"Chúng tôi..." Gã ta vốn dĩ muốn nói không có cãi nhau, đột nhiên gã ta nhớ đến việc không thể để lộ tình huống hiện tại của gã ta và Diệp Ninh nên gã ta lập tức nói: "Đúng là xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ."
Không đợi Lâm Chi tiếp tục hỏi, Tôn Diệu Quân đã cất bức thư rồi lễ phép cảm ơn trưởng đoàn tàu đã nhường phòng nghỉ ngơi, sau đó gã ta mang theo hành lý trở về khoang ghế ngồi cứng. Ban đầu căn phòng này là mượn cho người bệnh Diệp Ninh, gã ta không có bệnh, không có lý nào tiếp tục chiếm tiếp.
Trở lại chỗ ngồi của mình, lúc này gã ta gấp không chờ nổi mà mở bức thư ra.
[Tôn Diệu Quân, em suy nghĩ rất lâu, em không thể bỏ hai đứa em mà đi cùng với anh, cho nên em tính trở về tỉnh Nam Giang. Em biết bố mẹ anh xảy ra chuyện. Anh yên tâm đi, nếu có người tới hỏi em về tin tức của anh, em chắc chắn sẽ không nói cho bọn họ là anh đi Dương Thành đâu. Đến tận đây từ biệt, chúng ta trời nam đất bắc, em nghĩ đến về sau chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại, chúng ta chia tay đi, anh nhất định sẽ gặp được người tốt hơn em ở Dương Thành. Đúng rồi, nếu tình huống cho phép thì em sẽ anh thăm bố mẹ anh, dù sao lúc trước chú và dì đối xử với em rất tốt.]
Tôn Diệu Quân gập bức thư lại, siết chặt bàn tay, sắc mặt khó coi.
Gã ta nằm mơ cũng không nghĩ đến việc Diệp Ninh có lá gan xuống xe ở trên đường. Gã ta cẩn thận nhớ lại, rõ ràng cô đã mưu tính từ lâu. Đầu tiên cô lừa gã ta về xe lửa trước, lại gửi thư cho gã ta, rõ ràng cô đã muốn vứt bỏ gã ta từ lâu rồi.
Gã ta đọc bức thư lần nữa, hơi khó tin đây là lời cô viết. Những lời được viết trên đó như đều suy nghĩ vì gã ta nhưng thật ra toàn là lời uy hiếp. Cố tình gã ta thật sự không dám trở về tỉnh Nam Giang, càng không dám để cho người khác biết gã ta đến Dương Thành. Gã ta tức giận vo thư thành một cục, gã ta chỉ cảm thấy tràn ngập lửa giận.
Người giống như gã ta đương nhiên sẽ không trả giá thật lòng. Gã ta tức vì nghĩ gã ta bị cô bẫy, càng tức giận hơn vì gã ta không lấy được tiền cho vào túi mình từ sớm.
Diệp Ninh đã sớm đoán ra được gã ta trông ra sao khi đọc được thư. Bây giờ cô đang ở nhà khách.
Vốn dĩ là giường chung, một phòng mười mấy người ở. Nhưng lãnh đạo săn sóc cô đặc biệt, cho cô một phòng đơn, còn có nhà vệ sinh riêng. Ở hiện tại mà nói, điều kiện này tuyệt đối là đãi ngộ cao cấp.
Trong phòng có bình nước, cô quơ quơ, nó trống rỗng. Cô xách bình nước xuống tầng một múc nước, cô thấy dưới đó còn không ít bình nên cô xin thêm một bình. Buổi sáng cô mới lau qua người mình, chạy xuôi chạy ngược như thế, giờ người cô đầy mồ hôi. Cảm giác dính nhớt thật sự không thoải mái, đã có phòng vệ sinh riêng rồi, đương nhiên cô muốn tắm rửa.
Tắm rửa xong, cô cảm giác người cô nhẹ đi mấy cân. Bệnh tình của cô tốt lên rất nhiều, cô lại đến quầy lễ tân lấy hai bình nước sôi, đưa nhiều hơn một hào, cô cảm thấy không sao cả. Cô trở lại phòng, dùng nước sôi gội sạch đầu. Đáng tiếc không có máy sấy, cô chỉ có thể lấy khăn lông từ từ lau.
Bận rộn xong rồi, lúc này cô mới bắt đầu chuẩn bị sắp xếp hành lý. Hành lý của cô không nhiều lắm, một bộ quần áo tắm rửa, một túi nhỏ bên người, bên trong có sổ tiết kiệm và trang sức.