Chương 41

Đóa Hoa Thanh Cao

10.413 chữ

15-12-2022

Cả hai hẹn gặp nhau ở nhà.

Diệp U đã tới căn nhà trong thành phố của Lục Tẫn một lần, đã ghi lại dấu vân tay. Hôm nay cô tan việc trước, qua đó sớm hơn Lục Tẫn.

Cô tự đi một mình, má Vương thấy cô về nhà rồi lại đi, gọi phía sau: “Tiểu thư, tối nay không ăn ở nhà hay sao?”

“Không cần đâu má Vương, tôi đã hẹn với Lục Tẫn.” Diệp U thay giày ở cửa, quay lại nhìn má Vương, “Má nói cho ba tôi biết nhé.”

“Vâng.”

Diệp U mở cửa đi ra gara, lái xe ra ngoài.

Nhà của Lục Tẫn cách nhà cô không xa, nếu không kẹt xe thì hai mươi phút là đến. Sau khi tới nhà Lục Tẫn, Diệp U ngồi trên sô pha cẩn thận lật xem album một lúc.

Ngoài lớp học bơi năm lớp 3, Lục Tẫn còn xuất hiện trong hình của cô một lần vào năm trung học cơ sở.

Cô lấy hai tấm hình ra, đặt bên cạnh nhau.

Cô cảm thấy đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Đang suy nghĩ miên man, cô nghe thấy tiếng xe Lục Tẫn. Cô cài nút bìa album, nhìn qua phía huyền quan, cửa nhanh chóng được mở “tích” một tiếng, Lục Tẫn thay dép lê bước vào.

“Em chờ lâu chưa?” Anh hỏi.

Diệp U lắc đầu: “Hôm nay anh về sớm vậy?”

Lục Tẫn mới tiếp quản dự án, tương đối nhiều việc, hôm nay chắc là ngày anh tan làm sớm nhất.

“Hôm nay ra đúng giờ.” Lục Tẫn đi đến sô pha ngồi xuống bên cạnh cô, vô thức nhìn album trên bàn, “Đây là album của em à?”

“Dạ.” Diệp U đáp và nhìn anh, “Hôm nay em đến phòng thu âm xem thầy Trình Cảnh, gặp Khương Điềm. Cô ấy kể em nghe vài chuyện lúc nhỏ, em về nhà lục album ra coi.”

Lông mày Lục Tẫn khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Diệp U. Đôi mắt đen xinh đẹp của anh dường như ẩn chứa một cảm xúc nào đó, Diệp U nhất thời không đoán được.

“Khương Điềm nói gì với em?”

“À…… nói lý do em chuyển trường.” Diệp U nói tới đây, nhìn Lục Tẫn cười, “Em không tin nổi trước đây em yếu ớt như vậy, đã bị mấy bạn khác đè x uống đất! Nếu như bị bạn nào đó biết được, họ nhất định sẽ cười rụng răng luôn!”

Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng tâm trạng Lục Tẫn càng nặng nề hơn, anh lại nghĩ tới những vết bầm trên cánh tay của cô bé Diệp U.

Đó chỉ là nơi anh nhìn thấy, ở nơi anh không thấy, không biết còn có bao nhiêu vết thương.

“Sau anh cau mày?” Diệp U giơ tay chọc lông mày Lục Tẫn, khẽ nhướng mày, “Có phải anh biết việc mình làm đã bị bại lộ hay không?”

“…… Hở?” Lục Tẫn nhất thời không phản ứng kịp, vô thức nhìn Diệp U phát ra một tiếng nghi vấn.

Diệp U mở album trên bàn, đặt hai tấm hình có Lục Tẫn trước mặt anh: “Anh nhìn nè, người trong hình là anh phải không?”

Lục Tẫn nhìn tấm hình trên bàn, tấm đầu tiên chụp ở hồ bơi, tấm thứ hai hình như là ở công viên.

Hầu hết mọi người coi hình chỉ chú ý đến nhân vật chính là Diệp U, nhưng Lục Tẫn liếc mắt đã nhìn thấy chính mình.

Thậm chí khi thấy tấm hình, anh có thể nhớ lại những gì đã xảy ra vào thời điểm đó.

“Cậu bé phía sau là anh phải không?” Diệp U nhìn anh hỏi, “Anh đi theo em suốt đúng không!”

“Không có.” Lục Tẫn phủ nhận rất mau, như thể sợ cô hiểu lầm mình là một kẻ b iến thái.

Diệp U lại nói: “Nhưng không thể là một sự trùng hợp đâu nhỉ?”

Đặc biệt là trước đây Lục Tẫn thừa nhận rằng anh luôn nhớ rõ cô.

Lục Tẫn hơi mím môi, suy tư một hồi mới nhìn Diệp U nói: “Đúng là không phải trùng hợp.”

“Không phải theo dõi, cũng không phải trùng hợp, vậy đó là……?” Diệp U càng nghi ngờ hơn.

Lục Tẫn nói: “Em còn nhớ anh từng nói, hôm chúng ta ở sơn trang bất ngờ gặp mưa to. Anh trở về lấy dù, lúc quay lại thì em không ở đó nữa.”

“Dạ nhớ.” Diệp U gật đầu, “Anh còn hỏi ông nội của anh về em.”

Lục Tẫn im lặng một chút mới nói với cô: “Thật ra lần trước anh mới nói một nửa, khi đó anh hỏi ông nội, ông kể anh nghe chuyện em bị bắt nạt ở trường. Có lẽ lúc ba mẹ em dẫn em tới sơn trang đã nói với ông nội.”

Khi đó mẹ của anh vừa qua đời, sơn trang không tiếp khách, nhưng tình huống của Diệp U rất đặc biệt, sau khi ba mẹ cô giải thích với ông nội, ông xót cho cô bé nên để họ vào ở.

Lục Tẫn cũng hiểu vết bầm trên tay Diệp U là do đâu.

Anh không biết tại sao Diệp U bị các bạn khác bắt nạt, nhưng anh sợ Diệp U trở lại trường sẽ bị người khác bắt nạt tiếp, vì vậy mới đến tìm cô.

Không ngờ, Diệp U hoàn toàn không nhớ anh.

Sau khi nhận ra Diệp U đã quên anh, Lục Tẫn buồn một thời gian, nhưng nỗi buồn này sớm bị thay thế bởi sự lo lắng. Anh biết Diệp U chuyển trường tới trường tiểu học gần anh nên mỗi khi có cơ hội đều lén tới xem cô, nếu phát hiện cô bị các bạn bắt nạt thì anh có thể bảo vệ cô.

Nhưng mọi việc phát triển khác với sự tưởng tượng của anh, tới trường học mới Diệp U thường xuyên có xích mích với bạn bè, nhưng lần nào cô cũng thắng lớn, không hề để mình bị thiệt thòi.

…… Giống như không cần anh bảo vệ.

“Tuy rằng em hoàn toàn khác với lúc anh gặp em, nhưng anh thấy như vậy rất tốt, ít ra em sẽ không bị bắt nạt.” Lục Tẫn nhìn Diệp U, mặc dù anh nói rất nhẹ nhàng nhưng trong lòng hơi thấp thỏm.

Tuy anh không theo dõi Diệp U, nhưng có lặng lẽ đi xem cô, nghe có vẻ như kẻ b iến thái.

Cũng may Diệp U không nghĩ vậy, cô ngẫm nghĩ những lời Lục Tẫn vừa nói, chậm rãi gật đầu: “Em hiểu mà, đại khái là một loại tự bảo vệ bản thân. Mặc dù em quên hết những chuyện trước đây, nhưng trong tiềm thức có lẽ cảm thấy trước đây bị bắt nạt là vì quá yếu đuối, cho nên sau đó mới dùng sức mạnh để bảo vệ chính mình.”

Sau này có thằng em trai gánh tội thay, cô càng trở nên kiêu ngạo.

Cô nhìn Lục Tẫn, đột nhiên bật cười: “Suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, thậm chí không hiểu sống nội tâm và yếu đuối không phải là lý do để bắt nạt người khác. Những đứa trẻ đi bắt nạt bạn bè là sự thất bại trong việc giáo dục con cái của gia đình chúng, cha mẹ chúng không dạy chúng tốt.”

Cô nhớ tới lời của Khương Điềm, khi nhà trường điều tra chuyện này, những phụ huynh không có mặt ở hiện trường lúc ấy cứ khăng khăng cho rằng cô ra tay trước, còn dạy con cái bọn họ nói như vậy. Có cha mẹ như vậy, việc dạy dỗ những đứa trẻ như thế không có gì đáng ngạc nhiên.

“Con của chúng ta sau này tuyệt đối không thể được dạy như vậy.” Họ muốn dạy chúng không ỷ mạnh hiếp yếu, cũng không cảm thấy mình xứng đáng bị bắt nạt bởi vì mình sống nội tâm.

Nghe cô nói xong, Lục Tẫn thoáng ngây người một chút: “Con của chúng ta sau này?”

Diệp U: “……”

Ai đó cứu cô với, cô đã nói gì thế!

Cô giả vờ ho khan, cố ý trưng gương mặt nghiêm túc nhìn Lục Tẫn: “Em vừa nói rất nhiều khái niệm giáo dục, anh chỉ để ý đến con của chúng ta thôi à?”

“……” Lục Tẫn có chút áy náy khi cô nói vậy, “À, em nói đúng, nhiều đức tính của trẻ em thực sự là sự phóng chiếu của cha mẹ lên chúng. Gia đình của những đứa trẻ đi bắt nạt người khác nhất định có vấn đề lớn về giáo dục.”

“Ừm, ý em là vậy.” Diệp U vờ vịt gật đầu, lật qua trang khác, “Chúc mừng chúng ta đã đạt được sự đồng thuận về giáo dục, sau này sẽ bớt cãi nhau rất nhiều.”

Lục Tẫn mỉm cười, nhìn cô nói: “Phương pháp giáo dục trẻ con có thể hoàn toàn theo ý em, anh sẽ ủng hộ.”

“Ờ……” Diệp U nghiêm túc suy nghĩ rồi nói, “Hay là theo anh đi, em thấy nhà anh nuôi dạy con cái rất tốt. Em không muốn con của chúng ta sau này giống Tiêu Tư Thành.”

Ai đó cứu với, chỉ nghĩ thôi cũng muốn suy sụp.

Lục Tẫn lại nói: “Nếu chúng ta có con gái giống em cũng rất đáng yêu.”

Diệp U bật cười: “Thôi đi, chú Hỉ sẽ tức chết. Khi con chúng ta ra đời, chú Hỉ càng lớn tuổi hơn, chúng ta nên tích chút phúc đức.”

Lục Tẫn nghe đến đây cũng cụp mắt khẽ cười.

“Ủa không phải chứ, sao nãy giờ cứ bị anh dẫn dắt bàn về chuyện con cái vậy?” Diệp U chỉ vào tấm hình trên bàn, lại bắt đầu “thẩm vấn” Lục Tẫn, “Anh nói anh sợ em bị bắt nạt nên lén tới xem em, em chấp nhận cách nói này, nhưng sao anh còn theo em đi học bơi? Chẳng lẽ sợ em bị chết đuối?”

Lục Tẫn nghe vậy, lỗ tai âm thầm đỏ lên: “Anh vô tình biết được em đăng ký lớp học bơi, anh muốn có nhiều cơ hội gần em hơn, lỡ như em nhớ ra anh thì sao? Sau này anh mới phát hiện là mình nghĩ nhiều quá.”

Diệp U: “……”

“Ha ha.” Cô cười hai tiếng để che sự ngượng ngùng, “Tiểu Lộc, từ ngày anh và em ở bên nhau, anh càng ngày càng hài hước hơn!”

Lục Tẫn nhìn cô không lên tiếng, trong mắt hiện lên chút ai oán. Diệp U suy nghĩ một chút, nếu cô luôn nhớ rõ Lục Tẫn nhiều năm, nhưng Lục Tẫn lại hoàn toàn quên mất cô…… Cô không chịu nổi sự uất ức này.

“Xin lỗi anh Tiểu Lộc.” Diệp U nhích lại gần, hôn lên mặt Lục Tẫn.

Lục Tẫn bị Diệp U hôn, vành tai nhanh chóng đỏ lên, Diệp U nhìn tai anh, lại bắt đầu trêu chọc: “Anh đã giải thích tấm hình này xong rồi, nhưng em còn tấm khác.”

Lục Tẫn khẽ nhướng mắt, nhìn cô hỏi: “Tấm ở công viên hở?”

“Không phải.” Diệp U giơ tay lấy di động, ấn mở album, “Tấm này nè, anh giải thích sao?”

Đó là tấm hình Lục Dương gửi cho cô hôm nay, sắc mặt Lục Tẫn lập tức thay đổi ngay khi thấy nó: “Không phải như thế, anh không biết Lục Dương gọi mấy người đó.”

“Ồ?”

“Lúc đó anh cũng hoảng sợ, nặng tay ném Lục Dương vào bệnh viện.”

“…… Hở??” Diệp U sững sờ, cô biết Lục Dương cố ý chụp hình này để ly gián bọn họ, nhưng ai ngờ…… anh ta tự đưa mình vào bệnh viện?

“Giờ anh ta không sao chứ?” Dù gì Lục Dương cũng là người nhà họ Lục, nếu Lục Tẫn thật sự gây thương tích, cha mẹ Lục Dương sẽ không để yên.

Lục Tẫn nói: “Không sao, tối hôm qua đã xuất viện, hôm nay thành thật hơn nhiều ở công trường.”

“…… Ồ.” Diệp U gật đầu, anh ta còn sức để gửi hình, hẳn là không sao, “Em đã dặn anh đừng chơi với anh ta rồi mà?”

“Hôm qua không phải đi chơi, anh ta nói liên quan đến công việc, kết quả là hẹn với sếp Triệu, người đã đưa tiền cho anh trước đây.”

“Hả???” Diệp U lại sững người, “Mấy ngày nay cuộc sống của anh muôn màu muôn vẻ quá hơ?”

Còn có người đưa tiền cho anh? Nhớ trước đây cô cần người đầu tư nên nhờ ông cụ Kim, giờ sao có người vội vàng đưa tiền cho Lục Tẫn?

Lục Tẫn rất thẳng thắn về vấn đề này: “Anh ta lái siêu xe, bỏ tiền trong cốp. Dám đưa nhiều tiền như vậy, đây là chuyện ngồi tù, làm sao anh nhận được. Không ngờ Lục Dương chẳng sợ chút nào, còn dẫn anh ta tới gặp anh.”

“Ồ……” Diệp U hiểu rõ gật đầu, “Bọn họ cho rằng anh không cần tiền, cho nên chuyển qua sắc đẹp. Lục Dương là người rác rưởi, quả nhiên người ta nói sau thế hệ nhà giàu đời thứ ba sẽ có phá gia chi tử là rất có lý!”

Lục Tẫn dừng một chút, nhìn cô nói: “Nếu bắt đầu tính từ đời ông nội của anh, anh vừa đúng là đời thứ ba. Ý của em là, con cháu chúng ta……”

“Xí xí xí!” Diệp U vội vàng ngắt lời anh, “Tuy rằng đều là người nhà họ Lục, nhưng nếp sống của nhà anh tốt hơn nhiều, con cháu chúng ta nhất định sẽ không!”

Lục Tẫn khẽ cong môi, chậm rãi đến gần cô, thì thầm bên tai cô: “Nói nhiều về con cháu như vậy, khi nào chúng ta mới tạo ra thế hệ sau?”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!