Chương 100

Em Là Ánh Nắng Đời Anh

5.135 chữ

01-02-2023

Sinh nhật Vu Yên Nhi chỉ trước kỳ thi đại học chính thức đúng hai ngày, không ồn ào, không tổ chức tiệc linh đình, chỉ có hai gia đình cùng nhau tụ họp lại.

Trong bức ảnh gia đình chụp trong bữa tiệc sinh nhật được đăng tải trên mạng xã hội, Vu Yên Nhi bế Vu Công Diệm, do có nhiều nét tương đồng mà bị hiểu lầm là con của cô và Kiến Nhất. Vu Yên Nhi trước đó cũng đã sớm dự đoán được tình huống này, lúc xem những dòng bình luận kinh ngạc của mọi người vẫn cảm thấy vô cùng buồn cười.

Vu Yên Nhi cùng Hải Lý và Mạc Nhiên Nhiên thi môn Xã hội, so với những người thi môn Tự Nhiên thì cô phải thi sang ngày thứ ba. Tuy dạo gần đây ở nhà đang bận rộn tất bật chuẩn bị hôn lễ cho Kiến Nhật Nguyệt, nhưng tâm tình của Vu Yên Nhi lúc nào cũng phơi phới tràn đầy năng lượng.

Tiếng chuông kết thúc môn thi cuối cùng, giữa trăm người ào ạt ra về, có người phấn khởi, có người lại cau có buồn rầu.

Dòng người dần tản đi, Kiến Nhất vẫn đứng ở cổng trường chờ đợi.

Dưới những tia nắng mùa hè, Vu Yên Nhi hòa mình trong ánh nắng, trên môi luôn là nụ cười rạng rỡ chạy về phía Kiến Nhất. Anh nhận ra, nguồn sáng biến thế giới của anh trở nên rực rỡ nhờ sự xuất hiện của cô, không có cô, anh chỉ là một kẻ không có niềm vui trong cuộc sống tẻ nhạt.

Vu Yên Nhi chạy đến ôm chầm lấy Kiến Nhất vui sướng, hào hứng khoe: "Đề dễ lắm, cái nào em cũng làm được"

Kiến Nhất mỉm cười dịu dàng không đáp, trong ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều, anh biết, ngày anh muốn công khai với thế giới rằng nụ cười ngọt ngào của Vu Yên Nhi chỉ thuộc riêng về một mình anh. Anh bỗng khom người xuống đối mặt với cô, lên tiếng nhắc nhở: "Nhi Nhi, ngày mai anh sẽ cầu hôn em"

Biểu cảm Vu Yên Nhi trở nên bối rối, vừa kích động vừa ngạc nhiên không biết phải phản ứng như thế nào cho đúng.

Kiến Nhất ôn nhu xoa đầu Vu Yên Nhi, cười ngọt ngào ôm vai cô rời khỏi trường thi. Thấy tâm trạng anh đang vui, nhân cơ hội tốt cô liền lên tiếng thăm dò: "Ông xã, em đói"

"Về nhà anh nấu cơm cho ăn"

Vu Yên Nhi bày ra biểu tình phản đối, pizza và gà rán trong chốc lát đều tan biến vì câu nói của Kiến Nhất, nhưng thời gian có trôi qua bao lâu anh vẫn là anh, kiên định không bao giờ thay đổi, dù là những thói quen trong cuộc sống hay tình cảm bắt đầu từ ngày xưa đó.

Buổi tối cả nhóm cùng nhau tụ tập chúc mừng trải qua kỳ thi đại học mỹ mãn. Tại quán ăn, cả nhóm tình cờ gặp lại Lý Nhược, cô ta ăn mặc sang trọng chững chạc, khoát tay thân mật cùng người đàn ông đi bên cạnh, trông anh ta tầm ngoài ba mươi tuổi, bộ dáng khá điềm đạm.

Gặp lại nhau trong hoàn cảnh chẳng ai ngờ trước, Lý Nhược chủ động đến chào hỏi, câu sau liền nói với Vu Yên Nhi: "Tôi vẫn nợ cậu một lời xin lỗi, hy vọng chúng ta trẻ con của ngày đó sẽ không phải ôm nuối tiếc một lần nữa"

Có thể nói giữa Vu Yên Nhi và Lý Nhược từng âm thầm đấu đá lẫn nhau, quả thật mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, khi nhìn lại cảm thấy bản thân đã hành xử rất trẻ con.

"Đây là chồng sắp cưới của tôi, anh ấy là bác sĩ tâm lý, cũng là người cứu vớt tôi ra khỏi quá khứ chất chứa thù hận. Hôn lễ của chúng tôi diễn ra vào tháng sau, các cậu có thể đến không?" Lý Nhược giới thiệu người đàn ông đi cùng, sẵn tiện ngỏ lời muốn cứu vãn mối quan hệ đã vì sự ích kỷ ngày trước đánh mất.

Từ thái độ đến giọng nói của Lý Nhược đều vô cùng nhẹ nhàng, ngày đó cô ta cứng đầu không chịu buông tay, không ngờ lại gặp được người khiến cô ta suy nghĩ thông suốt.

Nếu quá khứ đã muốn chôn vùi trong dĩ vãng, Vu Yên Nhi cũng chẳng còn lý do gì để đối đầu với Lý Nhược, cô vui vẻ lên tiếng đồng ý: "Được chứ, ai cũng mong chúng ta đều tìm được hạnh phúc mà"

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Lý Nhược cùng chồng sắp cưới rời đi trước, sau sự việc lần đó cô ta đã không tiếp tục theo con đường học vấn dù trước đây luôn đứng trong top ba của lớp, những trải nghiệm đau đớn đã khiến cô ta trưởng thành hơn, và hiện tại muốn trở thành một người phụ nữ của gia đình.

Trở về nhà lúc tối muộn, Kiến Nhất cẩn thận đặt Vu Yên Nhi đã ngủ quên xuống giường. Anh trầm lặng nhìn gương mặt bình yên lúc ngủ của cô, đôi môi đỏ hồng, khóe môi cong nhẹ tựa như đang mơ một giấc mơ đẹp.

Qua vài giây bất động, Kiến Nhất vẫn không kiềm lòng được nhích tới đặt lên môi Vu Yên Nhi một nụ hôn, đạt được ý đồ lại luyến tiếc không muốn rời ra.

Vu Yên Nhi bị hành động của Kiến Nhất làm cho tỉnh giấc, cô hé mắt mơ màng phát hiện anh đang hôn cô, chỉ đơn giản là môi chạm môi, không có bất kỳ cử động nào khác.

Đợi đến khi Kiến Nhất chủ động rời khỏi nụ hôn, Vu Yên Nhi mới cất tiếng hỏi: "Ông xã, anh thật sự muốn lấy em?"

"Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?" Kiến Nhất có chút khó hiểu, rõ ràng chuyện kết hôn cả hai đều đã nghĩ đến rất lâu từ trước.

"Em không biết, tự dưng có hơi lạ lẫm, anh không cảm thấy chúng ta lớn nhanh quá rồi sao? Quay đi quay lại chúng ta sẽ già, em không muốn"

Kiến Nhất kề trán sát trán Vu Yên Nhi, ân cần xoa xoa mặt cô an ủi: "Chuyện gì cũng sẽ đến, nhưng cho dù chúng ta có kết thúc ở kiếp này, chúng ta vẫn sẽ trở thành thanh mai trúc mã tiếp tục bên nhau ở kiếp sau"

"Phải rồi, nhất định là như vậy" Nghĩ đến tâm tình Vu Yên Nhi liền tốt lên hẳn, Kiến Nhất chưa từng lừa cô, anh nói được chắc chắn sẽ làm được.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!