Chương 13

Đốt Thiên Tiên Đạo

12.142 chữ

31-03-2023

Trần Thất thấy Vạn đại tiểu thư đã đi vào phủ Thái Thú, chỉ nói mình đã xong việc rồi nhảy xuống ngựa chiến muốn tự mình rời đi.

Không ngờ trong đội giáp sĩ đó bỗng nhiên có một võ tướng lạnh lùng quát: “Ngươi muốn đi đâu?”

Sắc mặt của Trần Thất có chút trầm xuống, nói: “Ta đã chỉ đường rồi, chẳng lẽ còn không được phép đi à?”

Tên võ tướng kia hét to một tiếng nói: “Không có chủ nhân mở miệng, nơi nào cho phép ngươi đi lung tung, muốn đi chờ chủ nhân ta ra cho phép thì mới có thể cho đi.”

Trần Thất nghe thấy tên võ tướng này không nói đạo lý, cũng tức giận, thầm nghĩ: “ Ta không đắc tội nổi tới tiểu cô nương ngang bướng họ Vạn kia thì không nói làm gì nhưng lại sợ một tên chó săn à?” Lập tức không nói lời nào cong người nhào lên, hai nắm đấm tung ra, dùng quyền pháp đích truyền của Thiết Cốt môn.

Tên võ tướng kia thấy nắm đấm của Trần Thất nhắm ngay ngực đánh tới thì cười lạnh một tiếng, cũng không đưa tay ra đỡ ngay, chỉ khi nắm đấm của Trần Thất đã gần tới, mới nhanh như chớp rút trường đao bên hông ra, đánh xuống một đao, hoàn toàn không chút để ý, căn bản là mặc kệ nắm đấm của Trần Thất, một đao đâm thẳng tới mặt của hắn.

Nếu như nắm đấm của Trần Thất đánh thật rồi, tên võ tướng này thế nào cũng phải hộc máu rớt xuống ngựa, nhưng mà Trần Thất cũng bị một đao của tên võ tướng này chém trúng, xác bị phân làm hai nửa ngay tại chỗ.

Thiết Cốt Công luyện tới đoạn cao có thể đao thương bất nhập.

Trần Thất mặc dù mới tu luyện tới tầng thứ tư cũng có thể chống lại binh đao của người bình thường, nhưng tên võ tướng này ra tay, liền hiển nhiên là công phu hơn người, Trần Thất làm sao mà dám mạo hiểm liều như thế?

Hắn biết ngạnh công hộ thân của mình ngăn cản không nổi, cũng không chậm trễ trở tay rút thanh Miến đao mà Lục Hạo Chi tặng ở bên hông xoay một cái rồi cũng một đao đánh xuống, vậy mà cũng không quản an nguy của bản thân, cách giết người như muốn lấy mạng đổi mạng.

Trần Thất trong lòng thầm nghĩ: “Đừng có cho là vào sinh ra tử là chuyện của những kẻ làm lính các ngươi, Trần Đại đương gia ta đây cũng quen làm kẻ buôn bán liế.m máu đầu đao, so liều mạng ai sẽ sợ ngươi, đến? Là đàn ông chân chính thì đến đây so độ gan dạ với Trần gia gia nhà ngươi đi này.”

Đao này của Trần Thất vừa ra thì có một luồng khí thế mãnh liệt một đi không trở lại lập tức dâng cao lên.

Tên võ tướng đó vốn xem thường Trần Thất, tuy lúc nãy nhìn thấy Trần Thất thoát khỏi roi da của thuộc hạ mình, nhảy vọt lên ngựa thân thủ cũng được xem là nhanh, nhưng vẫn cảm thấy chẳng qua chỉ là người trong bang phái mặc dù biết chút võ nghệ nhưng cũng chưa từng trải qua được mấy cuộc chém giết.

Hắn hiểu lầm rằng Trần Thất chỉ là người trong Trúc Chi bang cho nên mới nghĩ như thế.

Không ngờ Trần Thất chẳng những không bị cách giết người lấy mạng đổi mạng của hắn dọa sợ mà còn dùng thủ đoạn giống y vậy, còn hung ác gấp mười lần để phản công ngược lại, giống như không thèm sống nữa.

Tên võ tướng này, lúc đầu cũng chỉ là nghĩ dùng khí thế bức người này để hù dọa Trần Thất, rồi giữa hồi có thể dùng mấy chiêu để đánh bại thiếu niên này.

Nói thế nào hắn cũng là võ tướng của triều đình, đấu với một tên trong bang hội quá lâu cũng cảm thấy mất mặt.

Vậy mà Trần Thất còn hung ác hơn hắn, làm cho tên võ tướng này cũng đành chịu, nhưng hắn cũng không thật sự muốn cùng một tên tiểu tốt không quan trọng gì lấy mạng đổi mạng.

Đủ kiểu bất đắc dĩ, tên võ tướng này chỉ có thể cầm chiến đao trong tay đẩy một đao mà Trần Thất đang bổ về phía mình.

Trần Thất mới đột phá Thiết Cốt Công tới cảnh giới thứ tư, sức lực tăng mạnh, đao này lại là dùng hết sức đánh ra, khí thế ấp ủ đến đỉnh điểm, một đao này ít nhất cũng có sức lực sáu bảy trăm cân, tên võ tướng kia đột nhiên quay về phòng thủ, vận kình không đủ, vậy mà bị một đao của Trần Thất đánh tới rớt xuống ngựa.

Mặc dù tên võ tướng này võ nghệ hơn người, thừa cơ ngã ngựa để tránh khỏi kình đạo trên đao Trần Thất, kỳ thực cũng chưa rơi vào thế yếu, nhưng ở trước mặt nhiều đồng liêu thế này mà lại để bị thua một chiêu, trong lòng rất không cam lòng, thầm nổi giận nói: “ Vừa rồi ta chỉ muốn hù dọa hắn cũng không thật sự muốn đánh nặng tay, mới tích không đủ sát thế cho tên tiểu tặc này có cơ hội phản công.

Không ngờ lại khiến cho bản thân mất mặt mũi đến thế, tiểu tặc này đáng chết.”

Một đao của Trần Thất đánh đối thủ bay xuống ngựa, đang có chút đắc ý, muốn nói hai câu xã giao liền quay người đi.

Không ngờ tên võ tướng kia sắc mặt tái xanh vung trường đao lên, một đao vừa rồi của Trần Thất đã khiến hắn biết được sức lực và võ nghệ của đối thủ, thầm nghĩ: “ Ngươi tới nữa đi, Trần đại đương gia của ngươi cũng không sợ đâu.” Hắn đang muốn thúc khí thế, ra oai phủ đầu tên võ tướng kia lần nữa, không ngờ tên võ tướng kia gào to một tiếng: “Tiểu tặc này mưu đồ làm loạn, bắt hắn lại cho ta.” Vậy mà lập tức liền trở mặt, thét lớn ra lệnh thuộc hạ cùng nhau ra tay.

“Tên này thật sự không biết xấu hổ!”

Lúc Trần Thất làm sơn tặc từng qua lại với quan binh, biết rõ rằng một khi mấy quan binh này kết thành trận thế thì mấy lần sơn tặc cũng đấu không lại.

Quan binh đều là người được huấn luyện nghiêm chỉnh, bình thường tinh luyện trận pháp, một đội tinh binh là có thể thắng mấy lần sơn tặc.

Cho dù võ nghệ của hắn cao hơn mấy lần thì một khi bị trận pháp của quan binh vây lại cũng là thập tử vô sinh.

Trần Thất trong lòng mắng lớn một tiếng, rồi lập tức không chút do dự mà nhào tới, xông lên đánh tên võ tướng gần nhất.

Cũng không phải là Trần Thất dũng mãnh không sợ chết, mà là hắn biết được chỉ cần mình lùi lại, bị những giáp sĩ kéo dài khoảng cách khiến cho những tên lính có năng lực rất mạnh này giăng trận pháp ra thì cũng chỉ có chết mà thôi.

Xông tới bên cạnh tên võ tướng kia, người ngoài trái lại sẽ không thi triển được tay chân, chỉ cần mình có thể nhanh chóng bắt sống người này, là có thể bắt con tin truyền lệnh, khiến đám giáp sĩ này nhường ra một con đường.

Khỏi cần nói, con đường này cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà Trần Thất cũng không còn lựa chọn nào.

Thấy Trần Thất sắp sửa dũng mãnh nhào tới, tên võ tướng đó cười lạnh một tiếng, trường đao trong tay tiện bổ một đao, liên tục vẽ bảy tám vòng lượn trên không, đao pháp đang sử dụng tinh vi ảo diệu vô cùng, bảy tám vòng đao trước sau lồng vào nhau, giống như tạo thành bức tường đồng vách sắt.

Trần Thất thấy loại tình huống này, nhẹ quát một tiếng, năm ngón tay hơi mở ra, một vòng sáng hắc khí bay ra, không hề bị đao quang ngăn cản, bay đến ngay trước mặt tên võ tướng kia.

Trần Thất ngang nhiên phản công, chính là bởi vì còn có một chiêu sát thủ này.

Túi Ngũ Âm biến thành vòng sáng hắc khí bay ra, chính giữa mặt tên võ tướng.

Trần Thất cũng lo lắng bị người khác nhìn ra chiêu thức này là pháp thuật tà môn, cho nên mới không dùng túi Ngũ Âm chứa người, chẳng qua đang dùng một chiêu “Phách Không Chưởng”.

Tên võ tướng kia không biết Trần Thất còn có thủ đoạn như vậy, bị vòng sáng màu đen mà túi Ngũ Âm biến thành bổ nhào về phía mình, lập tức ngửi được một mùi máu, trong đầu choáng một chút.

Hắn bị Trần Thất ám toán, trường đao trong tay thoáng chậm lại, Trần Thất đúng lý không tha người, Miến đao trong tay xoắn một cái, đánh bay trường đao của tên võ tướng kia.

Sau đó vươn tay tóm được cổ họng của hắn, năm ngón tay vận kình liền bóp đối phương đến mức thần điên bát đảo rồi cuối cùng thuận thế kề chiếc Miến Đao trong tay lên trên cổ tên võ tướng.

Trần Thất nhìn quanh trái phải một lượt, lạnh giọng nói: “Cút ra xa hết cho ta!”

Những tên giáp sĩ mặc dù cũng tức giận, nhưng thủ lĩnh của bọn họ đã bị Trần Thất bắt sống rồi, đều là dám tức mà không dám nói, chỉ có thể nhường ra một con đường lớn.

Trần Thất mang theo tên võ tướng kia, đi hơn trăm trượng, nhìn thấy một con đường khác, lúc này mới vận kình ở khuỷu tay, đánh một kích vào chính giữa mặt tên võ tướng khiến cho đối phương trở tay không kịp, sau đó thuận thế một cước đá bay, đá đối phương bay đến ven đường.

Cuối cùng quay người nhảy lên một bức tường, ba tung hai vọt rồi trốn mất không thấy tăm hơi.

Tên võ tướng kia bị Trần Thất liên tiếp đánh trúng, hơn nữa vừa rồi Trần Thất dùng hết sức lực lấy khuỷu tay đánh tới đến mức một cái răng của hắn rớt xuống, miệng đầy máu.

Trước khi đi còn để lại một cú đá thăm hỏi chỗ "nối dõi" của hắn, tên võ tướng có giáp sắt đủ dày, bảo vệ được chỗ yếu hại, cũng không bị một cước này đá tới mức không thể dùng được, nhưng cũng bị đá đau như muốn ngất, đau nửa ngày không nói nên lời.

Đợi thuộc hạ của hắn tới đây cứu viện, mặc dù hắn muốn quát lớn lên rồi mang theo đám thuộc hạ đuổi theo giết tên tiểu tặc kia.

Nhưng mà Vạn đại tiểu thư là một nhân vật cực kỳ quan trọng, vậy là cuối cùng hắn không dám tự tiện chạy đi, chỉ có thể khống chế lại nỗi căm hận, chỉnh lại áo giáp lau đi vết máu trên mặt.

Chửi bới Trần Thất ầm ĩ, hận không thể ăn tươi nuốt sống cái tên tiểu tặc làm hắn mất hết mặt mũi này.

Trần Thất chạy một hơi thật xa, mới quay đầu oán hận mắng: “Lũ quan lại quả nhiên không có lấy một người tốt, ta chẳng qua bổ hắn một đao vậy mà muốn để thuộc hạ vây đánh ta.

Cũng may mà Trần Đại đương gia ta lanh lợi, nếu không chẳng phải là chết không rõ ràng, oan uổng bi thương ư!”

Trần Thất tùy tiện ngồi trên nóc một ngôi nhà, ô ngôn uế ngữ, mắng một trận sảng khoái.

Hắn ra tay với tên võ tướng kia, ỷ vào pháp thuật của túi Ngũ Âm nên giành được chiến thắng, trong lòng vô cùng sảng khoái niềm vui tràn trề, rồi cũng tự đắc ý, mắng một lần trút đủ rồi, liền ngừng nói, trong lòng thầm nghĩ: “ Sau khi ta có được Hòa Sơn Kinh, ngoại trừ túi Ngũ Âm ra vẫn còn chưa học qua pháp thuật nào khác.

Ta nhớ túi Ngũ Âm vốn có ba món pháp khí mà, còn từ trên người tên đạo sĩ phong lưu lấy được hơn mười tấm phù Huyền Âm Chém Quỷ, bây giờ công lực của Thái Thượng Hóa Long Quyết đã tiến nhanh, hẳn là có thể đem những pháp khí này ra tế luyện.”

*thập tử vô sinh: không còn đường sống

*ô ngôn uế ngữ: Chỉ lời nói dơ bẩn hạ lưu hoặc không văn minh.

Bởi vì lần đầu tiên thử dùng túi Ngũ Âm Trần Thất đã bị rút sạch sức lực tới mức ngủ mê mệt, ám ảnh quá khứ cho nên cũng không dám đi dùng thứ đó nữa.

Cũng do gần đây Thái Thượng Hóa Long Quyết có tiến cảnh, sử dụng túi Ngũ Âm cũng dần dần muốn gì được nấy, lúc này mới nổi lên ý nghĩ này.

Hắn nhìn xung quanh một cái, thấy tòa nhà mình đang ở hình như là kho hàng của thương hội nào đó, yên tĩnh không có người nào nên lập tức sử dụng khinh công chui vào một gian phòng chứa rất nhiều hòm gỗ bên trong, tìm một góc hẻo lánh bí mật rồi lúc này mới vươn tay ra, giữa năm ngón tay có vòng sáng màu đen phun ra nuốt vào, đổ hết mấy thứ đồ bên trong ra.

Hắn ở trên người Tiêu Bình Nam có được túi Ngũ Âm, bên trong ngoại trừ một số thiết bài có điêu khắc chim thú, chính là một cột cờ nhỏ, mấy sợi dây thừng màu đen và một số giấy bùa.

Dựa theo những gì Hòa Sơn kinh ghi chép, cái cờ nhỏ đó tên là cờ Hỗn Thiên ở trong Hòa Sơn kinh xếp thứ mười bốn, phải bắt sáu trăm sáu mươi sáu đôi song thú trống mái hoặc là số lượng như vậy linh hồn của đồng nam đồng nữ đến tế luyện.

Có thể rủ xuống từng sợi từng sợi khí đen dùng để tấn công địch, làm ở đâu cũng thuận lợi.

Mấy sợi thừng đen kia tên là Lục Đạo Hắc Tác, là gom góp khí ô uế ở dưới đất ngàn vạn năm luyện thành, vốn chỉ là một đám uế khí màu xám trắng, hôi thối không chịu nổi, phải dùng bí truyền của Hòa Sơn đạo trăm cay nghìn đắng cô đọng, cuối cùng mảnh đến không thể luyện được nữa, không màu không mùi chỉ là một sợi dây màu đen giống như là tơ nhện, mới xem như là thành công.

Một khi trúng người, khí độc Âm Sát lập tức vào tận xương, liền xem như luyện khí sĩ của Huyền Môn chính tông không có pháp khí tốt hộ thân cũng là lập tức liền sẽ bị đánh tan tu vi cả đời, coi như không chết, cũng lột một tầng da rồi.

Trong sáu mươi bảy loại pháp thuật của Hòa Sơn đạo, sáu sợi dây đen này xếp thứ ba, âm độc trên cả cờ Hồn Thiên, túi Ngũ Âm.

Về phần mấy lá bùa kia, ngược lại không có uy lực gì tên gọi là phù Định Hồn, chỉ cần dán trên người liền có thể làm cho người ta không thể chuyển động chỉ là trong lòng vẫn biết.

Trong sáu mươi bảy loại pháp thuật của Hòa Sơn đạo xem như là cực ít có, pháp thuật không cần phải hại người mà có thể luyện thành.

Mà cái phù Định Hồn này còn có thể làm lệ quỷ đứng yên, cũng có chức năng trừ tà..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!