[Dịch] Tu Tiên Ổn Định, Cả Tu Tiên Giới Đều Là Nhà Ta

/

Chương 21: Phương án dự phòng số một ‘Rời khỏi phường thị đi đâu’

Chương 21: Phương án dự phòng số một ‘Rời khỏi phường thị đi đâu’

[Dịch] Tu Tiên Ổn Định, Cả Tu Tiên Giới Đều Là Nhà Ta

Sơn Nhân Hữu Diệu Kế

5.373 chữ

11-10-2024

Dù sao cũng chỉ còn một năm nữa, hắn cũng không xoắn xuýt nữa.

Xuống lầu, cửa phòng hàng xóm tầng dưới đóng chặt.

Trận pháp trong phòng vẫn đang vận hành.

Nói cũng trùng hợp, hai năm rồi mà Thẩm Luyện đến giờ vẫn không biết hàng xóm tầng dưới là nam hay nữ.

Đúng vậy, hai người chưa từng gặp mặt một lần nào.

Nếu không phải linh thảo trong sân có dấu vết được cắt tỉa, Thẩm Luyện còn tưởng hàng xóm này chết ở bên ngoài rồi.

Suýt chút nữa là có thể nhận được cả vườn linh thảo.

Ầm ầm——

Đi ra khỏi sân không lâu, Thẩm Luyện ngẩng đầu nhìn về phía hư không xa xa.

Một chiếc linh hạm mang phù hiệu Bích Thủy Tông, bay thẳng về phía Vân Mộng Sơn.

Không đáp xuống phường thị, điều này cho thấy người trên linh hạm là người của Bích Thủy Tông.

Người của Bích Thủy Tông đến càng ngày càng thường xuyên.

Các tu sĩ trong phường thị, đã sớm không còn thấy lạ.

Dù sao, người ta là lão đại ở đây, đệ tử đến phường thị chẳng phải là để chơi sao.

Có tin đồn nói, Bích Thủy Tông chuẩn bị xây dựng một phường thị mới cách ba trăm dặm.

Thẩm Luyện một đường đến Tụ Bảo Lâu.

“lão đệ ở đây.”

Khi Thẩm Luyện thể hiện thủ đoạn của phù sư nhất giai thượng phẩm, cách xưng hô huynh đệ của Ông Hạ càng thêm chân thành.

“Lần này bế quan khá lâu đấy.”

Lâu ngày không gặp Thẩm Luyện, Ông Hạ chào hỏi: “Chúc mừng lão đệ lại có tiến bộ, Trúc Cơ có hy vọng.”

Lần này Thẩm Luyện nghe ra được sự cảm khái trong lời nói của Ông Hạ.

Trước kia chúc mừng hắn, đều là trường sinh khả kỳ, đại đạo hữu vọng, toàn là lời sáo rỗng.

Trúc Cơ có hy vọng, mới là lời chúc phúc chân chính.

Phần đông tầng lớp thấp, phấn đấu cả đời, cũng chỉ là muốn liều mạng để Trúc Cơ.

“lão đệ xuất quan đúng lúc lắm, nếu không ra ngoài ta sẽ truyền tin cho lão đệ, gần đây có một buổi đấu giá lớn.”

Kéo Thẩm Luyện đến quầy hàng nhỏ của mình, Ông Hạ hạ giọng nói.

Trước đó, Thẩm Luyện đã nhờ Ông Hạ để ý giúp một số hội giao dịch, đấu giá.

Sau khi giao tiếp lâu như vậy, hai người cũng đã trao đổi truyền tin phù.

“Nửa tháng sau, ba phường thị Vân Mộng, Nam Giang, Trường Hà sẽ liên hợp tổ chức một buổi đấu giá, biết đâu có công pháp tu luyện mà đạo hữu cần.”

Thẩm Luyện biết, Nam Giang là phường thị do U Hoàng Cốc xây dựng.

Trường Hà là phường thị do Thiên Dương Tông xây dựng.

Khi ba tông môn khai phá phường thị, đã hỗ trợ lẫn nhau, ba phường thị nằm ở ba đỉnh của một tam giác.

“Lần này người đứng sau tổ chức hẳn là tu sĩ Trúc Cơ, đạo hữu có thể đến xem.”

“Địa điểm ở đâu?”

Thẩm Luyện khẽ hỏi.

Vân Mộng phường thị cũng đã sớm phát triển chợ đen, hội trao đổi, nhưng quy mô nhỏ.

Trước kia hắn đi chính là do tán tu Vân Mộng phường thị tự tổ chức, cũng chỉ mua được một số độc dược ghi chép trong Bách Độc Sách.

“Nửa tháng sau, ở dưới chân Chướng Vân sơn.”

“Sao lại ở đó?” Thẩm Luyện hơi bất mãn.

Chướng Vân sơn nằm ở giữa ba phường thị của ba tông môn, cũng chính là trung tâm của tam giác, khoảng cách không xa, chỉ là chướng khí hơi nhiều.

“Chính là nơi này gần ba phường thị nhất.”

Ông Hạ cười khẽ, “Nếu không phải ta phải trực, ta cũng muốn đến xem có thể kiếm được linh vật nào hữu dụng hay không.”

Sau đó, Thẩm Luyện lấy Khư Chướng Phù mình làm ra.

Một trăm lá Khư Chướng Phù trung phẩm, mười lá Khư Chướng Phù thượng phẩm.

Ông Hạ không kiểm tra phù lục nữa, sau khi đếm xong số lượng, cảm thán: “Nếu lão đệ là đệ tử tông môn ta, thì hoàn cảnh có lẽ sẽ khác.”

Giá thu mua Khư Chướng Phù trung phẩm là mười khối linh thạch.

Tổng cộng là một nghìn ba trăm khối linh thạch.

“À đúng rồi, độc dược mà ngươi nhờ ta chú ý, tháng này lại thu được sáu loại.”

“Đa tạ lão ca.”

Thẩm Luyện chắp tay.

Mua xong nguyên liệu vẽ phù, trước khi đi hắn tiện miệng hỏi: “Gần đây Tụ Bảo Lâu có hàng mới nào không?”

“Thật ra có.” Ông Hạ suy nghĩ một chút, nói: “Pháp khí nhất giai thượng phẩm Xích Dương Nỗ, bắn vỡ đầu đấy.”

Vừa nói Ông Hạ vừa lấy ra một cái, đưa cho Thẩm Luyện xem.

“Nếu đạo hữu muốn tham gia đấu giá, thì Xích Dương Nỗ này là vật không thể thiếu.”

Thẩm Luyện nhận lấy Xích Dương Nỗ quan sát.

Nỏ toàn thân có vân đỏ, trên thân chính có rãnh để gắn linh thạch.

Là dùng linh thạch để cung cấp năng lượng, không cần tiêu hao thêm linh lực, điều này khiến Thẩm Luyện rất hài lòng.

“Bán thế nào?”

“Hai trăm mười khối linh thạch, tặng kèm năm mũi Xích Dương Tiễn.”

Ông Hạ cũng lấy mũi Xích Dương Tiễn ra, đưa cho Thẩm Luyện.

“Lấy cho ta ba cái, có đủ không?”

“Ngươi muốn nhiều như vậy để làm gì?”

Ông Hạ sững người, nếu là người khác hắn sẽ không hỏi nhiều.

“Mua thêm hai cái để dự phòng, phòng trường hợp hỏng.”

Thẩm Luyện cười gật đầu.

“Được, Thẩm huynh đệ có linh thạch thật là hào phóng.”

Mua sắm một hồi ở Tụ Bảo Lâu, Thẩm Luyện trở về chỗ ở, suy nghĩ về tin tức mà Ông Hạ mang đến.

Đấu giá do ba phường thị liên hợp tổ chức, phía sau còn có tu sĩ Trúc Cơ, về mặt cấp bậc đã cao hơn nhiều so với chợ đen do tán tu Vân Mộng phường thị tự phát tổ chức.

Tương ứng, muốn đến Chướng Vân sơn, cũng là nguy hiểm trùng trùng.

Sau khi suy nghĩ, Thẩm Luyện quyết định…

Không đi!

Đi cái khỉ gì.

Chợ đen do tán tu Vân Mộng phường thị tự phát tổ chức, chỉ cách phường thị mấy chục dặm.

Hắn đi hai lần, đã bị theo dõi hai lần.

Tu sĩ làm ăn vô vốn quá nhiều.

Lần này quy mô lớn như vậy, lại liên hợp tán tu của ba phường thị.

Đường đi lại xa như vậy, núi non trùng điệp, chướng khí mịt mù.

Không biết có bao nhiêu đạo hữu đã mài sẵn đao, chỉ đợi đạo hữu xuống nồi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!