Chương 7

Duyên Âm - Nghiệt Duyên Tiền Kiếp

8.064 chữ

23-12-2022

Ông Tám Tàng bị dọa cho thất kinh hồn vía, miệng ú ớ muốn kêu cứu mà chẳng thể. Trước mặt ông, Hương bây giờ chẳng khác nào con quỷ sống, răng đính đầy máu và thịt người.

"Aaaaaa!"

Tiếng của bà Tám Tầng hét lên thất thanh, khiến Hương giật mình quay đầu lại. Theo sau lưng bà là mấy người đầy tớ và cả chục trai làng. Nhìn thấy cô, bà sợ hãi kêu lên sau đó ngất lịm.

Bên ngoài tự dưng nổi lên một cơn gió lớn, khiến cây cối ngã rạp xuống đất. Một tiếng hú cất dài từ phía xa xăm vọng ngược về gần, khiến mọi người đều sợ hãi. Riêng Hương, cô như phát rồ lên, hai mắt trợn ngược mà gào thét:

"Biến đi! Biến đi!"

Tiếng thét của cô đinh tai nhức óc, giống như vọng về từ cõi quỷ ma. Sau đó thì Hương gục xuống sàn nhà mà co giật, sùi bột mép. Lúc này, hơn mười mấy thằng trai tráng mới ùa vào giữa lấy cô. Bà Mão thì lấy máu chó mực tẩm lên đây thừng, kêu họ trói cô lại.

"Aaaaa!"

Khi sợi dây thừng đó chạm vào cơ thể Hương, cô liền lần kêu la thất thanh. Giống như sợi dây này đang thiêu đốt lấy cơ thể cô. Hết la rồi khóc, sau đó lại bật cười khanh khách, Hương giống đang phát điên lên vậy.

"Khiêng cô hai đến trước bàn thờ Phật mau lên!"

Bà Mão sau khi thấy Hương đã bị trói lại, liền kêu mấy người trai tráng trong nhà khiêng cô lên. Trước nhà ông Tám Tàng là bàn thờ gia tiên và có cả thờ mẹ quan âm. Đem Hương đến trước đó có thể khống chế con quỷ đang trú ngụ trong cô. Thế nhưng hơn mười người đàn ông lại không nâng nổi một người con gái, cô giống như bị trói chặt dưới sàn nhà này vậy.

"Tụi bây muốn bắt vợ tao khỏi tao nữa à? Đừng có mơ!"

Một giọng nói của đàn ông vang lên từ phía Hương, khiến mọi người rùng mình. Đám trai làng vì sợ quá mà lùi về sau, ái ngại nhìn cô. Dù vậy nhưng cô cũng không thể thoát được do bị đây thừng trói chặt nên chỉ có thể nằm rạp dưới sàn nhà đầy máu tanh.

Ông Tám Tàng đã bình tĩnh trở lại, chua xót nhìn Hương đang vật vã trước mặt. Biết mình không thể thoát khỏi đây thừng, con quỷ bên trong cô phát điên lên. Nó đập đầu cô xuống sàn mạnh đến mức toé máu.

"Mau, mau đi mời thầy pháp về đây."

"Ông ơi, thầy ở xóm trên xóm dưới bây giờ có mời họ cũng không dám đến nữa rồi."

Mặc cho ông Tám Tàng thúc giục đám đầy tớ mau đi mời thầy về, nhưng bọn nó đều sợ hãi mà khước từ. Chẳng ai dại mà nhìn thấy cái cảnh đêm nay mà bây giờ dám chạy đi mời. Mấy ông trai tráng bây giờ cũng són đái ra quần cả kia rồi.

Đột nhiên, ông Tám Tàng nhớ ra một chuyện. Rằm tháng bảy năm ngoái, thầy pháp đã đưa cho ông một vật, dặn là đến cách trước ngày đó năm nay thì mở ra. Vừa vặn thay, hôm nay chính là ngày có thể lấy nó ra.

Dặn dò mọi người phải giữ chặt lấy Hương, ông Tám Tàng mới vội vàng chạy về buồng ngủ của ông. Lục tung khắp mọi ngóc ngách trong phòng, nhưng cái gói mà thầy pháp đưa cho ông giống như bốc hơi vậy, tìm hoài chẳng thấy. Trong đầu ông tự nghĩ, phải chăng vợ ông mang nó đem cất đâu đó rồi. Nhưng ngoài ông ra thì không ai biết nó ở đâu cả.

Bên ngoài gió lại bắt đầu thổi, đám cây cũng đung đưa xào xạt đến đáng sợ. Cánh cửa sổ buồng ông bị gió thổi, cứ mở ra rồi đóng lại, kêu lên những tiếng cọt kẹt. Ông Tám Tàng không chú ý lắm, vì còn mãi tìm gói đồ.

"Không tình thấy đâu..."

Một giọng nói đàn bà vang lên trong tiềm thức, khiến ông giật mình nhìn quanh. Cả căn buồng tối om, chỉ có ánh đèn dầu và ánh trăng le lói. Một luồng khí lạnh lẽo dâng lên nơi gáy của ông, giống như có thứ gì đó vừa xuất hiện trong đây. Ông Tám nén cơn sợ trong lòng, cố gắng lực lại lần nữa.

"Hí hí hí..."

Lại một âm thanh nữa vang lên, nhưng là tiếng cười của bọn trẻ con. Không phải một, mà rất nhiều đứa trẻ... Chúng hết cười rồi lại khóc, xen lẫn còn có tiếng oán than không kể xiết.

Ông Tám Tàng biết những thứ này là gì, nên đành giả câm giả điếc không nghe thấy. Mất một lúc lâu sau, mới tìm được cái gói kia trong ngay cái chỗ mà ông giấu. Quái lạ, vừa nãy ông lục tung chỗ này ra đâu thấy. Nhưng cứu Hương quan trọng hơn, nên ông chẳng nghĩ gì nhiều nữa mà lập tức xoay người định chạy đi. Nào ngờ....

Trong căn buồng tối om, bằng cái ánh đèn dầu lập lòe, ông Tám Tàng sững người khi nhìn thấy những thứ trước mặt. Những đứa trẻ con, đang đứng xung quanh ông, có đến mấy trăm đứa. Điều quan trọng là bọn chúng đều không có mắt, miệng thì ngoác ra cười man rợ. Và còn có.... người đàn bà đang đu trên trần nhà kia nữa. Quần áo bà ta rách rưới, cái lưỡi thè dài xuống đến đất, mái tóc thì rối bù xù. Cái đầu bà ta bị đứt khỏi người chỉ còn dính lại một miếng da mỏng và nó đang đung đưa trước mặt ông.

"Ngài ấy không để mày đem cô ấy đi nữa đâu!"

Người đàn bà đó cười khúc khích nói với ông Tám Tàng. Đôi mắt bà ta sâu hoắm như hố đen, nhìn thấu bụng dạ ông. Miệng ông ú ớ kêu lên mấy tiếng, tay nắm chặt lấy gói đồ kia giấu đi như sợ bị cướp lấy. Bụng dạ ông sôi lên vì lo lắng, khi nghĩ đến Hương đang sắp bị những thứ dơ bẩn này hại chết. Không được, ông phải cứu cô!

"Nam mô a di đà phật! Năm mô a di đà phật!"

Miệng ông Tám Tàng bắt đầu rầm rầm đọc kinh bằng tất cả sự thành kính của bản thân. Cả người ông run lên, hai mắt nhắm chặt lại, lòng cầu mong những thứ đáng sợ này mau biến đi. Nhưng có vẻ chúng không có xíu nào là sợ hãi cả. Người đàn bà kia còn đưa cái đầu lại gần ông, phả cái hơi lạnh lẽo vào khuôn mặt ông:

"Mày nghĩ là bọn tao sợ mấy câu này sao?"

Nói rồi, ông Tám liền cảm thấy cái gì đó mát lạnh lướt trên khuôn mặt ông. Nó ẩm ướt, mang một cái mùi tanh tưởi đến phát ói. Ông càng lúc càng run hơn, không dám mở mắt ra mà nhìn.

" Cái vị của mày cũng ngon lắm!"

Câu nói này của người đàn bà khiến tay chân ông Tám Tàng rụng rời tay chân. Trời ơi, chẳng nhẽ đời ông đến đây là tàn hay sao? Còn Hương, con ông thì sao? Chẳng nhẽ đây là cái nghiệp mà nhà ông phải gánh chịu lấy? Không, ông không muốn chết đi như vậy, không muốn cả nhà ông cứ như vậy mà bị gϊếŧ hết.

Nghĩ ngợi một hồi, ông Tám Tàng liền mở mắt ra. Trước mặt ông, cái đầu của người đàn bà vẫn lủng lẳng, còn lưỡi bà ta thì liếm khắp khuôn mặt ông. Một cảm giác kinh tởm dâng lên trong lòng ông Tám Tàng, khiến ông không nhịn được mà ói ra.

"Nhìn mày thật thảm hại!"

Người đàn bà đó lại mỉa mai ông, sau đó liền bật cười khanh khách. Tiếng cười của bà ta giống như mang theo âm khí từ âm phủ, lạnh lẽo đến đáng sợ. Rồi bỗng nhiên, cánh cửa buồng của ông đột nhiên đóng sầm lại, ngay cả ngọn đèn dầu cũng bị thổi tắt. Tất cả chìm vào một màu đen hun hút, khiến lòng người trở nên sợ hãi tột cùng.

Đôi mắt già cả của ông Tám Tàng nheo lại, cố nhìn rõ mọi vật trong bóng tối. Bàn tay ông quờ quạng khắp nơi, tìm kiếm chỗ vịnh để đi ra đến phía cửa. Nuốt nước bọt, ông thu hết lòng can đảm của mình, tiến từng bước một.

"Cộc! Cộc! Cộc!" - Mỗi bước chân của ông Tám Tàng tiến lên, phía sau lưng lại vang lên những âm thanh kì dị. Lâu lâu lại thoáng nghe qua tiếng người đàn bà cười đầy man rợ. Hít một hơi sâu, ông cứ mặc kệ mà đi tiếp. Bởi sâu trong lòng ông biết rằng, những thứ này đang cố gắng làm ông nản chí.

Chẳng rõ đã đi được bao lâu, nhưng cánh cửa buồng giống bị giấu đi vậy. Ông Tám quá mệt mỏi, hai chân thì mỏi nhừ, chỉ có thể ôm lấy gói đồ kia đứng thở dốc. Tiếng cười kia lần nữa vang lên đầy châm biếm

" Tao đã nói là mày không làm được đâu mà!"

Lần này trong lòng ông Tám không chỉ có sự lo lắng, mà còn có cả sự tức giận nữa. Ông cố gắng lê từng bước đồ dẫm trong đêm tối, cố gắng bỏ mặc con quỷ kia đang khích bác để ông dừng lại. Dường như bà ta hiểu không ngăn được ông nữa rồi, tức thì đứng ở phía cửa buồng để chặn ông lại.

" Tao không để mày phá hỏng kế hoạch của ngài ấy đâu."

Người đàn bà kia hai mắt đỏ rực lên, miệng lộ ra hai cái nanh đáng sợ. Ông Tám Tàng hai tay ôm lấy gói đồ, trừng mắt nhìn nó. Nhìn thái độ của nó ngăn chặn ông quyết liệt như vậy, ắt hẳn thứ này giúp được con gái ông qua cơn nguy khốn. Càng như vậy, ông nhất định không để lỡ mất cơ hội này.

Ông Tám Tàng miệng rì rầm niệm Phật, không chút sợ hãi mà trừng mắt nhìn người đàn bà kì dị đó. Phen nào cũng chết, vậy thì hôm nay ông liều với bà ta một phen. Một tiếng hú cất lên, người đàn bà kia nhào đến, nhe nanh chực chờ xé xác ông Tám Tàng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!