Dược Ngọt

/

Chương 19

Chương 19

Dược Ngọt

16.394 chữ

08-12-2022

"Cậu, cậu nói lời này là có ý gì?"

Lương Dược nhìn Sở Trú không chớp mắt, tim đột nhiên đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hồi hộp mong chờ.

"Ý trên mặt chữ."

Sở Trú nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, sắc mặt trông nhẹ đi đôi chút, anh không thu tay lại mà dùng những ngón tay đẹp thon dài nhéo nhéo mặt cô, lực không mạnh lắm, so với lời cảnh cáo trừng phạt vừa rồi thì lần này càng giống sự thân mật hơn.

Cảm giác mịn màng mềm mại, luyến tiếc không nỡ buông ra.

Sở Trú lại thấp giọng nói: “Ngoại trừ tôi ra thì cậu không được thích người khác.”

Giọng nói của anh vừa thấp vừa trầm, khiêu khích người vô cớ, mặc dù lời nói mạnh mẽ nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng nên sẽ không khiến người khác cảm thấy khó chịu khi bị ép buộc.

Lương Dược vẫn luôn biết rằng, Sở Trú bên trong là một người dịu dàng, tuy rằng trông vừa lạnh lùng vừa tàn khốc khiến người ta sợ hãi, nhưng sau khi tiếp xúc sâu hơn sẽ phát hiện tính tình của anh thực sự rất tốt, chí ít thì so với hầu hết nam sinh cô quen biết còn tốt hơn nhiều.

Nếu không thì cô từng chọc tức anh nhiều lần như vậy, không biết chừng đã sớm chết mấy trăm lần rồi.

Dường như anh không có ý buông tay, ngón tay vẫn đặt trên mặt cô, từ nhéo thành sờ, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve má cô, từ lông mày thanh tú rồi chậm rãi trượt đến cái mũi nhỏ nhắn.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao lại từ Plato* nhảy sang tiếp xúc thân thể thế này?

(*) Platonic là kiểu tình yêu thuần túy, một dạng tình cảm không quá phức tạp như yêu đương lãng mạn nhưng vẫn ẩn chứa rất nhiều cảm xúc ngọt ngào.

Lương Dược có chút không được tự nhiên, dù thế nào đi chăng nữa thì người trước mặt này sẽ là em rể tương lai của cô, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc lợi dụng anh, lần trước hôn anh chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Cô còn đang băn khoăn không biết làm cách nào để thoát thân thì cảm giác được tay anh đã trượt đến môi cô, ngón tay cái còn ấn nhẹ vào môi dưới của cô một cái.

Thân thể Lương Dược cứng đờ, không còn có thể để ý đến chuyện khác, dứt khoát nghiêng đầu đi, né tránh tay anh: “Cậu làm gì vậy?”

Sở Trú khẽ nhíu mày, vô cùng tự nhiên thu tay lại: “Cậu không phải là thích tôi sao?”

“Nhưng giữa ban ngày ban mặt, người qua lại nhiều như vậy, cậu không cảm thấy ngượng ngùng sao?” Lương Dược cho đến giờ vẫn không ngờ rằng anh còn có mặt nổi loạn như vậy, thực sự đã phá vỡ tam quan*: “Hơn nữa chúng ta còn chưa xác định mối quan hệ mà?”

(*) Bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

Sở Trú trầm mặc nhìn cô, kiên nhẫn hỏi: “Cậu muốn xác định thế nào?”

"Đương nhiên là cậu tiếp nhận lời thổ lộ của tôi và bắt đầu hẹn hò chính thức!" Lương Dược có chút suy sụp: "Làm gì có ai bắt đầu mà không nói gì cả chứ? Cậu là đồ tra nam!"

Những chuyện ngượng ngùng đó có thể đợi cô đổi lại được không?

Sở Trú trầm mặc một lát rồi nói: “Muốn xác định quan hệ cũng được, nhưng có điều kiện.”

“Cậu còn dám có điều kiện sao?” Lương Dược trừng mắt nhìn anh: “Ai theo đuổi ai vậy?”

Sở Trú nói: "Chẳng phải luôn là cậu sao?”

“...”

Phải rồi, có vẻ là vậy nhỉ.

Lương Dược uất nghẹn hỏi: “Điều kiện gì?”

Chỉ cần đáp ứng thì cô có thể được giải thoát, dù sao người thực hiện là Lương Văn chứ không phải cô, nghĩ như vậy nên tâm tình của cô lại phấn chấn lên, chân thành nói: “Cậu muốn cái gì tôi sẽ đều cho cậu, cho dù là hái sao trên trời tôi cũng sẽ hái xuống cho cậu!”

"Không cần phiền toái như vậy." Sở Trú từ tốn nói: "Cậu chỉ cần thành thật nói cho tôi biết, người đàn ông buổi chiều đến đây là ai?”

Lương Dược ngẩn ra, theo bản năng nói: "Anh ta là bạn của chị tôi..."

"Tôi đã nói rồi, thành thật." Sở Trú cắt ngang lời cô: “Đừng cứ lừa gạt tôi mãi thế, tôi có thể phân biệt thật giả.”

Lương Dược nghiến răng: “Dù sao thì bất luận tôi nói cái gì cậu cũng không tin!”

Sở Trú bình tĩnh nói: "Ai cũng có thể nhìn ra được cậu và người đàn ông kia có mối quan hệ rất thân thiết, tôi nghi ngờ anh ta là bạn trai cũ bị cậu vứt bỏ rồi vẫn đeo bám cậu, hoặc là bạn trai hiện tại còn chưa chia tay.”

“...”

“Hơn nữa cậu đang quấn quýt với anh ta mà mỗi ngày còn đến tỏ ra ân cần với tôi, rõ ràng là đang ăn cơm trong bát còn nhìn vào trong nồi*.”

(*) Thành ngữ Trung Quốc, đồng nghĩa với “Đứng núi này trông núi nọ”.

“…”

“Tra nữ.”

“…” Lương Dược nhịn không được mà thanh minh: “Tôi không có! Tôi và anh ta thật sự không có mối quan hệ gì, là anh ta quấn lấy tôi mãi không buông mà? Tin hay không tùy cậu!”

Sở Trú miễn cưỡng chấp nhận đáp án này: “Vậy thì tôi đổi câu hỏi.”

Lương Dược tức giận: “Cái gì?”

“Anh ta từng nói một câu “Mày có biết cô ấy là ai không”, câu đó có nghĩa là gì?” Sở Trú nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Tại sao tôi lại không biết cậu là ai, anh ta có ý gì?”

Lương Dược: “…”

Thật sự toàn chọn trúng con mẹ nó trọng điểm.

Anh ta nói nhiều câu như vậy sao cậu lại chỉ nhớ kỹ câu này chứ?

Bây giờ cô thật sự hoài nghi Sở Trú sinh ra là để khắc chế cô, nói thêm vài lời với anh nữa thì tuổi thọ của cô sẽ ngắn đi vài năm.

“...Tôi nghĩ rằng những lời ban đầu của anh ta là như thế này.” 

Lương Dược dù sao cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, sao có thể bị một câu nói đánh gục chứ.

Cô hắng giọng rồi nói: “Mày có biết cô ấy là ai không? Khuôn mặt trắng trẻo chỉ biết đọc sách của mày sao có thể xứng với cô ấy chứ? Hãy đi tiểu rồi tự nhìn lại mình trong đó đi!"

“…”

Sở Trú mặt vô cảm nói: "Đây là lời trong lòng cậu sao?"

Lương Dược cười khan: "Đâu có, tôi chỉ thay thế tính cách của anh ta để bổ sung cho những lời sau của anh ta thôi mà.”

"Tôi thấy biểu hiện của cậu cũng khá đồng tình."

“…Đó là ảo giác của cậu thôi.” Lương Dược ho khan một tiếng: “Được rồi, chúng ta trở lại chuyện chính, rốt cuộc cậu có đồng ý ở bên tôi không?”

Sở Trú trầm mặc vài giây, chậm rãi lắc đầu: “Tạm thời không được.”

"Cái gì?" Lương Dược tức giận đến nghiến răng: "Cậu vừa rồi sờ tôi như vậy, còn không có ý định chịu trách nhiệm sao?”

Quả nhiên đúng là đồ tra nam!

"Tôi luôn có cảm giác rằng một khi tôi chấp nhận thì cậu sẽ rời khỏi đây." Sở Trú thản nhiên nói.

Lương Dược: “…”

Giác quan thứ sáu của người con trai này tại sao còn khủng khiếp hơn cả con gái vậy?

Đây không phải là học thần, mà là siêu thần mất rồi!

"Chính vì vậy, tôi cảm thấy chúng ta vẫn tạm thời tìm hiểu lẫn nhau một thời gian đã." Sở Trú đưa ra kết luận.

Lương Dược buồn bực: “Muốn tìm hiểu đến khi nào?”

"Một tháng sau đi."

“...”

Một tháng sau cái con mẹ cậu ấy! 

Lương Dược ôm một cục tức về nhà, sau khi ăn cơm xong mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại. Về đến phòng, cô bắt đầu sắp xếp lại chuyện theo đuổi Sở Trú một lần nữa, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không thể được.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Sở Trú đã thích cô rồi, chỉ còn một bước nữa thôi là đến cửa rồi, cũng không biết vì sao anh lại nghi ngờ như vậy, vẫn không chịu chấp nhận cô.

Nói thật ra bây giờ đã có thể đổi lại với em gái, nhưng Sở Trú không phải là đèn cạn dầu, em gái cô là một cô gái ngốc nghếch, nói không chừng sau khi đổi về sẽ lập tức bị lộ ra, vì vậy cô phải khiến cô và Sở Trú có tình cảm sâu sắc, chí ít là khiến anh có cảm giác tin tưởng cô.

Đúng rồi, là tin tưởng.

Tuy Sở Trú thích cô, nhưng hình như... à không, anh chưa bao giờ tin cô!

Đó là một người con trai khó đối phó.

Lương Dược thở dài, xem lại một lần nữa tư liệu về Sở Trú mà lúc trước Lương Văn đã gửi cho cô, xem thử nên bắt đầu từ đâu thì tốt.

Tên, tuổi tác, chòm sao, ngày sinh, đặc điểm tính cách...

Lương Dược nhíu mày, nhìn từ trên xuống dưới chẳng có gì hữu ích cả… Chờ đã, ngày sinh là ngày 20 tháng 11?

Đó không phải là ngày mai sao?

Ngày mai là sinh nhật anh à?

Lương Dược trở nên phấn chấn, nhếch khóe môi, quyết định như vậy đi, cho anh có một sinh nhật khó quên trước khi đổi lại!

Sau sinh nhật, mặc kệ kết quả như thế nào thì cô cũng quyết định đổi lại, những thứ còn lại nên để Lương Văn tự mình xử lý.

*

Ngày hôm sau, Lương Dược cố ý dậy sớm để đi học, cô nghĩ một đêm cũng không biết nên tặng quà gì cho Sở Trú, người ta là con nhà giàu không thiếu thứ gì, là một đại thiếu gia thật sự, dù cô có mua đồ đắt đến đâu thì trong mắt anh có thể đều là đồ rách nát tồi tàn, tốt nhất là nên trực tiếp hỏi anh muốn cái gì thì tốt hơn.

Lúc cô đến lớp học thì vẫn còn sớm nên chưa có ai đến, Sở Trú tuy rằng học tập tốt nhưng mỗi ngày chỉ đến lớp trước mười phút, chỉ có thể được xem là không đến trễ, chứ không phải là loại người học hành chuyên cần.

Lương Dược ngồi vào chỗ ngồi, tiện tay nhét balo vào ngăn kéo, vừa lấy điện thoại ra chơi vừa nghĩ nên tặng cho anh cái gì vào ngày sinh nhật.

Thời gian dần dần trôi qua, mọi người cũng dần tiến vào lớp học, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Sở Trú.

Thấy chuông sắp reo lên mà anh vẫn chưa đến.

Lương Dược im lặng nhíu mày, không có tâm trạng nghịch điện thoại nữa, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chuyện gì xảy ra vậy? Bình thường lúc này anh phải đến rồi chứ!

Năm phút trôi qua, cô nhìn thấy Triệu Ức Hào và Tào Bác bơ phờ bước vào lớp học, chỉ duy nhất bóng dáng Sở Trú là không thấy đâu.

"Sở Trú đâu?"

Lương Dược cảm thấy kỳ lạ nên hỏi họ.

"Hình như cậu ấy không được khỏe nên xin nghỉ rồi." Tào Bác ngáp một cái rồi ngồi đằng sau cô.

Triệu Ức Hào thấy Lương Dược nhíu mày, cho rằng cô rất lo lắng, an ủi nói: "Yên tâm đi, chỉ là bị cảm lạnh một chút mà thôi, ngày mai sẽ ổn.”

Lương Dược vẫn nhíu chặt lông mày: “Vậy sinh nhật của cậu ấy thì làm sao bây giờ?”

"Sinh nhật?" Hai chàng trai sửng sốt.

"Đúng vậy."

"Kể ra thì hình như là hôm nay thật." Triệu Ức Hào tự gõ đầu, bừng tỉnh: “Suýt nữa thì quên mất.”

Tào Bác gật đầu: “Tôi cũng vậy.”

Khóe miệng Lương Dược giật giật: "Các cậu có thật sự là bạn bè tốt của cậu ấy không đấy? Ngay cả sinh nhật cũng quên được à.”

Triệu Ức Hào thở dài: "Cậu ấy đã lâu không tổ chức sinh nhật rồi, từ khi xảy ra chuyện đó..."

Tào Bác dùng khuỷu tay húc cậu ta một cái: “Này, đừng tùy tiện nói ra vậy chứ.”

Triệu Ức Hào: “Không sao, tôi đã thấy thái độ của A Trú dành cho nữ thần rồi, tôi cảm thấy nên nói với cô ấy để cô ấy còn chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

Lương Dược nhíu mày: "Có chuyện gì thì nói lẹ đi, đừng úp úp mở mở nữa, trước kia Sở Trú đã xảy ra chuyện gì?”

"Ừm." Triệu Ức Hào trở nên nghiêm túc: “Cậu có biết vì sao cậu ấy lại chán ghét con gái như vậy không?”

"Tại sao?"

Triệu Ức Hào: "Hồi còn học cấp hai cậu ấy đã từng bị bắt cóc, suýt nữa thì mất mạng ở bên ngoài." 

Lương Dược sửng sốt.

Triệu Ức Hào tiếp tục nói: “Người bắt cóc chính là bảo mẫu của cậu ấy, cậu ấy vốn đã rất thông minh, bên cạnh cũng luôn có vệ sĩ đi theo, làm sao dễ dàng bị bắt cóc cơ chứ. Nhưng cậu ấy lại quá tin tưởng những người bên cạnh, bảo mẫu kia cũng chính là bà vú của cậu ấy, nhìn cậu ấy lớn lên từ nhỏ, nhưng vào ngày sinh nhật của cậu ấy thì bà ta đến trường đón rồi lấy lý do giúp cậu ấy tổ chức sinh nhật, sau đó bắt cóc cậu ấy đi.”

Lương Dược vừa định mở miệng, trong nháy mắt trong đầu lại hiện lên nhiều phỏng đoán không tốt, giọng nói có chút ngập ngừng: “...Bắt cóc đem đi đâu?”

"Bán cho bọn bắt cóc, bọn bắt cóc lại đi tống tiền ba mẹ cậu ấy."

Triệu Ức Hào cười khổ: "Nếu như có thể dùng tiền giải quyết thì cũng không phải là chuyện xấu, nhưng cậu cũng biết tính chất nghề nghiệp của mẹ A Trú, một khi có chuyện gì xảy ra cũng sẽ bị báo chí đưa tin rầm rộ, mỗi lần bà ấy dẫn theo cảnh sát lấy tiền chuộc người đều sẽ náo loạn tin tức, làm cho cả nước đều biết, những tên bắt cóc sẽ không dám đến thực hiện giao dịch… Trong cơn giận dữ sẽ đe dọa giết con tin rồi sau đó không liên lạc với bà ấy.”

Lương Dược kinh ngạc: “Sau đó thì sao?”

"Một tuần sau, A Trú vẫn không có một chút tin tức nào, bà ấy mỗi ngày đều khóc đến nỗi lấy nước mắt rửa mặt, tất cả mọi người đều cảm thấy lành ít dữ nhiều."

"Sau đó cảnh sát đã tìm thấy cậu ấy à?"

Lương Dược hỏi xong mới phát hiện mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc, nếu không tìm được thì Sở Trú làm sao có thể còn sống chứ.

"Không phải." Không ngờ Triệu Ức Hào lại lắc đầu: “Cậu ấy tự mình trốn thoát.”

Cậu ta thấy biểu cảm khiếp sợ của Lương Dược, sau đó mỉm cười: “Lúc cậu ấy được đưa đến bệnh viện thì trông rất thê thảm, khắp người đều là máu, gầy đến trơ xương, xương sườn còn bị gãy vài cái, tay chân đều nhũn cả ra, cả người thật sự chỉ còn lại một hơi thở, khó có thể tưởng tượng được làm sao mà cậu ấy có thể sống sót.”

Triệu Ức Hào: “Từ đó về sau cậu ấy rất chán ghét phụ nữ, cũng không tổ chức sinh nhật nữa, tốt nhất là cậu cũng đừng nhắc tới sinh nhật với cậu ấy, để cho cậu ấy nhớ tới những chuyện đó thì không tốt.”

Lương Dược im lặng, cũng không biết có nên nghe hay không.

*

Cuối tháng mười một, sắp vào mùa đông, trên đường gió thổi rất lạnh, thời tiết cũng dần trở nên u ám, buổi sáng vẫn còn có nắng và nhiều mây mà buổi trưa đã bắt đầu có mây đen tích tụ, đến chiều thực sự có mưa lớn.

Sở Trú bị sốt, buổi sáng thức dậy thấy đầu choáng váng, trên người không còn một chút sức lực nào, anh liền nhờ Triệu Ức Hào giúp anh xin nghỉ học, sau đó nằm trên giường cả buổi sáng.

Không muốn đo thân nhiệt, cũng không muốn uống thuốc.

Căn nhà vắng tanh không có lấy một bóng người.

Hai ngày trước, ba Sở đã ra nước ngoài khảo sát thị trường, Thư Hựu Mạn tham gia một vở kịch, ở đoàn làm phim quay phim một tháng.

Trong những ngày sắp tới sẽ không có ai trở về đây.

Sở Trú cũng không muốn quấy rầy bọn họ, chỉ bị sốt nên không thể chết được, ngủ một giấc là được rồi.

Vì thế anh đã ngủ bỏ qua bữa ăn sáng và bữa ăn trưa, không thể phân biệt được là ngày hay đêm, ý thức luôn ở trong trạng thái mơ hồ, trong lúc đó điện thoại hình như đã vang lên hai tiếng, anh khó chịu cau mày, lấy chăn che đầu, không thèm để ý.

Tiếng chuông reo một lúc rồi dừng lại.

Tiếp theo là một vài tiếng rung.

Hình như ai đó đã gửi tin nhắn văn bản.

Sở Trú đều không biết gì cả.

Gần ba giờ sau, anh bị đánh thức bởi sấm sét bên ngoài, cửa sổ không đóng lại nên mưa bắn tung tóe, khiến mặt anh ướt đẫm và lạnh.

Sở Trú khó chịu mở mắt ra, chật vật muốn xuống giường, thần kinh đau nhức, bước chân nặng trĩu đi đến đóng cửa sổ, quay lại cầm lấy điện thoại di động ở trên bàn để xem giờ giấc, kết quả hiện ra mấy tin nhắn văn bản và cuộc gọi nhỡ.

Anh hơi sửng sốt, tất cả đều là của một số điện thoại lạ.

Anh vào đọc tin nhắn văn bản.

[Trú Trú, cậu có ở nhà không?]

… Cách xưng hô này không hề xa lạ, anh liền đoán ngay được là ai.

Sở Trú cố hết sức lướt xuống đọc tiếp.

[Trú Trú, tôi đến nhà cậu tìm cậu này, mau ra ngoài đi!]

[Cậu đang ngủ hay là cậu không muốn gặp tôi?]

[Tôi mặc kệ, tôi sẽ đợi đến khi cậu đi ra mới thôi, cậu mau ra mở cửa đi!]

Nửa tiếng sau.

[Tôi đi đây, cậu thật sự tuyệt tình như vậy sao, nhẫn tâm bỏ rơi một cô gái xinh đẹp như hoa ở ngoài mưa, cậu có phải là đàn ông không? Cậu có thích tôi hay không?]

...

Tin nhắn văn bản cuối cùng đã được gửi vào hai giờ trước.

Cô chắc chắn không còn ở đây nữa.

Sở Trú ngẩng đầu nhìn cơn mưa lớn bên ngoài, mím chặt môi, im lặng mặc quần áo ra khỏi phòng.

Anh cầm ô ra mở cửa nhà, không khí lạnh lẽo ướt đẫm ùa đến, bầu trời tối sầm, mưa như trút nước, ngoài cửa quả nhiên không có ai.

Quả nhiên là anh suy nghĩ nhiều.

Sở Trú rũ mắt xuống muốn đóng cửa, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, do dự một chút rồi giơ ô lên, đi bộ đến lối ra tiểu khu, anh nhìn xung quanh một lượt thì ánh mắt dừng lại ở chốt bảo vệ của tiểu khu, không thể tin được với điều mình đang nhìn thấy.

Phía trước cách đó không xa, một cô gái tóc dài mặc áo len màu trắng đang ngồi xổm dưới mái hiên để tránh mưa, nhàm chán nghịch điện thoại di động, nơi này có gió lớn nên dường như cô rất lạnh, đôi vai gầy run bần bật, chiếc cằm nhọn dụi vào đầu gối trông rất đáng thương, thỉnh thoảng mưa còn tạt vào người cô nhưng dường như cô không cảm giác được điều đó, vẫn không rời đi.

Không biết đã phải chờ bao lâu.

Sở Trú nhìn chằm chằm vào cô, tim đập nhanh đến mức muốn nghẹt thở, suýt chút nữa cho rằng là ảo giác do bị sốt gây nên, không dám đi đến xác nhận.

"Cậu cuối cùng cũng tới, tôi chờ cậu lâu rồi." Lương Dược tinh mắt phát hiện có người ở gần, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh liền nở nụ cười, chống đầu gối đứng dậy.

Bởi vì sốt nên Sở Trú có chút hoảng hốt, suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi: "Cậu tới làm gì, không đi học à?"

Giọng nói của anh rất khàn.

“Xin nghỉ phép để đến tổ chức sinh nhật cho cậu.”

Lương Dược cười cười, liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động: “Tuy rằng trễ mười sáu tiếng hai mươi tám phút năm mươi bốn giây, nhưng tôi vẫn muốn chính miệng nói với cậu một câu: “Chúc mừng sinh nhật.”

"Chúc mọi điều cậu mong muốn đều trở thành hiện thực."

Tránh xa mọi tai ương và bất hạnh.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!