"Đến lúc đó cô có thể đi xuống trạm hít thở không khí. Đừng đi xa quá, sẽ trễ giờ, xe lửa không đợi ai."
"Không đuổi kịp xe lửa có thể mua vé bổ sung không?" Trong lòng cô thoáng nghĩ, nửa đùa hỏi.
"Cô thật sự tính ra ngoài dạo một vòng nha?" Đồng chí Lâm cười nhẹ nhàng: "Bỏ lỡ tàu thì không thể mua vé bổ sung, cũng không hoàn lại tiền. Cô chỉ có thể lại vé xe lửa từ thành phố Đông Sơn đến Dương Thành thôi."
Ý là vẫn có thể mua được vé xe lửa, vậy chắc chắn cũng có thể mua được vé về tỉnh Nam Giang.
"Vậy có vé xe lửa từ thành phố Đông Sơn về tỉnh Nam Giang không?" Diệp Ninh nhanh chóng hỏi.
"Sao thế? Cô muốn về tỉnh Nam Giang à?" Tiểu Lâm thắc mắc nhìn cô: "Bên này chắc chắn có xe lửa đến tỉnh Nam Giang, cụ thể là thời gian nào thì tôi không biết."
"Không có, tôi chỉ là tò mò nên hỏi chút thôi." Có xe lửa là được.
Thật ra cô đã quên, do đang là ngày lễ nên vé xe lửa dễ mua hơn so với ngày thường. Cô bắt đầu sợ mua không được, vậy chỉ có thể nghĩ cách tìm trưởng đoàn tàu. Bây giờ nếu có thể mua, vậy không cần thiết tìm trưởng đoàn tàu, cũng đỡ tốn công cô tìm lý do.
Trở lại phòng nghỉ, Tôn Diệu Quân vẫn đang ngủ. Diệp Ninh đổ chút nước sôi chậm rãi uống và liếc mắt nhìn về hành lý gã ta mang. Lần này ra ngoài, cha gã ta cho gã ta không ít tiền và phiếu gạo, chắc hẳn còn có một ít trang sức. Dù sao cha gã ta xuất thân từ nơi đó, trước lúc xét nhà họ chỉ biết giấu một ít vàng, căn bản không biết thứ gì mới là đồ quý giá thật sự. Không ít đồ vật lịch sử bị kẻ mù hàng như bọn họ làm hỏng.
Đương nhiên cô sẽ không giống gã ta, luôn nhớ thương tài sản của người khác. Sau khi chia tay, bọn họ sẽ là người xa lạ, cả đời không gặp lại nhau.
Nơi này cách trạm tiếp theo gần một tiếng nữa, cô vạch ra kế hoạch xem nên rời đi như thế nào.
Cô xuống xe lửa, chắc chắn Tôn Diệu Quân sẽ xuống theo cô. Nếu cô nhân cơ hội rời đi, gã ta phát hiện ra chắc chắn sẽ tìm cô, nói không chừng sẽ cùng cô ở lại thành phố Đông Sơn, đây không phải là kết quả cô muốn. Cho nên cô cần làm cho gã ta ở lại trên xe, mà cô thì ở đây một mình, là điểm đầu tiên.
Cô sẽ để lại một bức thư cho gã ta. Một người sống sờ sờ như cô đột ngột biến mất, nhân viên tàu có thể không chú ý nhưng gã ta chắc chắn lập tức phát hiện. Gã ta tìm không thấy cô chắc chắn sẽ tìm nhân viên tàu, thậm chí là trưởng đoàn tàu, rất có khả năng sẽ báo cảnh sát. Đến lúc đó nhân viên bảo vệ trên xe lửa sẽ liên lạc với cảnh sát thành phố Đông Sơn hoặc là cảnh sát quê của cô, làm lớn chuyện sẽ gây bất lợi cho cô. Vậy nên bức thư cô gửi cho gã ta phải nửa uy hiếp nửa đe dọa, không thể để gã ta gọi cảnh sát cũng không thể để gã ta trở về tìm cô.
Diệp Ninh ngẫm nghĩ, lấy bút và giấy từ trong túi ra, rất nhanh cô đã viết xong một bức thư. Sau đó cô viết một bức cho đồng chí Lâm, ngoại trừ cảm ơn chị ấy đã chăm sóc, còn mong chị ấy giúp cô chuyển thư cho gã ta.
Cô vừa viết xong thì Tôn Diệu Quân cũng tỉnh ngủ. Nhìn thấy cô, gã ta lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Anh ngủ bao lâu rồi? Tại sao em không gọi anh dậy?"
"Anh ngủ chưa bao lâu đâu. Em thấy anh ngủ ngon nên không gọi anh dậy." Cô cong mắt, cười cực kỳ đẹp: "Sắp tới trạm tiếp theo rồi. Em hỏi qua nhân viên tàu, họ nói có thể dừng mười lăm phút. Em muốn đi xuống ra ngoài hít thở không khí."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin