Đế Phi Lâm Thiên

/

Chương 22: Tàng đao trong lời nói.

Chương 22: Tàng đao trong lời nói.

Đế Phi Lâm Thiên

7.315 chữ

15-11-2023

Mập trắng còn mua một loại nguyên liệu nấu ăn tương đối hiếm thấy. Đó là mấy con lợn hoa! Loại lợn này chỉ ăn hoa tươi, thân hình không lớn lắm, một con lợn hoa trưởng thành chỉ lớn bằng một con chó trưởng thành thôi. Lợn hoa di chuyển rất nhanh nhẹn, cực kì cẩn thận và có thể trèo cây, cho nên nó vô cùng khó bắt.

Mà chất thịt lợn này khá tươi ngon, dù dùng cách chế biến nào cũng đều làm ra món ăn có hương vị độc đáo. Mập trắng khi nhìn thấy mấy con lợn hoa liền mừng rỡ mua với giá cao.

Mua đến mức Lạc Ân Ân cũng đau lòng thay, nàng dùng đầu ngón tay tính xem mấy con lợn hoa này bằng bao nhiêu con lợn sữa bình thường mà bọn họ hay ăn. Cố Phong Hoa ngược lại rất vui vẻ trả tiền, đối với ăn thì nàng không bao giờ keo kiệt.

Món ngon duy nhất mà Cố Phong Hoa biết nấu là đồ nướng, cho nên nàng cũng tự cất gia vị nướng cùng vài con lợn hoa vào vòng tay trữ vật, dự định ngày nào đó có tâm trạng sẽ tự mình động thủ.

Buổi rèn luyện tân sinh hạ màn một cách đầy kịch tính như vậy, tiếp theo chính là bắt đầu đi học bình thường.

Ngày đầu tiên đến lớp, Cố Phong Hoa tới lớp văn hóa buổi sáng, lớp võ thuật buổi chiều thì nàng không muốn đi. Nàng đang nhớ đến mấy con lợn hoa trong giới chỉ trữ vật nha.

Giữa trưa tại nhà ăn, Cố Phong Hoa nói với Lạc Ân Ân và Mập trắng, “Xế chiều ta đi nướng heo, các ngươi có đi không? Thứ ta am hiểu nhất chính là nướng thịt đó, để các ngươi nếm thử thủ nghệ của ta một chút.”

“Đi chứ, đi chứ, đương nhiên đi chứ.” Hai mắt Lạc Ân Ân tỏa sáng, không ngừng đáp lại liên tục, tiếp đó lại nói thêm, “Nhưng mà ta phải đến lớp trước. Ta muốn xem đạo sư chỉ đạo có tăng lên với ta hay không.”

“Ta cũng sẽ tới muộn nữa.” Mập trắng ăn đồ ăn trong căn tin với gương mặt bắt bẻ, nhỏ giọng thầm thì, “Món ăn này thực lãng phí nguyên liệu, nấu chín quá rồi......”

“Vậy ta sẽ đi ngủ trưa trước, hẹn chỗ tận cùng mảnh rừng đằng sau học viện nha, nơi đó mát mẻ lắm.” Cố Phong Hoa ăn xong miếng cuối cùng, ưu nhã lau khóe miệng rồi đứng dậy chuẩn bị quay về ký túc xá để ngủ trưa.

Lạc Ân Ân cũng theo sau, nàng cũng muốn trở về chợp mắt một lát rồi mới đến lớp. Mập trắng hướng vẫy tay chào hai người rồi tiếp tục ăn.

Khi hai người đi tới cửa thì gặp Chung Uyển Oánh. Chung Uyển Oánh đang đi cùng mấy thiếu nữ khác. Mặc dù mọi người trong học viện đều mặc đồng phục giống nhau, nhưng những phụ kiện và trang sức họ đeo có thể đại khái phân biệt được thân phận của người này cao quý hay không.

Trang sức trên đầu Chung Uyển Oánh, khuyên tai và vòng tay đều là tinh phẩm, đồ trang sức của mấy thiếu nữ xung quanh nàng ta tuy không đẹp bằng nàng ta, nhưng xem xét cũng đều có giá trị không nhỏ.

“Phong Hoa.” Chung Uyển Oánh mỉm cười chào đón, giọng điệu ôn hoà.

“Ừ.” Cố Phong Hoa chỉ nhẹ nhàng trả lời một câu.

“Ngươi vừa ăn xong sao? Không biết ngươi có thích ứng được với đồ ăn nơi này không, dù sao ở nhà ngươi toàn ăn đồ mỹ vị trân quý. Nếu như ngươi cảm thấy không ăn được đồ ăn ở đây thì tốt nhất nên nói cho thừa tướng đại nhân biết, nhờ ông ấy nghĩ cách chuẩn bị cho ngươi thức ăn ngươi thích.” Chung Uyển Oánh một mặt lo nghĩ, ân cần nói.

Cmn? Lời này là có ý gì? Ngay cả thần kinh thô Lạc Ân Ân cũng cảm thấy lời này có chút không đúng. Bởi vì học sinh có xuất thân bình dân xung quanh đều nhìn sang đây, nhìn Cố Phong Hoa với một chút tức giận cùng không cam lòng.

“Ngươi đang nói chính mình đó hả?” Lạc Ân Ân vặn lại không chút khách khí, “Chúng ta đều ăn no đang chuẩn bị về nghỉ trưa mà ngươi bây giờ mới đến, là ghét bỏ những thứ kia khó ăn, không muốn tới có phải không? Bản thân không muốn ăn thì tự mình ra ngoài ăn, mắc gì bắt Phong Hoa làm cớ?”

Sau khi nghe những lời của Lạc Ân Ân, các học sinh bình dân xung quanh vốn nhìn sang hướng bên này đều thu hồi ánh mắt. Biết rằng sự tình không phải như họ nghĩ, liền không dừng lại tiếp tục xem nữa.

“Vị này là?” Chung Uyển Oánh bực dọc vì bị Lạc Ân Ân mỉa mai một trận, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hoà, nhẹ giọng hỏi.

“Biết rõ còn cố hỏi.” Lạc Ân Ân cười nhạo một tiếng, giễu cợt, “Ta cũng thuộc nhóm đứng đầu buổi rèn luyện tân sinh, thời điểm chúng ta lên đài lãnh thưởng, không phải ngươi đang nhìn từ phía dưới sao?”

Trong mắt Chung Uyển Oánh lóe lên một tia thâm trầm. Đúng vậy, nàng ta đương nhiên biết Lạc Ân Ân, biết đùi Cố Phong Hoa đang ôm chính là Lạc Ân Ân có thực lực không tệ đây.

Đối với việc Cố Phong Hoa quen được hai bằng hữu có thực lực siêu cường, dẫn nàng lấy được bảng đầu buổi tân sinh lịch luyện, nàng ta vừa ghen ghét vừa oán hận trong lòng. Thầm hận sao vận khí của Cố Phong Hoa lại tốt như vậy, một đứa củi mục thế mà cũng có thể cầm bảng đầu. May mắn thay, phần thưởng hạng nhất là một cái chậu ngâm chân, điều này cuối cùng đã làm dịu đi phần nào sự oán hận trong lòng nàng ta.

“Lạc Ân Ân, ngươi đang nói gì vậy?” Một thiếu nữ bên cạnh Chung Uyển Oánh nói với vẻ mặt tức giận.

“Nói vài lời thật mà thôi.” Lạc Ân Ân cười lạnh một tiếng, kéo Cố Phong Hoa trực tiếp xuyên qua đám người này rồi rời đi.

Cố Phong Hoa thầm tán thưởng sức chiến đấu của Lạc Ân Ân.

Sau khi đi xa, Lạc Ân Ân hỏi Cố Phong Hoa: “Phong Hoa, nhỏ đó là ai vậy? Nói câu nào câu nấy đều là đào hố ngươi.”

“Chung Uyển Oánh, tự xưng là khuê trung mật hữu duy nhất của ta.” Cố Phong Hoa xoa đầu Lạc Ân Ân.

“Khuê trung mật hữu? Duy nhất? Trong lời nói của nàng ta toàn là tàng đao, khắp câu đào hố ngươi. Làm ta thực sự muốn một quyền đập bể đầu chó nàng ta.” Lạc Ân Ân nghiến răng nói, “Phong Hoa, ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc nha, loại người này tuyệt đối không phải thực tình muốn cùng ngươi làm bạn đâu.”

“Đừng nóng vội, chúng ta nghẹn đại chiêu, đến lúc đó nhất kích tất sát.” Cố Phong Hoa cười cười, “Nàng ta diễn trước mặt ta, nhảy nhót búa xua lâu như vậy, ta cũng nhìn đến chán rồi.”

“Ngươi trước đó coi nàng như trò giải trí à?” Lạc Ân Ân một mặt mộng bức.

“Chứ còn gì nữa? Ta lại không ngốc.” Cố Phong Hoa nhìn vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ của Lạc Ân Ân lại thành vẻ mộng bức, cảm thấy Lạc Ân Ân thật sự rất đáng yêu nên càng chân thành với nàng hơn nữa.

“Vậy chúng ta nện chết nàng ta?” Lạc Ân Ân cắn răng.

“Nàng ta tâm cơ thâm trầm, trực tiếp nện nàng ta không được, chúng ta sẽ không chiếm lý. Cho nên, lần sau chúng ta tìm lý do quang minh chính đại nện nàng ta.” Sắc mặt Cố Phong Hoa dần dần trở nên nghiêm túc, “Ân Ân, ngươi hãy nhớ rằng, bất luận tâm cơ gì cũng đều vô dụng trước mặt cường giả vì cường giả chính là chân lý. Nhưng mà chúng ta bây giờ vẫn chưa đạt đến trình độ có thể coi thường mọi thứ, cho nên chúng ta chỉ có thể đối phó theo cách này.”

Lạc Ân Ân sửng sốt, tiếp đó nhíu mày suy tư về lời nói của Cố Phong Hoa.

“Chúng ta hãy trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến mức không ai có thể bày ra bất kỳ âm mưu hay dương mưu nào trước mặt chúng ta.” Thanh âm của Cố Phong Hoa rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như một cự thạch nặng nề đập vào trái tim Lạc Ân Ân.

Lạc Ân Ân nhìn vào mắt Cố Phong Hoa, trên mặt Cố Phong Hoa từ từ hiện lên nụ cười, trên mặt Lạc Ân Ân cũng dần dần hiện lên nụ cười, tiếp đó hai người đều gật đầu một cái thật mạnh.

Sau đó hai người trở về ký túc xá, ngủ trưa.

Thời điểm Cố Phong Hoa tỉnh lại, phát hiện Lạc Ân Ân đã lên lớp.

Cố Phong Hoa ngáp dài, rửa mặt thanh tỉnh lại, chậm rãi đi đến mảnh rừng cây phía sau học viện. Heo sữa quay không phải trong thời gian ngắn liền có thể làm xong, bây giờ đi mở nướng, vừa vặn có thể làm bữa tối rồi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!