Chương 39

Em Nói Anh Nghe Chuyện Yêu Đương

5.085 chữ

17-06-2023

“Mẹ à, mẹ Thẩm rất tốt”

Hốc mắt cô đỏ hoe, dường như Trình Dịch hiểu được nỗi buồn của cô, chỉ im lặng giúp cô thắp hương sau đó lại lùi về đứng cạnh cô.

“Dịch Dịch cũng rất thương con”

“Mẹ an lòng nhé”

Trương Khê thở nhẹ nhìn anh đang trầm mặc.

Thấy cô đi tới, anh vòng tay sang eo cô, dịu dàng đỡ lấy.

“Anh ôm eo làm gì, người khác thấy sẽ trêu chúng ta đấy”

Anh ậm ừ: “Mặc kệ, anh muốn ôm em”

“Trước đây đàn em Trình có thế đâu!”

“Anh bây giờ thật sự quá nhõng nhẽo rồi”

Trình Dịch phì cười, hung hăng cong tay gõ vào chóp mũi cô: “Anh không có”

“Ai da em là người có quyền nhé…”

“Bảo anh có, chính là có”

Rốt cuộc người kia cũng nhận thua: “Được được, chúng ta mau xuống, để bọn họ chờ không hay”

Bàn tiệc không nhiều phụ nữ, tính thêm Trần Ninh và Châu Nhiễm mới về, chỉ có bốn người, số đông lấn át thành ra công việc đã trở thành chủ đề chính của họ.

Trương Bình bàn về thiết bị mới, vừa hay Trần Ninh lại đang tìm hiểu, bọn họ nói đông nói tây khiến cô không thông được chữ nào.

“Em mau ăn đi” Trình Dịch giúp cô bóc vỏ tôm bỏ vào đĩa, sau đấy lại cuối đầu tiếp tục bóc.

Trần Ninh đương nhiên là nhìn ra, miệng không khỏi trêu chọc: “Giám đốc, nghe nói cậu giỏi về đề tài này nhất”

Trương Bình liền hào hứng: “Không phải sao? Cậu ấy từng đạt giải lớn đấy”

“Trình Dịch, không tiện chia sẻ à?”

“Chúng ta hay là đừng nói chuyện công việc nữa, nhìn dì Thẩm đã buồn ngủ đi rồi” Anh nghiêm túc nói.

“…”

Mọi ánh mắt hướng về phía bà Thẩm, sau đó mặc Trương Bình lại có hơi cười.

Thẩm Nguyệt bị chỉ đích danh, đầu định lắc nhưng giọng nói ông Trương cũng vừa hay cất lên: “Đúng thế, nói chuyện khác tốt hơn”

Trình Dịch vẫn nghiêm nghị cúi đầu, anh đã làm cái gì thì đều tập trung như vậy, mà cô lại cực thích dáng vẻ ấy.

Nói trời cuối năm đa sầu đa cảm cũng không sai, vừa nắng đó đã âm u sắp mưa, mấy người nhân viên đều gấp rút chạy đi, cô cũng không vội, cứ im lặng nhâm nhi tách coffee nóng.

“Sao thế?” Châu Nhiễm vừa từ bếp ra, mắt nhìn cô chăm chú.

“Hửm? Không có gì”

Cô ấy cũng rót tách trà, bắt chước dáng vẻ của cô mà ngồi: “Tình cảm của Trần Ninh dành cho chị thật sự rất lớn”

“Trước đây thật sự không nghĩ cậu ấy thương chị đến vậy”

Nói cũng phải, không phải ruột thịt thì làm sao mà thương?

Nhưng đối với cô, thằng nhóc Trần Ninh đặc biệt.

Từ ánh mắt đầu tiên nó nhìn cô, người thì lấm lem, cảm giác như vừa bị ức hiếp.

Trần Ninh khi ấy chín tuổi, đi theo mẹ vào nhà họ Trương sống,cậu cứ nấp sau lưng bà Thẩm đôi khi lại lén nhìn cô khiến Trương Khê có hơi bực tức.

Cô lườm nó thật lâu: “Nhìn cái gì?”

“…C-Chị…em xin…xin lỗi ạ”

Nhìn nhóc con sợ hãi, cô bĩu môi không thèm ức hiếp: “Nhát gan”

Thẩm Nguyệt buồn lòng lại nhỏ giọng: “Tiểu Khê, Ninh Ninh không có ý xấu, con đừng tức giận nhé”

Một người phụ nữ có tuổi, lại đi năn nỉ một đứa con nít vừa lên mười khiến Trương Khê có hơi khó xử:

“Dì…Dọn dẹp là chuyện của dì chắc? Mau…Mau dẫn cậu ta về phòng tắm rửa đi”

Thẩm Nguyệt gật đầu.

Bà ở trong phòng sắp xếp quần áo cũ của Trần Ninh, đồ đã cũ đi rất nhiều, người quê mùa như bà làm sao có tiền mua đồ tốt cho cậu, được gả vào đây đã là vinh hạnh cả đời.

Đôi mắt đỏ hoe vì suy nghĩ kia của bà lại bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình, bà vội lấy vạt áo lau nhẹ mắt, sau đó nhìn thấy Khê Khê đứng trước cửa.

“Sao thế?”

Cô ngại ngùng đưa túi quần áo đến trước mặt bà: “Ừm…ba nói chuẩn bị quà cho em trai”

“Cho nhóc nhát gan đấy, dì lấy đi”

Bà bật cười: “Cảm ơn Tiểu Khê”

Trần Ninh khi ấy nhận được toàn là quần áo mới, thậm chí mấy bộ quần áo cũ cũng đã bị lãng quên.

Năm ba hôm cô lại mua cho cậu mấy món đồ chơi, nhưng cô không mở lời, cậu liền không đụng đến.

“Nhóc nhát gan”

Trần Ninh nhanh chân chạy đến: “Sao thế chị?”

“Đồ chơi của cậu mất vài món…”

“Ai lấy của cậu?”

Cậu nhóc sợ hãi chớp chớp mắt, sau đó chậm rãi cất giọng: “Thằng nhóc béo ở gần nhà nó thích đồ chơi…Em mang tặng nó”

“Ai cho cậu tặng?”

“Là tôi mua cho cậu mà”

Cô giận dữ vứt mấy món đồ chơi lung tung: “Nó lấy của cậu đúng không? Tôi phải cho nó biết tay”

Cô sắn tay áo, hùng hùng hổ hổ mặc cho Trần Ninh khóc lóc kéo tay cô.

Nhưng chưa ra khỏi cửa đã bị Trương Bình bắt gặp: “Đứng lại”

“Con nhóc mười tuổi nhà con, đi gây chuyện à?”

Cô hất mặt: “Thằng nhóc béo dám lấy đồ chơi của em trai, không tha”

“Ai cha, con nhóc này hôm nay quấy phá nữa nhỉ?”

“…Ăn hiếp em trai, không tha” Cô giẫm chân rất mạnh, bực tức nhìn ông.

“Ngoan ngoãn một chút, vào ăn chơi”

Trương Khê hừ nhẹ, sau đó lại nguôi ngoai đi vào.

Nhưng không được bao lâu, mấy món đồ chơi đã mất của Trần Ninh đã quay về, cậu khi ấy còn nể phục cô.

Nghe chuyện khi xưa do Trương Khê kể, Châu Nhiễm cứ chăm chú gật đầu, còn cười không ngừng.

“Chẳng trách Trần Ninh rất thương chị”

Cô gật gù: “Ừm, chưa từng ghét bỏ nó”

“Chỉ là trong lòng lúc ấy ghen tị vì nó có mẹ để chăm sóc”

Châu Nhiễm vỗ vai cô an ủi, nhưng sớm cô đã không còn buồn, một gia đình hạnh phúc chính là điều ai cũng muốn có, nhưng mà không phải mất bố hay mẹ thì gia đình đó tan vỡ, chúng ta phải biết chấp nhận, thấu hiểu.

Đối với Trương Khê mười tuổi, có lẽ chấp nhận rất khó.

Nhưng đối với Trương Khê bây giờ, đã thấu lí lẽ, cô không còn cảm thấy lạc lõng nữa..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!