[Dịch] Đường Nhân Đích Xan Trác

/

Q1 - Chương 006: Thương ưng sắp phải rời tổ rồi.

Q1 - Chương 006: Thương ưng sắp phải rời tổ rồi.

[Dịch] Đường Nhân Đích Xan Trác

Kiết Dữ 2

6.434 chữ

25-06-2023

Tắc Lai Mã là mỹ nhân trải qua quy trình lựa chọn mỹ nhân đó, sau khi nàng ở trong lều khả hãn mười năm, vì có tuổi, lại thêm sinh ra đứa bé tóc đen mắt đen hiển nhiên không phải là con của khả hãn, nàng liền bị đuổi đi, thành một mục nữ bình thường.

Nữ nhân của khả hãn cực nhiều, nhưng trừ khả đôn ra thì những nữ nhân khác chẳng qua là công cụ ông ta hối lộ hoặc lôi kéo người khác thôi.

Nếu như Vân Sơ trông giống người Hồi Hồi khác cũng đành đi, thêm vào y khỏe mạnh, khả hãn sẽ nhận y làm nhi tử ... Nhưng mà Vân Sơ trông quá giống đám người Đường kiêu ngạo hung ác.

Trước kia bọn họ vô cùng vô cùng thích người Đường, còn liên hợp rất nhiều bộ lạc xây một cái "Thiên khả hãn đạo" ở nam bắc Thiên Sơn.

Khi đó chỉ cần người Tắc tặng cho thiên khả hãn một ít Thiên Sơn tuyết liên, một ít đuôi ly ngưu, da thú, là được thiên khả hãn thưởng cho vải gai, lụa và muối, rất lãi.

Mấy năm qua nghe nói thiên khả hãn đổi người rồi, thiên khả hãn mới này rất hẹp hỏi, vô lý, chẳng những đồ ban thưởng ít đi, còn yêu cầu họ cống nạp đàn trâu, đàn cừu sống.

Chẳng những thế họ muốn trâu, cừu phải cùng màu, loại cừu giống con Hốc Mắt Đen của nhà Vân Sơ là không được chọn.

Đàn trâu nhiều như mây đen tặng đi, đàn cừu nhiều như mây trắng tặng đi, nhận được ít giấy, sách, kinh, tranh vẽ làm người Tắc vô cùng thất vọng.

Người Đường là thứ quỷ keo kiệt.

Bọn chúng muốn trâu cừu của chúng ta, bãi cỏ của chúng ta, nữ nhân của chúng ta, còn đem con của chúng ta đi làm nô phó cho chúng, luận điệu này xôn xao.

Không cho người Đường can thiệp vào việc nội bộ bộ tộc, đó là nhận thức chung của người Hồ Tây Vực hai năm qua.

Tắc Lai Mã chưa bao giờ kể với Vân Sơ quá khứ của nàng, sau khi trở thành mục nữ, nụ cười trên mặt nàng chưa từng biến mất, nàng nói với nhi tử, cuộc sống bây giờ là ngày tháng nàng ao ước.

Hạn thán nướng xong rồi, con hạn thát bắt được hôm nay không so được với Đại Phì, cũng chẳng kém bao nhiêu.

Khi cạo lớp tro đen, Vân Sơ đột nhiên thấy mình hình như mắc bẫy của Đại Phì, con đó chắc là không đánh được con hạn thát này, cho nên mới dụ tới bên cạnh Vân Sơ, hi vọng mượn sức lực cường đại của y diệt đối thủ.

Có điều chẳng sao cả, nói chung là Vân Sơ được lợi.

Hạn thát hôm nay được nướng rất vừa vặn, lớp da ngoài cháy vàng, một mùi thơm bốc ra theo hơi nóng từ lỗ hổng cái túi.

Tích tắc đó, mắt Tắc Lai Mã và Na Cáp tựa hồ đều sáng lên, còn xanh một cách khủng bố.

Dĩa dễ dàng cắt đứt thân hình béo tròn của hạn thát, tiếng thét của Na Cáp cũng vang lên, hiển nhiên lại bị Vân Sơ đánh.

"Đã bảo rồi, ăn thứ này phải dùng đũa, không được lấy tay cầm ... Nếu không phải hôm nay đã đánh muội rồi, ta đã sớm cho muội một trận."

Tắc Lai Mã dùng đũa vô cùng thuần thục, nàng thậm chí chẳng sợ thịt nóng, từ lúc Vân Sơ cắt thịt ra, đũa của nàng chưa dừng chút nào.

Chỉ cần bắt đầu ăn cơm, Tắc Lai Mã sẽ quên nàng còn có một nhi tử, một nữ nhi.

Na Cáp dùng đũa lóng ngóng lắm, lại chẳng thể dùng tay, món ăn yêu thích nhất ở trước mắt, nó chỉ biết cầu cứu ca ca, chớp chớp đôi mắt tròn long lanh, há to mồm đợi ca ca đút.

Những lúc như thế Vân Sơ thường chẳng nói gì, chủ yếu lúc này y nói họ nghe không lọt tai.

Quả tim béo ngậy vào cái miệng nhỏ của Na Cáp lăn một vòng rồi biến mất, da ngoài cháy giòn bị hàm răng như hạt gạo của Na Cáp làn vỡ vụn, sau đó biến mất trong tích tắc.

Vân Sơ gạt thìa gỗ Na Cáp dùng để múc mỡ, lại đút vào miệng nó một miếng thịt mỡ.

Vân Sơ đánh bạt thìa gỗ của Tắc Lai Mã, dùng dĩa cắm miếng thịt bụng đưa vào miệng nàng.

Một con hạn tát bảy tám cân, nướng lên còn ba bốn cân, thoáng cái bị hai mẹ con nàng ăn hết sạch.

Sau khi một bát trà bồ công anh bị Vân Sơ ép đổ vào bụng hai mẹ con nàng, lúc này họ mới phá vây khỏi quầng sáng mỹ thực.

Tắc Lai Mã thỏa mãn nhìn nhi tử anh tuấn của mình, vừa xỉa răng vừa nói:" Nữ tử nào mới xứng với nhi tử ta?"

Vân Sơ mỉm cười.

Tắc Lai Mã nhổ thịt giắt vào răng, kéo Vân Sơ tới sát gương mặt mỡ màng của nàng, nói nhỏ:" Khi ta ở đại trướng của khả hãn, nhìn thấy một mỹ nhân da trắng như sữa trâu, trơn như bạch ngọc, mông to như cừu đuôi lớn, ngực phồng như vú trâu."

"Con biết không, nàng ca hát thực sự làm người ta mê mẩn, tiếng sơn ca cũng không êm tai bằng. Con có muốn không, nếu muốn, ngày kia cắt lông cừu ta lén dẫn nàng ra, con nướng cho nàng một con hạn thát ..."

Vân Sơ nhìn Tắc Lai Mã dùng một ngón tay chọc vào trong cái lỗ ở tay khác làm động tác bỉ ổi, lắc đầu:" Con chưa trưởng thành."

Tắc Lai Mã nghi hoặc vỗ ngực Vân Sơ, lại nhìn giữa hai chân y, trở nên buồn bã:" Con chưa bao giờ bắt nạt cừu cái à?"

Vân Sơ bực bội:" Con là người, không phải cừu đực."

"Nhưng người Hồi Hột mười ba tuổi đã tìm nữ nhân, có thể đánh trận, chăn cừu, có lều riêng rồi."

Vân Sơ ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ, lòng thoáng buồn nhưng qua rất nhanh:" Tắc Lai Mã, mẹ thực sự muốn vào lều của Yết Tư Cát à?"

Tắc Lai Mã khẽ gật đầu, vui vẻ nói:" Con có thấy Yết Tư Cát là người tốt không?"

Vân Sơ dùng gậy gỗ bới than đỏ:" Nếu mẹ muốn vào lều hắn, con thà hắn đừng tốt như thế."

"Người tốt không tốt à?"

"Chỉ có người xấu mới bảo vệ được mẹ và Na Cáp thôi."

"Na Cáp không phải có con bảo vệ sao?"

Vân Sơ cúi đầu, tựa không dám nhìn nàng:" Tắc Lai Mã, thương ưng nhỏ của mẹ sắp rời tổ rồi, bay cao trên bầu trời."

"Con muốn lưu lãng à?" Tắc Lai Mã hít sâu, giọng hơn run run:

Vân Sơ nắm tay nàng:" Con không muốn làm người Hồi Hột, được không?"

Điều này Tắc Lai Mã lại không bất ngờ, thở dài:" Ta đã biết lều của người Hồi Hột không giữ được con, nhưng con muốn làm người Đường thì khó lắm."

Vân Sơ nói:" Con là dị loại trong người Hồi Hột, như ngựa lẫn vào đàn trâu, như sói lẫn vào đàn cừu, người ít tuổi sợ con, người nhiều tuổi đề phòng con."

"Trước kia bọn họ chỉ quan sát con, không để ý tới con, gần đây lạ lắm, có võ sĩ trong bộ tộc tới gây chuyện với con rồi. Con rất lo không lâu nữa sẽ có xung đột."

"May là mẹ sắp vào lều Yết Tư Cát rồi, Tiểu Na Cáp cũng sẽ theo mẹ, không bị vướng bận nữa, con muốn thống khoái làm vài việc, phát tiết hết lửa giận tích trong lòng."

"Còn về phần có trở thành người Đường được hay không con không quan tâm, dù thành kẻ lang thang, con cũng không muốn ở lại bộ lạc không thuộc về con."

Tắc Lai Mã nhìn gương mặt nửa ẩn trong bóng tối nửa lộ dưới ánh lửa, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có, bỗng dưng nàng sợ hãi:" Con muốn làm gì?"

Vân Sơ đáp hời hợt:" Mẹ chỉ cần xác định vào lều Yết Tư Cát là được, chuyện khác con sẽ làm."

"Con muốn làm cái gì?" Tắc Lai Mã cuống lên:

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!