Diệp Ninh bỗng cảm thấy mệt tim. Cô đọc qua truyện nên biết em gái của nguyên chủ bị một bà lão ở ga tàu hỏa lừa rồi bán đi. Cô bé bị người đàn ông già ở khe suối tra tấn ba năm, cuối cùng cô bé giết cả nhà bọn họ rồi đốt lửa tự sát. Em trai nguyên chủ bị bà nội sau và mấy bác chú bắt nạt. Cuối cùng cậu bé đói quá không chịu nổi, ăn một miếng khoai lang đỏ có thuốc diệt chuột, vô thanh vô thức mà qua đời. Mà nguyên chủ, tuy rằng tính cách mỏng manh, cũng không phải là không chịu được một chút mưa gió. Biết em trai em gái không thấy, chắc chắn cô ấy phải tìm cách kiếm bọn họ, nhưng tại sao lại buồn bực mà chết chứ? Chắc là có nhiều chuyện khác xảy ra.
Nói tóm lại, Diệp Ninh ở trong truyện chính là vật hi sinh giúp đỡ tình cảm của nam chính và nữ chính thăng hoa. Cô ấy chết, không ít người đọc đều bình luận là cô ấy chết là tốt. Lúc ấy cô chỉ cảm thấy tức giận, cho dù các cô cùng tên, cô vẫn cảm thấy nữ phụ pháo hôi gieo gió gặt bão. Nhưng mà em trai em gái cô ấy vô tội và đáng thương nhường nào chứ.
Bây giờ trong cơ thể 19 tuổi chứa đựng linh hồn 29 tuổi. Cô không phải là nguyên chủ, không phải kẻ vô dụng chỉ biết dựa vào đàn ông. Huống chi Tôn Diệu Quân là ngụy quân tử, đá gã ta sang một bên càng sớm càng tốt.
Tính thời gian, bây giờ nguyên chủ đã chạy trốn cùng gã ta được ngày thứ ba, chỉ sợ trong nhà còn chưa nhận được tin tức. Cô muốn nhanh chóng trở về, không thể để bi kịch như vậy xảy ra lần nữa.
"Tiểu Ninh, cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Em đột nhiên ngất xỉu, làm anh sợ muốn chết. Anh nhanh chóng tìm trưởng đoàn tàu để hỗ trợ, vất vả lắm mới xin được giường ngủ này, anh còn xin thuốc cho em uống nữa. Em không sao thì tốt rồi." Tôn Diệu Quân thấy Diệp Ninh mở mắt, vội vàng nói.
Cô nghiêng đầu nhìn gã ta một cái. Tuy rằng cô ngất rồi nhưng ý thức vẫn tỉnh táo. Cô biết đều do người khác giúp đỡ, từ đầu đến cuối gã ta chẳng nói một câu.
Cô nhếch môi, lộ ra nụ cười yếu ớt: "Trên người em bẩn quá, anh có thể giúp em lấy ít nước ấm đến đây không? Em muốn lau người, thay quần áo."
Gã ta lập tức gật đầu, cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng của gã ta, cô rơi vào trầm tư. Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, ngày đầu tiên lên xe lửa, gã ta đã uyển chuyển nói về tiền bồi thường. Gã ta nói rằng để nó ở trên người cô ấy không an toàn, nếu cô ấy không đột ngột phát sốt, có lẽ cô ấy đã đưa tiền cho gã ta rồi.
Nghĩ đến điều này, Diệp Ninh vội vàng sờ ngực. Đây là tiền Diệp Thanh Sơn bán mạng, là của cải để về sau cô an cư lạc nghiệp, giúp em trai em gái ăn mặc và đi học. Cô không thể sơ suất dù chỉ một chút.
Cô sờ thấy cái bọc nhỏ, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô sợ nhân lúc cô hôn mê, Tôn Diệu Quân thuận đó mà lấy mất. Có lẽ gã ta cho rằng sớm muộn gì nguyên chủ cũng là của gã ta, cho nên gã ta mới không ra tay.
Một lúc sau, gã ta mang nước về, giọng điệu dịu dàng: "Em vừa mới hạ sốt, bây giờ cơ thể còn chưa có sức, nếu được thì để anh giúp em."
Cô ra vẻ thẹn thùng trừng mắt nhìn gã ta một cái: "Anh mau đi ra đi, em tự mình làm."
Nguyên chủ còn chưa đến nỗi ngu ngốc. Cho dù gã ta lừa gạt thế nào, cô ấy vẫn không giao cơ thể cô ấy cho gã ta.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin