Chương 118: Có Chuyện Lớn Rồi
Chu Ngưng Nguyệt nhìn, cảm thấy có chút mới lạ:
"Cái này ai đưa cho ngươi? Ngươi gửi cho ta, ta rất rảnh, chỉ ăn trái cây thôi, có thể dùng để giết thời gian."
"Một người bạn phải đi xem mắt gửi cho ta, hắn vô cùng lợi hại."
Chu Tự rất khâm phục.
Hắn mắng được bạn gái hắn, đáng để người ta bội phục.
Nhưng chẳng phải Nguyệt tỷ luôn bề bộn nhiều việc sao?
Bảy giờ bốn mươi năm phút, sau khi xem được kha khá tài liệu Viễn Cổ văn, Chu Tự phải ra ngoài đi làm.
Trước khi ra cửa hắn nhìn cửa phòng Thu Thiển một cái, xem ra ngay lúc này thì không thể nào ra được.
…
Hôm nay đi làm vẫn yên bình như trước đây.
Có điều, buổi trưa lúc ăn cơm, hắn nhìn thấy trên trời có quạ đen bay qua.
Việc này khiến hắn cảm thấy hơi quái lạ, Thanh Thành bình thường làm gì có quạ đen, có cũng không xuất hiện ở chỗ này.
Kỳ quái, hắn dùng một đồng tiền xu, tung một chiêu đánh hạ quạ đen.
Sau đó con quạ này rữa ra.
Không phải bị hắn đánh tan nát, hắn có nhiều kinh nghiệm đánh dã thú rồi, lúc nào thịt mục nát, đại loại có thể đoán ra.
Con quạ này, đã rữa ra ít nhất một tháng.
Không phải quạ đen bình thường.
"Đọa thi sao?"
Gần đây chỉ nghe nói đến thứ này, hơn nữa nhìn có vẻ cũng rất giống.
"Đêm nay đi ngoại ô một chuyến? Vừa vặn đi tiêu hao một chút."
Đại Địa Thần Khuyển không truyền tin tức đến, nghĩa là đọa thi vẫn chưa tới, nhưng một đứa lạc đàn không hẳn là không có.
Đi lòng vòng một lúc, sau đó hắn trở về tiếp tục làm việc, đang làm thì nhận được tin Thu Thiển gửi tới.
"Đã thăng cấp thành công, hiện tại là Đấu Giả thất phẩm, không xảy ra gì ngoài ý muốn cả. Hôm nay tan tầm nhớ về sớm một chút."
Nhận được tin này Chu Tự rất vui vẻ.
Thu Thiển thăng cấp thành công vậy mà lại nhắn tin cho hắn báo bình an, về lý luận, thăng cấp cũng có chút nguy hiểm, cụ thể là gì hắn không biết, phải xem linh khí thăng cấp thế nào.
Đến lúc đó cũng sẽ báo bình an cho Thu Thiển.
A, nhưng lúc hắn thăng cấp đều ở nhà cả, hình như không cần báo.
"Được."
Hắn chỉ đơn giản nhắn một chữ, không hỏi nguyên nhân.
Để mai rồi mới đi vùng ngoại ô.
Không vội, ngoại ô lúc nào đi cũng được, cơ hội được Thu Thiển chủ động bảo hắn về sớm thì không nhiều.
"Không xong, có chuyện lớn rồi."
Vừa trả lời Thu Thiển xong, Chu Tự đã thấy tam lão bản hớt hải từ bên ngoài chạy vào.
Chuyện gì mà khiến tam lão bản hốt hoảng như vậy?
Tam lão bản không dừng lại, trực tiếp xông vào phòng nghỉ, có lẽ là muốn thương thảo.
Nhưng rất nhanh tam lão bản lại chạy ra.
"Chu Tự ngươi biết Khôi Lỗi Đại Toàn ở đâu không?"
Tô Thi đã chuẩn bị sẵn tư thế để chạy trở về.
Chu Tự rút ra một quyển sách từ trên mặt bàn, xác định là Khôi Lỗi Đại Toàn thì đưa cho Tô Thi.
"Chờ chúng ta xác định rõ ràng sẽ nói cho ngươi."
Nói xong Tô Thi lập tức chạy trở về.
Con rối?
Cũng có liên quan tới đọa thi?
Không để tâm lắm, Chu Tự tiếp tục đọc sách, xem một chút thường thức về tu chân giới.
Đề phòng sau này lại không biết gì, bị coi là nhà quê.
Hồi lâu sau hắn bị gọi đến phòng nghỉ, lúc đi vào thì nhìn thấy một con quạ đen đang nằm trên trận pháp.
"…"
Con quạ đen hắn đánh rơi đã bị phát hiện.
"Chuyện có thể có chút rắc rối."
Hàn Tô nói.
"Đúng vậy, rất rắc rối, còn rất nguy hiểm. Ta vẫn luôn nghe nói đọa thi rất nguy hiểm."
Tô Thi gật đầu tán đồng.
"Chỉ cần một con quạ đen mà xác định được?"
Chu Tự tò mò hỏi.
Hắn biết là vì Đại Địa Thần Khuyển nói cho hắn biết.
"Đã là con thứ hai rồi, chỉ là con kia chúng ta không kiểm tra ngay nên không chắc chắn lắm, mà con này xác thực có sức mạnh của đọa thi, mà lại còn phù hợp với miêu tả."
Hàn Tô nói.
Minh Nam Sở đặt di động để lên bàn:
"Nói cách giải quyết đi, đêm nay tiện thể đi ngoại ô nhìn xem, hoặc là đi xa hơn một chút xác định tình hình."
"Nếu là thật, chúng ta sẽ đi ngăn cản sao?"
Chu Tự hỏi.
Nếu họ đều đi, chẳng phải là đoạt quái sao?
"Thực ra thực lực của chúng ta không đủ, nếu là đọa thi, không thể nào chỉ là hạ tam phẩm. Hẳn phải có một kẻ trung tam phẩm, xem mức độ khôi phục của họ. Nếu không ngăn cản, có thể chúng sẽ tiến hành huyết tế. Người trong tòa thành này sẽ gặp nguy hiểm."
Hàn Tô nói.
Chu Tự chẳng thèm để ý, dã thú đều rất nguy hiểm, nói chi đám quái vật này.
"Vậy không có cách nào sao?"
Tô Thi hỏi.
"Vì nơi này tương đối đặc thù, chúng ta viện binh không thích hợp, người ngoài không phải vạn bất đắc dĩ không thể tùy tiện xuất thủ."
Hàn Tô có hơi khó xử.
Mấy người họ tu vi quá yếu.
"Thật ra có một cách."
Minh Nam Sở tựa vào lưng ghế:
"Có phải các ngươi quên Chúa Tể tòa thành này là ai?"
"Thánh Tử Ma Đạo?"
Hàn Tô đẩy mắt kính hơi kinh ngạc.