Chương 111: Tất Cả Đều Được Sinh Ra Từ Đó
Hôm nay lên 10 chương, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! <3
---
“Ta đói rồi.”
Người còn chưa vào, tiếng nói đã vang lên trước. Là Chu Ngưng Nguyệt.
Nhưng lúc đi vào nhà nàng đã phát hiện thì ra sắp được ăn cơm rồi. Nàng lập tức ngồi xuống ghế đợi ăn cơm. Lúc này nàng ôm một cái hộp, khi ngồi xuống, nàng đặt cái hộp sang một bên.
“Nguyệt tỷ, đây là đồ chuyển phát nhanh à?”
Chu Tự bưng dưa hấu đến bàn ăn hỏi. Lúc này Thu Thiển cũng đã ngồi xuống và lấy cơm giúp Nguyệt tỷ xong.
“Mẹ nói là ngươi cần, nên đây là của ngươi.”
Chu Ngưng Nguyệt đưa chiếc hộp cho Chu Tự.
“Trong là gì?”
Thu Thiển tò mò hỏi.
“Nếu đúng là thứ ta cần thì chắc là Hoang Cổ Kinh Thế Thư.”
Chu Tự trả lời.
Hắn cầm chiếc hộp trong tay và mở ra, phải xem xem có phải quyển sách này rất lợi hại không. Tuy rằng không có nửa quyển dưới nhưng đọc quyển trên cũng có thể có rất nhiều cảm nhận.
Nhưng khi hắn mở chiếc hộp, liền trực tiếp ngẩn người. Trong hộp là nửa quyển sách vừa cổ xưa vừa tinh tế, chất liệu cũng không phải loại giấy bình thường.
“Quyển trên quyển dưới là như này sao?”
Chu Tự có chút kinh ngạc. Đây là nửa quyển sách bị xé ở giữa, chỉ có nửa quyển bên trên, là nửa quyển bị xé ngang.
Là trong lúc tranh cướp bị trực tiếp xé hỏng?
Chu Tự có chút bất đắc dĩ, thế này thì đọc thế nào? Nội dung đứt đoạn không liền mạch thì đâu có giá trị, nhưng cha nói hai ngày nữa sẽ gửi quyển dưới đến. Vậy đợi thêm hai ngày, không vội ngay lúc này. Nhưng trên bìa sách có ký hiệu kỳ lạ, không biết là ý gì.
Sau đó hắn mở ra xem, phát hiện hắn không hề biết chữ được viết trong đó, gần giống với ký hiệu trên bìa sách. Hắn hiểu ra, ký hiệu trên bìa sách không phải ký hiệu, mà là chữ viết.
“Nguyệt tỷ, đây là gì?”
Chu Tự cầm bộ sách chỉ vào chữ bên trên hỏi.
Chu Ngưng Nguyệt đang vui vẻ ăn cơm ngẩng đầu nhìn một cái nói:
“Trong trời đất, vạn vật hỗn độn, núi sông được ngưng tụ ra từ trong hỗn hộn, từ đó tỏa ra sinh khí, sinh linh được sinh ra trong núi sông, nhưng chúng sinh ngu muội không được khai sáng. Ngày ấy trời giáng xuống mưa trí tuệ, có người dùng lá cây hứng nước để uống, có người tắm mưa liếm ngọt đầu lưỡi, còn có người trốn dưới gốc cây muốn tránh mưa. Như thế vạn vật chúng sinh có sự khác biệt. Người thông minh, người ngu muội, người tầm thường được sinh ra từ đó.”
“Gì?”
Nghe thầy lời của Nguyệt tỷ, Chu Tự có chút kinh ngạc. Nguyệt tỷ đang nói gì?
“Không phải ngươi hỏi ta bên trên viết gì sao? Ta đọc cho ngươi nghe rồi đó.”
Chu Ngưng Nguyệt cắn thịt, sau đó uống ngụm canh.
Chu Tự:
“...”
Hắn đặt quyển sách thẳng mặt mình, trong mắt hắn đây là lời ma quỷ, làm sao đọc hiểu được?
“Đây là văn tự thời viễn cổ, một số công pháp giới tu chân giới đều được viết bằng kiểu chữ này. Nhưng cổ xưa chưa chắc đã tốt, Chu Thiên Kinh do người ngày nay sáng tạo ra.”
Thu Thiển cũng không vội ăn cơm, mà nhìn quyển sách trên tay Chu Tự. Hoang Cổ Kinh Thế Thư, thực ra nàng cũng không nghe nói đến. Đương nhiên, nàng cũng không cảm thấy lợi hại gì, từ lúc Nguyệt tỷ đọc nội dung, nàng đã cảm thấy vậy.
“Chữ viễn cổ?”
Chu Tự thở dài:
“Tại sao không dịch ra?”
“Ngươi hỏi cha đi, ta cũng không biết sách này là sách gì.”
Chu Ngưng Nguyệt nhả xương ra.
“Có những quyển sách có thể lợi hại do chữ viết, chứ không phải do nội dung.”
Thu Thiển cũng bắt đầu ăn cơm, dáng vẻ ăn cơm của nàng khá là duyên dáng, không quá tùy tiện. Đương nhiên, cũng không đến nỗi cứng nhắc.
Chu Tự:
“...”
“Nếu ngươi chỉ muốn biết sách viết gì thì để Thu Thiển đọc cho ngươi, muốn tự mình đọc hiểu thì bảo Thu Thiển dạy chữ cho ngươi cũng được.”
Chu Ngưng Nguyệt và hết cơm ở đáy bát vào miệng, sau đó cầm bát đưa cho Thu Thiển.
“Hết rồi.”
Thu Thiển uống canh trả lời.
“Hả?”
Chu Ngưng Nguyệt kinh hãi, sau đó qua kiểm tra, phát hiện vẫn còn rất nhiều, hhân tiện xới cho mình một bát rồi ngồi về vị trí tiếp tục ăn cơm.
“Thu tỷ có rảnh không?”
Chu Tự nhìn về phía Thu Thiển:
“Ta muốn học chữ.”
Không học kỹ năng này cũng không được, có thể những quyển sách lợi hại đều được biết bằng loại chữ này. Phiên dịch ra sẽ không được đầy đủ hàm ý, khác biệt cũng rất lớn. Ví dụ câu tại sao các hạ không bay lên theo gió, lên thẳng chín vạn dặm và câu sao người không lên trời đều có ý giống nhau. Nhưng công lực có được chênh lệch mấy lần. Cũng không phải sự khác biệt về con số.
Câu đầu tiên có được có được hai mươi phút thậm chí bốn mươi phút công lực, câu thứ hai chỉ có mười giây đến sáu mươi giây. Tại sao chênh lệch lớn như vậy? Điều này phải so sánh giữa hai câu văn.
“Ngươi muốn học vào buổi tối hay sáng sớm?”
Thu Thiển ngẩng đầu nhìn Chu Tự.
Bởi vì Chu Tự chỉ rảnh vào lúc đi làm về và buổi sáng khi tu luyện xong.
“Học buổi tối là tốt nhất, bởi vì tu luyện vào sáng sớm có hiệu quả mạnh hơn.”
Chu Ngưng Nguyệt lập tức chỉ ra mối quan hệ lợi hại trong đó.