Chương 94: Ngọa hổ tàng long

Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp

Nỗ Lực Cật Ngư

11.260 chữ

24-04-2024

Một cỗ mát lạnh trực tiếp từ lòng bàn chân xông tới ót Trần Phi, nơi này là Tiên Vân thành, cũng có quỷ dị? Nếu như ngay cả nơi này cũng quỷ dị, vậy còn có chỗ nào có thể đi, trốn vào trong môn phái?

Trần Phỉ đột nhiên nắm lấy tay Trì Đức Phong, thân hình chớp động, phóng ra ngoài đình viện. Nơi này không thể ở lại, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, phản ứng của Trì Đức Phong không thích hợp, rất giống như bị quỷ dị mê hoặc.

Trì Đức Phong kinh ngạc nhìn động tác của Trần Phỉ, nhưng cũng không có phản kháng, hắn tin tưởng Trần Phỉ sẽ không thương tổn hắn.

Trần Phỉ mang theo Trì Đức Phong nhảy qua tường viện, đi vào trong ngõ nhỏ, xa xa loáng thoáng truyền đến tiếng rao bán cùng với tiếng nói chuyện, hết thảy dường như đều không khác gì lúc trước.

Trần Phỉ nhíu mày, cảnh tượng xung quanh này, tựa hồ cũng không có gì khác thường. Lúc đầu Trần Phỉ còn tưởng rằng, mình còn cần dùng thủ đoạn khác, mới có thể rời khỏi đình viện, hiện giờ ngược lại rất nhẹ nhàng đi ra.

Nhưng ở chỗ này còn không an toàn, Trần Phỉ lôi kéo Trì Đức Phong, trực tiếp đi tới trên đường cái. Nơi này người đến người đi, làm dịu đi sự căng thẳng trong lòng Trần Phỉ.

"Làm sao vậy?" Trì Đức Phong thấy Trần Phi không có động tác gì khác, không khỏi nhíu mày hỏi.

"Ngươi hiểu tình huống ở sân bên cạnh không?" Trần Phỉ nhìn Trì Đức Phong mơ hồ hiện ra vành mắt thâm quầng, cái này không phải là bị quỷ dị làm ra chứ?

"Hiểu rõ một chút, mấy ngày trước không phải ta đã nói cho ngươi sao?" Trì Đức Phong bị Trần Phỉ dọa, cả người cũng có nổi da gà.

"Không phải bên cạnh có đại gia đình sao, sao lại không có hài tử." Trần Phi thấp giọng nói.

"Chuyện này cũng không biết, lúc ấy cũng không tiện hỏi kỹ vấn đề của người khác như vậy." Trì Đức Phong lắc đầu, không thân cũng chẳng quen, nào có truy hỏi tình huống trong nhà người khác, không biết còn tưởng rằng ngươi muốn mưu đồ cái gì chứ.

"Ừm!"

Trần Phỉ khẽ gật gật đầu, đột nhiên cảm giác được một chút khác thường, Thanh Tâm Quyết vận chuyển với tốc độ cao, một tia cảm giác không chân thực hiện lên trong lòng Trần Phỉ.

Trần Phỉ nhìn người đến người đi xung quanh, ai nấy đều sinh động dị thường, không nhìn ra vấn đề gì. Nhưng mà, cuộc đối thoại của những người này, Trần Phỉ trước đó đã nghe qua.

Trong trí nhớ của Trần Phỉ, động tác và đối thoại của những người này từng xuất hiện một lần, ngay lúc Trần Phỉ từ Triệu phủ đi ra.

"Không đúng, nơi này là giả!"

Trần Phỉ quay đầu nhìn về phía Trì Đức Phong, Thanh Tâm Quyết vận chuyển đến cực hạn, tất cả mọi thứ xung quanh thoáng cái chậm lại.

Hai mắt Trần Phỉ nhanh chóng thu cảnh tượng xung quanh vào mắt, bất kể là Trì Đức Phong hay là người xung quanh, thậm chí cảnh tượng xung quanh, đều có những cảnh bế tắc không chân thực.

"Phá!"

Trần Phỉ quát lớn một tiếng, tay phải tạo thành kiếm chỉ, đột nhiên đâm về phía trước.

"Tạp...... Bành......"

Hình ảnh trước mắt thoáng cái nứt ra, tiếp theo trực tiếp sụp đổ. Xuất hiện trước mắt Trần Phỉ, vẫn là Trì Đức Phong, kiếm chỉ của Trần Phỉ cách Trì Đức Phong còn một thước thì ngừng lại.

Trì Đức Phong bị động tác của Trần Phỉ làm cho hoảng sợ, thân thể không tự chủ được hơi ngửa ra sau, sững sờ nhìn Trần Phỉ.

Trần Phỉ nhìn bốn phía, vẫn đang ở trong đình viện thuê, cảm giác không chân thật xung quanh đã biến mất.

"Oa. . . Đau quá. . ."

Tiếng khóc nức nở của tiểu hài tử truyền đến, mặc dù đã bị đè nén nhưng Trần Phi lập tức nghe thấy. Thân hình lóe lên, Trần Phỉ nhảy qua tường viện, trực tiếp rơi xuống đình viện bên cạnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một tiểu nữ hài choai choai, giờ phút này đang thống khổ ôm đầu mình.

Trần Phi hơi híp mắt, chân phải đạp mạnh về phía sau, người đã xuất hiện trước mặt tiểu nữ hài, một tay chộp lấy cổ tiểu nữ hài.

"Hiểu lầm, tiểu hữu, đây là hiểu lầm!"

Một bàn tay âm lãnh xuất hiện trước mặt Trần Phỉ, sắc mặt Trần Phỉ hơi đổi, đây không phải là một bàn tay mà người sống nên có, đây là bàn tay của người chết, thậm chí là bàn tay của quỷ dị.

Một thanh chủy thủ trực tiếp xuất hiện trong tay Trần Phỉ, chém về phía quỷ thủ đột nhiên xuất hiện.

"Tiểu hữu, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta thật sự không có ác ý!"

Đột nhiên lại có mười mấy bàn tay giống nhau xuất hiện trước mặt Trần Phỉ, những bàn tay mang hơi thở âm lãnh này, chộp tới quanh người Trần Phỉ.

Bàn tay còn chưa chạm tới,

Làn da Trần Phỉ nổi lên cảm giác đau đớn. Trần Phỉ nhíu mày, cứng rắn muốn ra chiêu, thậm chí dùng kiếm ngũ, tất nhiên có thể đánh vỡ sự ngăn cản của những bàn tay này, làm bị thương thậm chí trực tiếp giết chết tiểu nữ hài này.

Nhưng sau đó Trần Phỉ sợ là cũng muốn bị thương, những quỷ thủ này không phải hiền lành gì, không chỉ âm lãnh quỷ dị, trong đó thậm chí còn mang theo độc tố khác, Trần Phỉ đã ngửi được một tia mùi tanh ngọt.

"Bành!"

Tinh Dạ Kiếm Thuẫn triển khai, chủy thủ cùng quỷ thủ va chạm lẫn nhau, Trần Phỉ mượn lực bay về phía sau, đi tới trên tường đình viện, từ trên cao nhìn xuống tiểu nữ hài cùng với một lão giả đột nhiên xuất hiện.

"Gia gia, đầu cháu đau quá, hắn thật xấu, gia gia đánh hắn." Tư Ức Nam ôm đầu, trên khuôn mặt đều là nước mắt, chẳng qua bộ dáng hơn mười tuổi, giờ phút này đang nước mắt lưng tròng nhìn Tư Nguyên Hải.

"Gia gia đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không nên dùng lực lượng của con ảnh hưởng đến những người khác, đây không phải chuyện đùa." Tư Nguyên Hải nhìn dáng vẻ Tư Ức Nam, mặc dù là đau lòng, nhưng vẫn nghiêm khắc quát lớn.

"Con chỉ là muốn đùa một chút mà thôi."

Tư Ức Nam không cam lòng nói: "Hơn nữa vừa rồi hắn thật hung dữ, hình như còn muốn tới đánh con!"

Tư Ức Nam nói xong, ngón tay út chỉ vào Trần Phỉ, trong ánh mắt tràn đầy tố cáo.

"Có chuyện gì vậy?"

Trì Đức Phong lúc này mới nhảy lên tường viện, có chút nghi hoặc nhìn Trần Phỉ. Vừa rồi trong nháy mắt, Trì Đức Phong cũng không kịp phản ứng lại, lúc đi lên, liền nhìn thấy một màn như vậy.

"Tiểu hữu, thật sự là có lỗi, ngày thường ta chiều chuộng nàng quá nhiều, thiếu chút nữa gây họa, hy vọng tiểu hữu có thể tha thứ." Tư Nguyên Hải nhìn Trần Phỉ, hơi khom người thấp giọng nói.

Nhìn thấy bộ dạng của gia gia, Tư Ức Nam cắn cắn môi, biết gia gia đã nghiêm túc nên không dám nói nữa. Nhìn Trần Phỉ một cái, Tư Ức Nam trốn sau lưng Tư Nguyên Hải.

"Vừa rồi là chuyện gì xảy ra!"

Vẻ mặt Trần Phỉ trầm trọng, trong lúc vô thanh vô tức bị kéo vào một ảo cảnh, đây là chuyện Trần Phỉ vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới.

Phải biết rằng trước đó mặc dù đối mặt với Sư Tuyết Thấm, Thanh Tâm Quyết của Trần Phỉ cũng có thể miễn dịch với sự hấp dẫn của đối phương, bảo trì sự thanh tỉnh của bản thân. Kết quả vừa rồi, vậy mà một chút phát hiện cũng không có.

Cũng không thể nói một chút phát hiện cũng không có, Thanh Tâm Quyết hẳn là đã cảnh tỉnh, bằng không Trần Phỉ sẽ không theo bản năng hỏi Trì Đức Phong vấn đề kia.

Phỏng chừng tiềm thức đã phát hiện ra nguy hiểm, Trần Phỉ mới có thể có động tác tiếp theo, hơn nữa cuối cùng phá vỡ ảo cảnh.

Nhưng loại thời gian này kéo dài quá lâu, có đôi khi chiến đấu chỉ là chuyện trong nháy mắt, vừa rồi ở trong hiện thực, có lẽ Trần Phỉ chỉ hơi ngẩn ra, nhưng cái ngẩn người này, cũng đủ để người khác giết chết Trần Phỉ rồi.

"Tiểu hữu có thể xuống hay không, để ta giải thích cho tiểu hữu, bản thân chúng ta cũng không có ác ý."

Tư Nguyên Hải nhìn bộ dáng đề phòng của Trần Phỉ, không khỏi cười khổ một tiếng. Đây là chuyện gì, chỉ đi vào làm một ít chuyện, thật không ngờ tôn nữ của mình kéo người khác vào trong ảo cảnh.

Nhưng Trần Phỉ lại có thể đột phá ảo cảnh, hơn nữa thiếu chút nữa bắt được tôn nữ của mình, cũng khiến Tư Nguyên Hải vô cùng bất ngờ. Bởi vì hắn phát hiện cảnh giới võ đạo của Trần Phỉ chỉ là Đoán Cốt Cảnh mà thôi.

Loại tu vi này, theo lý mà nói, vô luận như thế nào cũng không thể nhận ra ảo cảnh Tư Ức Nam tạo ra mới đúng. Chỉ có thể nói, Tiên Vân thành quả nhiên là ngọa hổ tàng long, chỉ là hàng xóm cách vách bình thường, lại che dấu sâu như vậy.

Nếu Trần Phỉ biết suy nghĩ của Tư Nguyên Hải, có lẽ sẽ trợn trắng mắt. Ngọa hổ tàng long, hàng xóm kỳ thật là một cao thủ, là chuyện Trần Phỉ không nghĩ tới mới đúng.

"Ngươi nói đi, ta nghe."

Trần Phỉ do dự một chút, quyết định vẫn giữ khoảng cách an toàn, tuy rằng đối phương nhìn qua không có ác ý gì, nhưng Trần Phỉ không muốn đặt an nguy của mình ở trong đầu người khác.

Đặc biệt là đối phương có được loại năng lực này, trong nháy mắt kéo người ta vào ảo cảnh, khiến Trần Phỉ không thể không đề phòng.

Tư Nguyên Hải cười khổ lắc đầu, kéo Tư Ức Nam từ phía sau ra, vẻ mặt nghiêm khắc nói: "Xin lỗi trước, vô cớ kéo người vào ảo cảnh, người khác cho dù giết con, cũng là chuyện đương nhiên. Gia gia đã nói với con rất nhiều lần, không nên đùa giỡn như vậy, vừa rồi nếu gia gia tới chậm một chút, con đã sớm chết rồi, biết không!"

"Gia gia, thực xin lỗi!" Tư Ức Nam nhìn Tư Nguyên Hải nghiêm khắc chưa từng có, nước mắt từng giọt rơi xuống

Trần Phỉ nhìn nước mắt Tư Ức Nam, thế nhưng ngưng kết thành băng cầu rơi trên mặt đất, ánh mắt không khỏi hơi mở to. Trì Đức Phong ở một bên cũng là như thế, hắn tuy là kiến thức giang hồ không ít, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại chuyện này.

"Không cần nói xin lỗi với gia gia, là đi xin lỗi người khác!"

Tư Nguyên Hải đau lòng, nhưng biết chuyện này nhất định phải để cho Tư Ức Nam nhớ kỹ. Tiên Vân thành không thể so với tiểu thành lúc trước của bọn họ, có thể hơi làm càn.

Trong Tiên Vân thành, cao thủ đông đảo, tùy ý đi trêu chọc những người khác, quả thực là đường đến chỗ chết. Tư Nguyên Hải không hy vọng tôn nữ mình bởi vì chơi đùa mà mất mạng, đó quả thực là chuyện oan uổng nhất.

"Thật xin lỗi!"

Tư Ức Nam nhìn về phía Trần Phỉ, khom người xin lỗi Trần Phỉ.

Người không biết nhìn thấy một màn như vậy, còn tưởng rằng Trần Phi ỷ thế bắt nạt người khác, dù sao một nữ hài mười tuổi sao có thể xin lỗi người lớn.

"Tiểu hữu, chúng ta thật sự không có ác ý."

Sau khi nhìn thấy Tư Ức Nam xin lỗi, vẻ mặt Trần Phỉ hơi chậm lại, Tư Nguyên Hải nhìn Trần Phỉ nói: "Ức Nam trời sinh dị thể, có thể làm được chuyện người thường khó có thể làm được. Tuổi trẻ vô tri, thường dùng cái này để trêu chọc người khác, nhưng nàng quả thật không có ác ý, mong tiểu hữu tha thứ."

Tư Nguyên Hải nói xong, từ trong tay áo lấy ra một thứ, tiếp theo một bàn tay quỷ dị tái nhợt hiện ra, chuyển thứ này chậm rãi đến trước mặt Trần Phỉ.

Trì Đức Phong nhìn quỷ thủ này, tròng mắt suýt nữa rớt ra ngoài, đây là chiêu pháp gì, hơn nữa bàn tay này vì sao nhìn không giống người sống như vậy.

"Đây là Thiên Tuyết Trúc, bình thường đeo có thể chống lại ảo cảnh ở một mức độ nhất định, mong tiểu hữu có thể nhận lấy." Tư Nguyên Hải thấp giọng nói.

Trần Phỉ nhìn Thiên Tuyết Trúc trong hộp, do dự một chút, dùng chủy thủ nhấc cái hộp lên, chắp tay với Tư Nguyên Hải một cái, rồi trở về sân của mình.

Trì Đức Phong thấy vậy, cũng nhanh chóng nhảy về đình viện của mình.

"Gia gia, hắn thật nhát gan, ngay cả xuống dưới nói chuyện với chúng ta cũng không dám." Tư Ức Nam kéo kéo góc áo Tư Nguyên Hải, thấp giọng nói.

"Cái này gọi là cẩn thận, thế đạo này, chỉ có người cẩn thận mới có thể sống lâu hơn." Nghĩ đến Thiên Tuyết Trúc của mình, Tư Nguyên Hải chợt có chút đau lòng, không khỏi dùng sức đánh vào mông Tư Ức Nam một cái.

"Oa!"

Tư Ức Nam thật không ngờ gia gia mình còn có thể đánh mình, thoáng cái lớn tiếng khóc lên, so với vừa rồi còn to hơn.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!