Chương 728: Minh Hải (3)

Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Nguyệt Hạ Khuynh Ca

3.901 chữ

11-07-2023

Ngọc Ưu Liên lạnh lùng nở nụ cười: "Ta đương nhiên biết hung thủ hại chết các ngươi chính là..."

"Là ả ta!" Bạch Vũ chỉ vào Ngọc Ưu Liên, giành nói.

Ngọc Ưu Liên hừ lạnh một tiếng: "Nói bậy, rõ ràng chính là ngươi hại chết bọn họ..."

"Không phải, là ả. Ta lấy danh nghĩa Sáng Thế Thần xin thề, chính là ả tổn hại đến huyết mạch thiên mệnh, gây ra bão táp diệt thế vạn năm trước, mới làm cho các ngươi bỏ mạng, hồn phách bị nhốt ở chỗ này." Bạch Vũ nghiêm túc, thề một lời thề son sắt.

Coi như nàng cũng không nói dối, Ngọc Ưu Liên quả thực hư hại huyết mạch thiên mệnh, là một trong số thủ phạm gây nên bão táp diệt thế.

Sắc mặt của Ngọc Ưu Liên trắng bệch:"Rõ ràng chính là ngươi! Bão táp diệt thế là một tay ngươi tạo ra!"

Nhưng oan hồn đang vây đánh ả chẳng muốn nghe nữa, lấy danh nghĩa Sáng Thế Thần ra để tuyên thề, ở vạn năm trước tuyệt đối là lời thề nghiêm nghị nhất, bọn họ lập tức tin tưởng lời nói của Bạch Vũ, nên dốc hết sức đánh Ngọc Ưu Liên.

"Thì ra là ngươi, là ngươi hại chết chúng ta."

"Một lúc hại chết nhiều người như vậy, ngươi nhất định là một đại ma đầu!"

Ngọc Ưu Liên tức đến gần thổ huyết, đám oan hồn ở trong Minh Hải ngây ngô quá lâu rồi, không những mất trí nhớ, mà khiến cho cả đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa à? Nghe Bạch Vũ nói hai câu lại có thể tin ngay. Mà ả tự nhiên bị Bạch Vũ cướp lời một phen, không kịp nói ra, sau khi ả bị chìm vào Minh Hải, đã bị ảnh hưởng của những tử khí nơi này, phản ứng đều chậm chạp lại.

"Tất cả khoan động thủ. Năm đó hủy diệt huyết mạch Sáng Thế Thần chính là nàng ta, bão táp diệt thế cũng là nàng ta tạo thành, ta cũng có thể lấy danh nghĩa Sáng Thế Thần tuyên thề, các ngươi nên đi giết nàng báo thù." Ngọc Ưu Liên vừa ngăn cản, vừa phản bác.

Ai ngờ ả vừa nói xong, long cung đột nhiên xuất hiện một cơn sóng thần dâng cao khinh khủng, như núi gầm biển thét ập vào vùng biển chỗ bọn họ đang đánh nhau.

Long cung chấn động rồi!

Oan hồn nhao nhao tản ra né tránh chấn động, chửi ầm lên: "Quả nhiên chính là ả, tùy tiện thề loạn, bị trời phạt rồi hả? Mau ăn ả để báo thù!"

Ngọc Ưu Liên phun ra một ngụm máu, lúc này là hộc máu thật.

Bạch Vũ thừa dịp Ngọc Ưu Liên bị bao vây lặng lẽ chạy trốn, nghe được Ngọc Ưu Liên thề thốt, đã lén lập tức đánh nát một ngọn núi trong long cung cách đó không xa, tạo ra một chấn động giả. Chấn động thật sự của Minh Hải sẽ không nhẹ như thế để bọn họ có thể dễ dàng tránh đi.

Ngọc Ưu Liên trong thời gian ngắn sẽ không thoát thân được, nhóm oan hồn cũng tạm thời sẽ không đuổi tới nàng, Bạch Vũ ung dung chạy trốn, tìm được một chỗ hang động san hô yên tĩnh, ẩn náu tu luyện.

Nàng lấy ra cực phẩm linh tinh, bắt đầu hấp thụ linh khí ở trong đó bất chấp tính mạng.

Viên cực phẩm linh tinh này có thể khởi động cả tòa thiên cơ tháp, hiện tại lại bị nàng hấp thụ, giúp nàng một mạch tu luyện lên cấp bậc Đại Đế, cung cấp cho nàng số lượng linh khí lớn, chỉ cần dùng hết không đến năm mươi phần trăm mà thôi, phần còn lại cũng đủ cho nàng đột phá đến cảnh giới Thần Hoàng.

Bạch Vũ đắm chìm trong tu luyện, ngày lại ngày trôi qua, nàng không hề có cảm giác gì, với tốc độ nhanh kinh người hấp thụ hết linh khí trong cực phẩm linh tinh.

Linh mạch của nàng sớm đã lớn lên thành cây đại thụ che trời, giống như một cây trụ giữa trời đất bị đè ép cũng không đổ, đội trời đạp đất, một cây thành rừng, hấp thụ linh khí giống như nuốt chửng, ở xung quanh người hình thành nên một vòng xoáy chân không khủng khiếp.

Từ từ, tốc độ hấp thụ linh khí của nàng chậm lại, dường như linh mạch khổng lồ đã gần bão hòa.

Bạch Vũ lấy ra đủ loại linh tửu cao cấp đã ủ trong năm năm qua, một hơi uống cạn, tiếp tục hấp thụ điên cuồng linh khí, tốc độ tu luyện bỗng chốc lại tăng vọt.

Linh mạch của nàng xem như đã bão hòa rồi, nhưng thực ra vẫn có một phần tiềm lực rất lớn, chỉ có dùng linh lực rót đầy vào linh mạch, liên tục đánh vào giới hạn, mới có khả năng đột phá đến cảnh giới Thần Hoàng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!