Độc Sủng Thánh Tâm

/

Chương 175: Nháo Nháo đọc sách, lại có thai

Chương 175: Nháo Nháo đọc sách, lại có thai

Độc Sủng Thánh Tâm

Thịnh Thế Thanh Ca

16.629 chữ

12-07-2023

Edit: Hy Hoàng Thái phi

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi

Lúc Tiêu Nháo Nháo ba tuổi thì Tiêu Nghiêu tìm tiên sinh dạy vỡ lòng cho thằng bé, Thái tử bắt đầu học vỡ lòng là chuyện vô cùng quan trọng, cần phải tìm tiên sinh từ sớm.

Lúc Tần Phiên Phiên rãnh rỗi cũng sẽ dạy nó đọc sách, 《 Tam Tự Kinh 》, 《 Bách Gia Tính 》 nàng đều dạy qua.

"Nhân chi sơ, tính bản thiện; tính tương cận, tập tương viễn..."

Giọng đọc non nớt của trẻ con vang lên từng câu.

Tần Phiên Phiên ngồi đối diện với thằng bé, nhìn nó mở đôi mắt to tròn đen nháy nghiêm túc đọc sách thì mặt nàng lại nóng lên.

Bởi vì chuyện xấu nàng đã làm trước đó, sai Hình ma ma viết mấy bài thơ Đường hay Tống từ rồi cả 《 Tam Tự Kinh 》, 《 Bách Gia Tính 》 ở sau lưng.

Lấy lý do muốn giám sát Hoàng thượng đọc sách kết quả lại trở thành tình thú của nàng và Hoàng thượng.

Bây giờ nàng bắt đầu dạy Tiêu Nháo Nháo đọc sách nên những tình thú trước đây bị quên mất thì bây giờ Hoàng thượng lại lôi ra.

Buổi tối hôm trước trên lưng nàng viết cái gì thì sáng hôm sau nàng phải dạy Tiêu Nháo Nháo cái đó.

Kết quả là ban ngày ban mặt nàng nghe nhóc con đọc 《 Tam Tự Kinh 》 đến buổi lại nghe ngôi cửu ngũ háo sắc đọc 《 Tam Tự Kinh 》 bên tai nàng. Nên bây giờ chỉ cần nghe mấy thứ này thì tai nàng đỏ bừng, cả người không được thoải mái.

"Mẫu hậu, người nóng à?" Đến tuổi này Tiêu Nháo Nháo có thể quan sát tốt người bên cạnh nên biểu hiện kỳ lạ của Tần Phiên Phiên đương nhiên không trốn được khỏi mắt nó, thằng bé lập tức lên tiếng hỏi.

Tần Phiên Phiên dùng tay che mặt, trong lòng nàng không ngừng mặc niệm "tội lỗi", thành tâm xin lỗi với sách của thánh hiền.

"Đúng vậy, thời tiết hôm nay hơi nóng, lòng bàn tay của mẫu hậu toàn là mồ hôi." Nàng khẽ ho một tiếng, cố gắng bình tĩnh thể hiện thật chân thành tha thiết.

Nàng vừa nói vừa vươn tay véo nhẹ một cái lên mặt của Tiêu Nháo Nháo để nó cảm nhận được mồ hôi toát ra từ lòng bàn tay nàng.

Tiêu Nháo Nháo nghi hoặc nhìn thời tiết âm u bên ngoài, khó hiểu nói: "Nhưng mà bên ngoài đang nổi gió to, rất lạnh. Hôm nay lúc nhũ mẫu mang con đi ra ngoài thì mặt con còn bị gió thổi đau cơ mà. Tối hôm qua phụ hoàng còn nói hôm nay sẽ có mưa to, tại sao mẫu hậu lại cảm thấy nóng được? Có phải mẫu hậu bị sốt không?"

Tần Phiên Phiên khẽ ho, nhi tử của mình "phá đám" nàng cũng không biết phải đối phó thế nào.

Tên nhóc này còn vừa nói vừa đứng dậy đưa tay thử nhiệt độ trên trán nàng, muốn kiểm tra xem có phải nàng bị bệnh hay không.

Tần Phiên Phiên sắp chống đỡ không được, lập tức ôm lấy nó, nhỏ giọng nói: "Không phải mẫu hậu bị sốt, con mau đọc sách tiếp đi. Không được lười biếng."

Tiêu Nháo Nháo nghi hoặc nhìn nàng một cái, ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí của mình rồi nói với Tần Phiên Phiên: "Con sẽ nghiêm túc đọc sách, mẫu hậu mau đi nghỉ đi."

"Mẫu hậu không mệt, mẫu hậu muốn ngồi nhìn Nháo Nháo đọc sách." Tần Phiên Phiên dịu dàng trả lời.

Không ngờ Tiêu Nháo Nháo lại trở mặt, vẻ mặt rất không vui, bĩu môi không chịu đọc sách tiếp, thái độ chính là không chịu phối hợp.

"Được rồi, mẫu hậu đi nghỉ ngơi. Liễu Âm sẽ ở lại nhìn con, nếu con không chịu ngoan ngoãn đọc sách thì mẫu hậu sẽ tức giận." Tần Phiên Phiên không còn cách nào khác đành đi vào nội điện.

Trên thực tế nàng không ngủ được, nằm trên giường cầm một quyển truyện đọc, đôi lúc nghe tiếng đọc sách lanh lảnh của Nháo Nháo lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Đương nhiên hành động kỳ lạ của hai mẫu tử đã truyền đến tai Hoàng thượng, hắn vô cùng vui vẻ.

Lúc chập tối Tiêu Nghiêu đến ăn cơm cùng bọn họ thì ghé vào tai nàng nói chuyện này.

Kết quả khiến Tần Phiên Phiên tức giận đến trợn mắt, bàn tay dưới bàn ăn liên tục cấu tay hắn không chịu buông tha.

Hai người cãi nhau ầm ĩ, khi bắt đầu cố gắng nhỏ nhẹ, sau đó thì không thèm để ý nữa, hai người đánh hăng say đến nỗi cái bàn rung bần bật.

Tiêu Nháo Nháo đang ăn cơm thì ăn không nổi nữa, nó ném đôi đũa rồ mở miệng lên án bọn họ: "Con biết hai người lại đang chơi đùa với nhau mà không cho con tham gia. Hừ!"

Bởi vì Thái tử điện hạ không vui nên Đế Hậu biết cần phải dừng lại, nhưng mà hai người tuy trên mặt thì tươi cười nhưng đôi tay thỉnh thoảng lại cào người kia một cái, bọn họ chưa chịu dừng lại.

Tiêu Nháo Nháo bĩu môi cố gắng ăn xong bữa cơm.

...

Rất nhanh Tiêu Nháo Nháo bắt đầu học vỡ lòng, hai vị tiên sinh dạy văn và võ đều đã tìm xong, Nháo Nháo không thể đi theo Tần Phiên Phiên mỗi ngày nữa mà cần đúng giờ đi thư phòng đọc sách.

Tiêu Nghiêu vì sợ nhi tử đọc sách một mình buồn chán nên mở hoàng gia học đường, buổi sáng giảng bài chung, buổi chiều thì từng người học riêng.

Tiêu Nháo Nháo vừa có thư đồng vừa có bạn chơi cùng.

Thằng bé dần ra dáng trẻ con hơn, bướng bỉnh, thích trêu chó nghịch mèo, không thích lẽo đẽo theo sau mẫu thân như trước nữa.

Tần Phiên Phiên lập tức cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn, có rất nhiều thời gian rảnh.

Thậm chí đôi lúc nàng mang điểm tâm đi thư phòng thì cũng cần phải chú ý.

Đại Diệp triều cũng chỉ có một Hoàng tử là Thái tử điện hạ, Đế Hậu còn chưa có thêm đứa con nào, tất cả ánh mắt đều chăm chú nhìn bọn họ.

Tần Phiên Phiên không thể tiếp tục nuông chiều Tiêu Nháo Nháo nếu không sẽ khiến thằng bé lớn lên với tính cách yếu đuối lại thích ỷ lại mẫu thân, như vậy sẽ không thể trở thành người tài giỏi mạnh mẽ được.

Nàng biết nếu mình quá nuông chiều Tiêu Nháo Nháo thì không phải chuyện tốt, chỉ sợ ngày hôm sau sổ con buộc tội nàng sẽ chất đầy ở trong Long Càn cung của Hoàng thượng.

Tiêu Nghiêu cũng cảm nhận được tâm trạng không vui của nàng, nhưng đây là chuyện không còn cách nào khác, Nháo Nháo muốn trưởng thành cần phải rời khỏi vòng tay âu yếm của mẫu thân.

Hơn nữa sau này Tiêu Nháo Nháo sẽ là vua một nước, từ khi thằng bé bắt đầu học vỡ lòng thì thời gian nó ở bên cạnh mẫu thân sẽ ít hơn rất nhiều, đây là sự thật không tránh khỏi.

"Không sao mà, nó không có thời gian nhõng nhẽo với nàng cũng tốt, chúng ta có thể tận hưởng thế giới của hai người. Thằng bé sẽ không lẽo đẽo theo sau vừa gào vừa khóc nói chúng ta bỏ rơi nó."

Tiêu Nghiêu vừa nói vừa vỗ lưng an ủi nàng, giọng nói vô cùng ôn nhu.

Tần Phiên Phiên liếc mắt xem thường hắn, trầm giọng nói: "Hừ! Rõ ràng là chàng không nỡ xa nó, muốn trải qua thế giới hai người với nó, là ta quấy rầy hai người."

Đương nhiên Tiêu Nghiêu không thừa nhận, nhỏ giọng trấn an nàng: "Nàng nói bậy gì đó, ta làm như vậy lúc nào. Trẫm đã nói rồi, ở trong lòng ta nàng mới là người quan trọng nhất, những kẻ khác đều phải đứng sau!"

Tần Phiên Phiên quay đầu nhìn hắn, nhướng mày không tin.

"Nháo Nháo đã bắt đầu học vỡ lòng nên không có thời gian bên cạnh mẫu thân là bình thường. Hơn nữa nó là nam tử hán thì cần phải học cách lớn lên độc lập." Nàng lầm bầm nói, giống như đang tự thuyết phục chính mình.

Tiêu Nghiêu không ngừng gật đầu: "Đúng vậy, cho nên nàng chỉ cần ở bên cạnh trẫm là được rồi. Sau khi trẫm hạ triều, chỉ cần trẫm không gặp triều thần thì nàng phải ở bên cạnh trẫm. Giống như trước đây, trẫm phê duyệt tấu chương, nàng ngồi ở bên cạnh xem tiểu thuyết, lúc rảnh rỗi thì ôm ấp hôn hít, rất tốt."

Lúc hắn nói mấy câu này trên mặt tràn đầy vui sướng, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời khiến nàng không thể dời mắt.

Hiển nhiên hắn rất nhớ khoảng thời gian đó, lúc ấy Tiêu Nháo Nháo chưa sinh nên Tần Phiên Phiên chỉ có hắn.

Mà không phải sau này suốt ngày chăm sóc Nháo Nháo mà bỏ rơi hắn.

"Được! Mỗi ngày ta đều ở bên chàng. Cho nên chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa đi!" Nàng vừa nói vừa kéo tay hắn lại đi về phía giường.

Tiêu Nghiêu hơi sửng sốt, lên giường thì hắn rất vui, nhưng lên giường lại có mục đích như vậy khiến hắn vô cùng không vui.

"Không được, ít nhất ở bên cạnh ta một năm nữa hãy sinh. Nếu bây giờ nàng sinh thì ta lại phải lẻ loi hiu quạnh, chờ..."

Hắn còn chưa nói xong thì Tần Phiên Phiên đã vô cùng khí phách mà cưỡi lên người hắn, bắt đầu xé y phục của hắn, sau đó dùng môi ngăn miệng hắn lại, lấp kín tất cả sự phản đối của hắn.

Đêm nay Tần Phiên Phiên chính là nữ hiệp, cả đêm vô cùng nhiệt tình.

Lúc đầu Tiêu Nghiêu còn trầm mê với sự nhiệt tình của Tần Phiên Phiên, cảm thấy cả người mình sắp bị quả đào tinh này đốt sạch, trở lại thời kỳ cường thịnh nhất, chìm đắm trong hoan ái vô tận với nàng, vì nàng mà điên cuồng. Nhưng sau đó lại bắt đầu đuối sức, hắn sắp không thể đối phó nổi mãnh hổ xuống núi.

Cho dù là Võ Tòng thì đánh chết một con hổ còn được, hai con thì là anh hùng, ba con, bốn con hay năm, sáu con thì... ha ha.

"Đinh!", Tiêu mau mau, Tiêu không được, Tiêu chân mềm lần lượt online.

"Được rồi, mau ngủ đi, sáng mai trẫm còn phải thượng triều. Chảng nhẽ nàng muốn làm hồng nhan họa thủy à?" Tiêu Nghiêu đón lấy nàng đang nhào vào hắn rồi ấn xuống giường, tức muốn hộc máu chất vấn.

Trên mặt hắn còn có vệt đỏ rất khả nghi, rõ ràng hắn đã bị Tần Phiên Phiên ép khô, chỉ thiếu nước giơ cờ trắng đầu hàng với nàng.

Tần Phiên Phiên cho hắn một ánh mắt "ta hiểu mà, ta không nói" sau đó nằm xuống giường.

"Được rồi! Coi như đêm nay Hoàng thượng chưa chuẩn bị tốt, hy vọng đêm mai Hoàng thượng sẽ chuẩn bị đầy đủ, thỏa mãn nhu cầu của ta." Nàng nói xong câu đó liền xoay người đưa lưng về phía hắn ngủ.

Nhưng thực tế là Tần Phiên Phiên vừa xoay người thì không nhịn được run rẩy bả vai.

"Đừng cho là ta không nhìn thấy mặt của nàng thì không biết nàng đang cười. Nàng đắc ý cái gì, nàng chờ đó cho trẫm!" Hắn hung tợn nói một câu.

Hắn vươn tay dùng sức kéo nàng vào trong ngực, Tần Phiên Phiên nhướng mày, giơ tay nắm lấy cổ tay hắn rồi bắt đầu sờ lên trên, vô cùng khiêu khích.

Tiêu Nghiêu run lập cập, hắn lại cảm thấy chân mềm, hơn nữa trước mắt hắn đã xuất hiện ngôi sao.

Đêm nay Tần Phiên Phiên giống như sói như hổ, hoàn toàn dọa hắn.

"Ta còn tưởng rằng chàng muốn tiếp tục cơ?"

Tần Phiên Phiên thấy hắn rút tay về còn chủ động kéo xa khoảng cách giữa hai người thì không nhịn được cười khẽ một tiếng.

"Ngủ." Tiêu Nghiêu lập tức xoay người đưa lưng về phía nàng.

Người đang muốn sinh đứa con thứ hai như Tần Phiên Phiên, không thể trêu vào, không thể trêu vào.

...

Hôm nay tất cả cung nhân của Long Càn cung đều phát hiện Hoàng thượng rất không vui, cả người đều toát ra hơi thở uể oải thiếu hứng thú.

Ngay cả Trương Đại Tổng quản cũng cụp đuôi làm người, đi đến đâu cũng cẩn thận cười nịnh nọt.

Hắn cũng không biết Hoàng thượng xảy ra chuyện gì, tại sao mới sáng sớm đã như thế, không nhẽ tối qua cãi nhau với Hoàng hậu nương nương ở trên giường.

"Hôm nay cơm trưa sai Ngự Thiện phòng làm thêm món cua, phải có nhiều cua đực." Tiêu Nghiêu đang phê duyệt tấu chương bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì liền mở miệng dặn dò.

Trương Hiển Năng hơi hơi sửng sốt một chút, lập tức sai người đi phân phó Ngự Thiện phòng, trong lòng lại hiểu rõ.

Sắp đến Tết Trung Thu rồi, đây là lúc cua tươi ngon béo ngậy nhất, Hoàng thượng muốn ăn là bình thường.

Nhưng bình thường là cua cái ăn ngon, gạch vừa nhiều vừa thơm, trước đây Hoàng thượng cũng rất thích ăn gạch cua, không ngờ hôm nay lại muốn ăn cua đực.

Tâm trạng của Hoàng thượng không tốt, hắn cũng không dám hỏi nhiều để tránh gặp xui xẻo.

Đến bữa tối thì một tiểu thái giám quỳ bên cạnh gỡ cua cho hắn ăn. Hoàng thượng vô cùng nghiêm túc ăn gạch cua, mà chỉ ăn gạch cua đực[1].

Hắn ăn xong hai con thì đã thấy ngấy, cau mày nhưng vẫn cố ăn, cjo người gỡ gạch cua cái cho Hoàng hậu nương nương ăn.

[1] Gạch cua: gạch cua chính là bộ phận sinh sản của cua, gạch cua đực là bộ phận sản sinh ra tinh còn gạch cua cái là buồng trứng, gạch của cua đực ít hơn cua cái nên hay gọi cua đực là cua thịt còn cua cái là cua gạch. (Giải thích xong mà bổn cung xấu hổ quá)

Cho tới lúc này Trương Hiển Năng mới hiểu được vấn đề.

Nhưng chuyện này lại là vấn đề nhạy cảm của Hoàng thượng nên hắn không dám nói, chỉ thật cẩn thận hầu hạ.

Bữa tối Hoàng thượng ăn xong gạch cua thì hùng dũng, oai vệ khí phách, hiên ngang đi đến Thưởng Đào các.

Hắn vừa đi vừa hỏi Trương Hiển Năng: "Hôm nay trẫm có thay đổi gì hay không?"

Trương Đại Tổng quản xoay mắt một vòng rồi chọn câu dễ nghe nói: "Nô tài cảm thấy Hoàng thượng càng thêm cao lớn, càng thêm nam tính, Long Dương chi khí bay lên tận trời."

Tiêu Nghiêu nghe xong thì tâm tình rất tốt, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, vừa lòng gật đầu, khuôn mặt ra vẻ trẻ nhỏ dễ dạy.

Lúc hắn đến nơi thì Tần Phiên Phiên vừa rửa mặt xong, nàng ngẩng đầu lên thấy hắn thì cong môi cười khẽ, trong nụ cười có chứa ý khác.

Trương Hiển Năng không cẩn thận ngẩng đầu nhìn thấy thì run cầm cập. Sao hắn lại cảm thấy hôm nay nụ cười của Hoàng hậu nương nương có chút đáng sợ, có sự nguy hiểm như dê vào miệng cọp vậy.

Mà Hoàng thượng chính là con dê đáng thương kia, Hoàng hậu nương nương hóa thân thành cọp dữ.

"Chàng đã đến rồi." Tần Phiên Phiên ngẩng mặt mỉm cười nhìn hắn.

"Trẫm đến!" Lúc hắn nói ra câu này có chút hiên ngang lẫm liệt, giống như binh lính hiên ngang chịu chết.

Phản ứng của hắn khiến Tần Phiên Phiên buồn cười, nàng duỗi tay sờ eo của hắn: "Chàng đừng mềm nhé, phải cứng rắn."

Tiêu Nghiêu cười khổ, hắn nói thật: bị nàng sờ một cái như vậy hắn lại thấy chân mềm.

Hai vị chủ tử vui đùa lộ liễu như thế nên cung nhân bọn họ cũng đã nhìn ra, cả lũ cụp mi rũ mắt giả vờ hoàn toàn không nghe rõ.

Đương nhiên hai người đi vào nội điện liền bắt đầu làm bậy làm bạ.

Tần Phiên Phiên ôm đầu của hắn, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, hôm nay chuẩn bị đầy đủ chưa?"

"Đặc biệt đầy đủ, ăn cái gì bổ cái nấy. Trẫm ăn rất nhiều gạch cua, gạch cua đực bổ tinh, hoàn toàn sung túc. Ai xin tha trước người đó là chó!"

Tiêu Nghiêu hào hùng nói một câu, lập tức ấn nàng xuống giường.

Có lẽ là Hoàng thượng ăn gì bổ nấy có tác dụng, bọn họ thành công có thai thứ hai.

Tần Phiên Phiên thành công có thai thì Tiêu Nghiêu tặng vàng nén cho các trọng thần trong kinh thành.

Lúc các vị đại nhân biết trong cung ban thưởng vàng nén vì chúc mừng Hoàng hậu nương nương lại có thai thì dở khóc dở cười, trong lòng càng khẳng định, Hoàng hậu nương nương có độc sủng mười năm nữa cũng không ngã.

Không ngờ lần này có thai thì Tần Phiên Phiên lại vất vả, nôn nghén nghiêm trọng, ăn cái gì đều nôn ra hơn nửa, có lúc uống nước cũng nôn.

Tiêu Nghiêu và Tiêu Nháo Nháo vô cùng đau lòng, nhóc con còn canh giữ bên cạnh giường nàng không chịu đi học.

Sau đó Tần Phiên Phiên phải nói thằng bé mà không đi học thì nàng không vui nó mới chịu đi.

Nhưng Tiêu Nháo Nháo cũng không muốn chơi đùa với đồng bọn của mình mà tan học liền dùng hai cái chân ngắn chạy như bay về Thưởng Đào các.

Tần Phiên Phiên mà nghỉ ngơi thì thằng bé luyện chữ ở ngoại điện, nàng mà tỉnh giấc thì nó ngồi nói chuyện với nàng.

Có một ngày thằng bé hưng phấn chạy về đúng lúc Tần Phiên Phiên vừa nôn xong nên mặt có chút tái nhợt.

Nó đi đến cạnh nàng, vươn tay sờ sờ tay của nàng, nhỏ giọng hỏi: "Mẫu hậu, có phải người rất khó chịu hay không? Con nói cho người biết, hôm nay con mới biết con có một bảo bối rất lớn, con tặng cho người được không?"

Tần Phiên Phiên chớp mắt, nàng thấy câu nói vô tư của thằng bé rất đáng yêu, ôn nhu hỏi: "Con có bảo bối gì?"

"Chính là chỗ này, con biết chỗ này có thêm một miếng thịt chắc chắn có tác dụng rất lớn, chắc chắn không phải chỉ dùng để đi tiểu. Nam nhân sẽ có, hình như gọi là nam căn? Con nhường trứng trứng cho bảo bảo trong bụng của mẫu hậu để nó làm Thái tử, rồi mẫu hậu kêu nó ngoan một chút được không?"

Tiêu Nháo Nháo vô cùng nghiêm túc nói, còn ghé đầu vào bụng của Tần Phiên Phiên để nói chuyện với bảo bảo.

Tần Phiên Phiên sửng sốt một chút, sau đó dở khóc dở cười.

"Không được nói chuyện này nữa, cái gì mà trứng trứng với trứng trứng, lát nữa để phụ hoàng giải thích cho con. Mẫu hậu không cần chúng nó, con phải cất thật kỹ không được cho bất kỳ ai xem, đợi con trưởng thành sẽ hiểu." Cảm xúc hậm hực của nàng lập tức tiêu tán.

Quá trình trẻ con dần dần trưởng thành quả nhiên vô cùng thú vị.

Tiêu Nháo Nháo rất nghi hoặc, tại sao mẫu hậu lại nói trứng trứng của nó không phải bảo bối. Nhưng thằng bé thấy mẫu hậu vẫn luôn không vui bây giờ lại cười xinh đẹp như vậy thì cũng cười theo.

Đêm đó Tiêu Nghiêu trở về thì ôm nhi tử vào trong ngực giải thích tác dụng của trứng trứng, và vài tác dụng bây giờ nó chưa dùng đến thì hứa hẹn đến khi trưởng thành sẽ giải thích cặn kẽ cho nó.

Nhấn mạnh nó phải bảo vệ bản thân thật tốt.

Năm sau Đế Hậu có một vị Công chúa, nhũ danh Đằng Đằng.

Bởi vì lúc Công chúa nhỏ sinh ra thì sức khỏe không được tốt nên Đế Hậu lấy nhũ danh này hy vọng Công chúa có thể giống như dây leo tràn đầy sức sống, cho dù trong hoàn cảnh khốc liệt như thế nào cũng sống tiêu sái tự tại.

Đương nhiên trên thực tế còn có ý khác, đó là đặt cùng huynh trưởng Nháo Nháo sẽ tạo thành tổ hợp cùng nhau làm ầm ĩ.

Còn có một ý nữa là lúc Tần Phiên Phiên sinh con bé thì đau đến chết đi sống lại.

Hết đau rồi lại đau, chỉ hy vọng đừng đau nữa.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!