồn, bật không lên nữa rồi...

Cô vừa cầm điện thoại của Phương An Ngu lên, cửa phòng tắm lại mở ra, cả người anh ướt sũng nhoài người về phía cửa nhìn cô, Quân Nguyệt Nguyệt không kịp giải thích mình chẳng qua là muốn gọi điện thoại... đã bị anh kéo vào. 

Nước ấm xối xuống đầu, lạnh nóng xen kẽ khiến người cô nổi da gà, Quân Nguyệt Nguyệt nghĩ đến việc thử trấn an Phương An Ngu một chút, rồi đi báo bình an cho Phương An Yến, nhưng mỗi lần cô đi về phía cửa thì bị anh giữ chặt, anh không thể nói chuyện lại không nghe được cô nói gì, điện thoại ở bên ngoài phòng tắm không có cách nào trao đổi, phòng vệ sinh này cũng không có quyển sổ nhỏ nào, hai người hoàn toàn không có biện pháp nào giao tiếp với nhau. 

Quân Nguyệt Nguyệt giống như một con khỉ khoa tay múa chân, nói chầm chậm bằng khẩu hình, định trao đổi với Phương An Ngu, nhưng kiểu này không phải xác định trong hoàn cảnh đang nói chuyện, anh không đoán được, hơn nữa thái độ của anh khác thường, có chút cố chấp túm lấy Quân Nguyệt Nguyệt, rất gắng sức, nhưng trong mắt lại đều là van xin cùng với sợ hãi. 

Chuyện này ai có thể chịu được?

Quân Nguyệt Nguyệt ngừng nghĩ cách đi ra ngoài, thích thú xả nước với anh, nghĩ đến việc tắm rửa xong đi ra ngoài lại gọi cũng kịp, nhưng nước ấm bốc hơi, trên người hai bọn họ quả thức đã ấm lại rồi, tắm cũng tắm xong rồi, mà Phương An Ngu vẫn ôm cô không thả, ánh mắt cũng luôn không ổn lắm, như mấy con thú nhỏ sợ bị ném đi. 

"Chúng mình đi ra ngoài, em không đi em..." Quân Nguyệt Nguyệt nhìn ánh mắt mờ mịt của anh từ bỏ không trao đổi nữa, thở dài ôm anh, tay liên tục vuốt nhẹ sau lưng anh để vỗ về. 

Đầu Phương An Ngu đặt ở đỉnh đầu Quân Nguyệt Nguyệt, độ ấm trong phòng tắm đã cao quá xá, cô thò tay qua tắt hệ thống điều hòa không khí cạnh tấm gương, ai ngờ bị đặt trên bồn rửa mặt. 

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn qua chiếc gương có chút mơ hồ, nhìn Phương An Ngu đứng sau lưng cô, anh trong gương liếc nhìn cô một cái, ôm cô từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên sườn mặt cô, là một loại ngụ ý rất chậm chạp và triền miên. 

Cùng với ngày đó ở khách sạn, giống hệt ngụ ý của Phương An Ngu lúc ở trong khe giữa góc tường và giường, cô lập tức hiểu được, anh vẫn dè dặt như cũ, nhưng so với buổi sáng hôm đó hiện tại trạng thái của hai người lại quá thuận tiện rồi. 

Không phải thời điểm này, Quân Nguyệt Nguyệt tự nói với chính mình.

Nhưng Phương An Ngu dường như sợ hãi, chính cô không giữ đúng thời gian trở về, anh sợ hãi như thế, chuyện này vẫn có thể xem như là biện pháp tốt để trấn an anh. 

Huống hồ quan hệ cô với anh đã tốt rồi, cô không có lý do để cự tuyệt không phải sao…

Hơi nước trong phòng tắm dần dần tiêu tan, nhưng trên gương lại bị che đi một vệt nước do tay ấn rất dài, không chỉ như thế, vách tường phòng tắm, bồn rửa mặt, đều là kiểu nhìn như lặng lẽ không một tiếng động nhưng lại vô cùng in dấu vết rất mạnh. 

Quân Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ là loại người yếu ớt, bị tang thi hợp nhau xé xác, cũng không kêu đau đớn tột cùng bao nhiêu, dù gì khi đó, so với đau, sợ hãi với tử vong càng nặng hơn một chút.

Nhưng việc này, lấy kinh nghiệm tỉnh táo, cô thật sự chính là lần đầu tiên, cô không ngờ tới, chuyện này còn khó chịu hơn đau đớn.

Không chắc chắn mà nói, ở cùng Phương An Ngu bình thường dịu dàng hoàn toàn trái ngược với anh dưới sự thao túng, cô hoàn toàn không nhịn được. 

Cắn răng không nhịn được giọng nói, cô bị giọng kêu của mình làm cho xấu hổ sắp khóc. 

Cửa trong phòng thậm chí phòng khách đều mở, từ cửa phòng tắm lên trên một chút tấm kính mờ, có thể nhìn thấy màu sắc bóng đèn ấm áp bên trong, cửa phòng tắm hai người chồng lên nhau quần áo ướt sũng, quấn quýt chung một chỗ khó bỏ khó tách ra, còn đang không ngừng hướng về bốn phía tràn ngập nước đọng, trên giường hai cái màn hình điện thoại đều khác thường mà lóe lên, mũi tên nhỏ định vị trên đó chỉ vào lẫn nhau, hai con cá phình bụng suốt đêm bị với tư cách cá đính ước dọn trở về, trừng bốn mắt nhìn, hoảng sợ chồng chéo lên nhau ở một góc, quan sát đến hoàn cảnh mới.

Trong phòng kim đồng hồ chỉ hướng một giờ rưỡi, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng kim giây đồng hồ nhẹ nhàng đập ra tiếng vang, hướng phòng ngủ phòng tắm, thỉnh thoảng để lộ ra cùng loại với âm thanh ngắn ngủi lo sợ. 

Phương An Yến đầu đội mưa to như sắp mạt thế trở về, chỉ kịp giao Quân Du ướt sũng đi cùng cậu cho dì giúp việc nửa đêm nửa hôm bị gọi lên, bắt đầu một bước ba bậc thang đi lên trên lầu hai. 

Cậu gấp gần chết. Quân Duyệt gọi điện thoại cho cậu nói không tìm thấy Phương An Ngu đâu. Phương An Yến vội vàng gấp gáp trở về, giữa đường phát hiện điện thoại của cô cũng không gọi được!

Chạy lên bậc thềm, thò tay đẩy cửa phòng khép hờ của anh trai ra, bước chân cậu bước quá lớn, cậu sốt ruột đến sắp điên rồi, nhưng còn chưa đi đến phía phòng ngủ, trước mặt truyền đến âm thanh khiến cậu dừng lại bước chân---

"An Ngu... Đừng... cái này không được..."

Quân Nguyệt Nguyệt không nhịn được trao đổi cầu xin, nhưng bởi vì Phương An Ngu là người điếc không nghe được âm thanh thảm thương nên không thể thành công, đúng lúc bị Phương An Yến nghe thấy. 

Phương An Ngu cũng không phải người ngu, trong nháy mắt âm thanh này truyền đến lỗ tai cậu lập tức hiểu được trong phòng tắm đang xảy ra chuyện gì. 

Bước chân về phía trước lặng lẽ dừng lại, chẳng qua là vì động tác quá lớn, cậu bị xoạc chân sấp mặt, khiến cho "trứng" bị kéo căng ra, quỳ trên mặt đất thật lâu không đứng dậy nổi...

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!