Màn đêm buông xuống, vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm như có một đường cong màu đen như ẩn như hiện tạo thành hình tròn, đường vòng cung thật dài gần như chia đôi màn trời.
Một tầng mây bay lướt qua, trong chớp mắt đường vòng cung này đã biến mất khỏi tầm mắt… Cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Vì tiết kiệm nguồn năng lượng, sau tám giờ tối Giang Trung thành sẽ không cung cấp đèn chiếu sáng thành thị nữa.
Khu chủ thành Giang Trung thành đã bị bao phủ trong bóng đêm đen nhánh, trong con ngõ nhỏ rắc rối ở khu thành thị cũ góc thành tây vẫn có đốm lửa mông lung.
Hai người trẻ tuổi đứng ở đầu ngõ.
Một người trong số đó cao đến hai mét, bóng lưng hiện ra cơ lưng rộng lớn hình tam giác ngược khỏe mạnh, cánh tay còn to hơn cả bắp đùi của người bình thường.
Hắn ta trợn tròn mắt, kích động quay đầu nói với đồng bạn bên cạnh, “Giang Khải, nơi này chính là ngõ tối khu tây!”
Ngõ tối khu tây là một trong bốn chợ đen lớn ở Giang Trung thành, vẻ ngoài cũng như tên là nơi không thể lộ ra ngoài sáng.
Người trẻ tuổi gọi là Giang Khải có dáng người “nhỏ gầy” hơn khá nhiều, chiều cao khoảng 1m78, đường cong thân thể gầy gò, cân xứng.
So sánh với vẻ mặt vui mừng của đồng bạn, Giang Khải có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều, hắn chỉ quan sát đám đông chen chúc trước mặt.
“Giang Khải, vì sao chúng ta chắc chắn phải đến ngõ tối khu tây? Ta nghe nói đường phố ngầm khu đông lớn hơn nơi này rất nhiều.” Thiếu niên khôi ngô hỏi.
Vẻ mặt Giang Khải nghiêm túc, khẽ nói, “Thứ chúng ta cần có khả năng xuất hiện ở đây nhất… Trụ Tử, chúng ta đi vào thôi.”
Con ngõ này rất hẹp, chỉ có thể để năm sáu người cùng đi song song, từng chiếc đèn mờ tối khiến ngõ nhỏ hẹp dài lúc sáng lúc tối.
Trong lối đi nhỏ chật hẹp, người ra vào hội tụ thành dòng người không có quy luật.
Ben tay phải hai người thường có một số người đứng nhàn nhã dựa vào vách tường loang lổ, trước mặt để một tấm vải đen nhỏ, phía trên bày một vài vật kỳ quái.
Ví dụ như tấm thẻ, giấy báo nhăn nhúm, ống tiêm trống không, giấy trắng, trên quầy hàng của một số người ngoại quốc còn có thể thấy một vài cục đá.
Bọn họ sẽ không chủ động bắt chuyện với người mua, trông như lười biếng nhưng ánh mắt lại như chim ưng quan sát người đi đường qua lại.
Giang Khải nhìn thoáng qua những món đồ kỳ quái kia tương ứng với điều tra của mình, trong lòng so sánh những món đồ lộn xộn này với thương phẩm mà bọn họ mua bán.
Tấm thẻ đại diện cho trang bị trong 【 Thiên Chức 】, giấy báo là đủ loại tin tức, ống tiêm là tài liệu chuyển chức, giấy trắng thì đại diện cho giấy xác nhận tư cách thí luyện, cục đá đại diện cho hạch thổ là món đồ bị quản chế nghiêm ngặt.
Trong ngõ tối có quy củ của ngõ tối, người bán đồ ở nơi này không để lộ ra vật thật, càng không công khai ghi giá, một khi thành giao, mua đồ rời tay sẽ không được đổi ý.
Cũng chính vì vậy người không hiểu rõ giá thị trường căn bản không dám tùy tiện ra tay.
Hai người đi không nhanh, Giang Khải bí mật quan sát khuôn mặt, biểu cảm, ánh mắt của mỗi một người bán.
Đi vòng quanh hơn hai giờ, Giang Khải và Trụ Tử mới thăm dò được tình huống nơi này.
Nhìn từng lối đi hẹp, lưu lượng người lại rất lớn, ngõ nhỏ vũ nát này âm u rất dài, từng lối rẽ đều kết nối với nhau khiến kết cấu nơi này như một thế giới nhỏ thông ra bốn phía.
“Chẳng trách đều nói tỷ lệ mua bán thành công trong bốn chợ đen ngầm còn cao hơn phòng giao dịch chính thức, lại có nhiều người đến đây giao dịch như vậy.” Giang Khải không nhịn được than thở một câu.
“Hả? Phía trước còn có đường?” Trụ Tử nhìn chỗ nằm ở phía trước mười mấy thước, đi lâu như vậy, trước đó bọn họ lại không phát hiện con đường này.
Trong con ngõ nhỏ phía trước không có ánh lửa truyền đến, nhìn qua chỉ là một vùng tăm tối.
Nơi này không có biển số, không biết thông đến nơi nào.
Ngay lúc hai người đến gần, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng chặn trước mặt hai người.
Chiều cao của hai người này đều đạt đến 1m9, dáng người cường tráng, tuy không bằng Trụ Tử lại chênh lệch với người bình thường khá nhiều.
“Không muốn chết thì cút về!” Một tên tráng hán áo đen đứng bên cạnh thô lỗ vừa cảnh cáo hai người Giang Khải, vừa mở rộng vạt áo để lộ ra thứ cài bên hông.
Trụ Tử nhìn về phía Giang Khải sắc mặt cũng không tốt lắm, Giang Khải lại bình tĩnh hơn chút, hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp kéo Trụ Tử xoay người rời đi.
Bọn họ không đến để tìm rắc rối, hiện tại cũng không phải lúc Giang Khải quan tâm trong ngõ tối này còn giấu giếm bí mật gì.
Sau khi rời khỏi ngã rẽ kia, Giang Khải phát hiện cảm xúc của Trụ Tử hơi không đúng, đi theo sau lưng mình buồn bực không lên tiếng.
Giang Khải đã sớm phát hiện sự khác thường của Trụ Tử, nhưng mãi đến khi gần đến lối vào mới dừng lại hỏi thăm, “Trụ Tử, sao thế?”
Giọng Trụ Tử hơi run rẩy, khẽ nói, “Vừa nãy ta thấy trên người của người kia có súng!”