Tru Tiên (bản tân tu)

/

Chương 6: Bái sư

Chương 6: Bái sư

Tru Tiên (bản tân tu)

Tiêu Đỉnh

16.329 chữ

16-09-2024

Trương Tiểu Phàm từ từ tỉnh lại, ngây người một lúc, chậm rãi ngồi dậy, chuyện cũ như thủy triều ùa về trong lòng.

Giống như một cơn ác mộng!

"Ngươi tỉnh rồi à, vậy là tốt rồi." Ngoài cửa truyền đến một giọng nói, một người bước vào.

Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu nhìn, nhận ra đó là Tống Đại Nhân, người hắn đã gặp trên Thông Thiên Phong, dáng người cao lớn, dung mạo thô hào, không biết vì sao, với tâm trạng hiện tại của hắn, nhìn thấy người quen này lại có chút thân thiết.

"Tống đại ca." Trương Tiểu Phàm gọi.

Tống Đại Nhân tuy là một người đàn ông to lớn, nhưng lúc này cũng không khỏi có chút thương xót, hắn đi tới bên giường, đưa tay xoa đầu Trương Tiểu Phàm, dịu dàng nói: "Tiểu sư đệ, đừng buồn, sau này chúng ta là người một nhà."

Trương Tiểu Phàm ngẩn người, hỏi: "Người một nhà là sao?"

Tống Đại Nhân mỉm cười kể lại chuyện Điền Bất Dịch đã thu nhận hắn làm đồ đệ, đương nhiên hắn không biết những tranh chấp nhỏ đã xảy ra giữa các vị trưởng bối Thanh Vân Môn trên Ngọc Thanh điện ở Thông Thiên Phong hôm đó.

Trương Tiểu Phàm nghe xong, nhất thời cảm thấy mờ mịt, người Thanh Vân Môn trong mắt những đứa trẻ nhà quê như hắn, quả thực giống như thần tiên, hắn chưa bao giờ dám mơ tưởng rằng mình sẽ có cơ hội gia nhập Thanh Vân Môn. Chỉ là, cái giá phải trả này không phải là điều hắn mong muốn.

Hắn cắn răng, cuối cùng cũng biết nghĩ nhiều cũng vô ích, liền gọi: "Tống sư huynh."

Tống Đại Nhân mỉm cười gật đầu, nói: "Tốt, tốt, tiểu sư đệ, ngươi ngủ một giấc này đã ngủ suốt một ngày một đêm rồi, chắc là đói bụng rồi?"

Trương Tiểu Phàm vốn dĩ không thấy đói, nhưng bị hắn nói vậy, bụng liền kêu lên "ọc ọc".

Tống Đại Nhân cười nói: "Nào, tiểu sư đệ, chúng ta đi ăn chút gì trước đã, tiện thể ta sẽ nói cho ngươi biết một chút về tình hình của bổn môn, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi bái kiến sư phụ, sư nương, và gặp mặt các vị sư huynh khác."

Trương Tiểu Phàm gật đầu, xuống giường, lúc này mới để ý căn phòng mình đang ở, có chút giống với nơi ở của các đệ tử Thanh Vân trên Thông Thiên Phong, nhưng hình như còn rộng rãi hơn một chút.

Tống Đại Nhân vừa dẫn hắn đi ra ngoài, vừa nói: "Đại Trúc Phong chúng ta không giống những mạch khác, nhân khẩu rất đơn bạc, cho dù hiện tại có thêm ngươi, tổng số người cũng không quá mười người, cho nên phòng ốc đều rộng rãi hơn một chút." Nói xong đi đến ngoài cửa, cũng là một tiểu viện tương tự, lại đi thêm vài bước, ra khỏi sân, là một hành lang gấp khúc, bất quá nơi này vừa nhìn là biết ngay, chỉ có mười mấy gian phòng, quy mô kém xa Thông Thiên Phong.

Trương Tiểu Phàm đi theo Tống Đại Nhân vào bếp, từ miệng hắn biết được, từ khi Tứ đệ tử dưới trướng Thanh Diệp tổ sư của Đại Trúc Phong là Trịnh Thông, truyền đến nay tới tay Điền Bất Dịch tổng cộng sáu đời, tình huống vẫn như thế, nhân khẩu không thịnh vượng. Hiện tại bối phân sư trưởng, ngoại trừ thủ tọa Điền Bất Dịch, chỉ có một vị sư thúc khác là Tô Như, cũng chính là thê tử của Điền Bất Dịch. Hai người sinh hạ một nữ nhi là Điền Linh Nhi, năm nay mười ba tuổi, lớn hơn Trương Tiểu Phàm hai tuổi, cho nên Trương Tiểu Phàm ở đây đúng là tiểu sư đệ danh xứng với thực.

Mà trong chúng đệ tử của Điền Bất Dịch, Tống Đại Nhân là đại sư huynh, tiếp theo đó là Ngô Đại Nghĩa, Trịnh Đại Lễ, Hà Đại Trí, Lữ Đại Tín, Đỗ Tất Thư.

Trương Tiểu Phàm cố gắng ghi nhớ: "Ồ, Đại Nghĩa sư huynh, Đại Lễ sư huynh, Đại Trí sư huynh, Đại Tín sư huynh, Đại Thư sư huynh..."

Tống Đại Nhân cười nói: "Là Đỗ Tất Thư sư huynh."

Trương Tiểu Phàm ngẩn người một chút, lúc này mới tỉnh ngộ, không nhịn được hỏi: "Sao vị Lục sư huynh này lại không giống vậy?"

Tống Đại Nhân nói: "Vốn dĩ hắn tên là Đại Thư, ngươi thử gọi hai tiếng xem."

Trương Tiểu Phàm lẩm bẩm: "Đỗ Đại Thư, Đỗ Đại Thư, Đỗ đại thúc..." Trong lòng hiểu ý, lập tức bật cười.

Tống Đại Nhân cũng cười nói: "Ngươi đã biết rồi đấy. Kỳ thật sư phụ cũng không phải quá để tâm, nhưng sư nương lại rất bực mình, gọi vài lần liền nói Đỗ sư đệ không tôn sư trọng đạo, muốn ra tay dạy dỗ một phen, dọa Đỗ sư đệ sợ gần chết, vội vàng xin sư phụ sư nương đổi tên cho mình, về sau sư nương liền thay hắn đặt cái tên "Đỗ Tất Thư" này. Ngươi hãy đọc kỹ lại cái tên này vài lần xem."

Trương Tiểu Phàm nhỏ giọng nói: "Đỗ Tất Thư, Đỗ Tất Thư, Đỗ tất thua..." Phì một tiếng cười ngặt nghẽo.

Tống Đại Nhân vốn có ý chọc cho hắn cười, mong giảm bớt nỗi đau buồn cho hắn. Thấy Trương Tiểu Phàm vui vẻ, trong lòng cũng có chút vui mừng, cười nói: "Lục sư đệ trước khi nhập môn vốn có thói xấu ham mê cờ bạc, sau này cơ duyên xảo hợp, được sư phụ cảm hóa đưa lên núi, tuy không còn bài bạc nữa, nhưng bình thường lại thích đánh cược với người khác cho thỏa mãn, sư nương làm vậy, cũng có ý cảnh tỉnh hắn."

Trương Tiểu Phàm tâm tính trẻ con, liền vui vẻ trở lại, tâm trạng bi thương cũng phai nhạt đi một chút, lại thấy đại sư huynh thân thiết như vậy, vốn dĩ sợ hãi tương lai, cũng dần dần bình tĩnh lại.

Ăn xong đồ ăn trong bếp, Tống Đại Nhân dẫn Trương Tiểu Phàm tới chủ điện Đại Trúc Phong là "Thủ Tĩnh Đường". Lúc này, toàn bộ mọi người của Đại Trúc Phong đều tập trung ở Thủ Tĩnh Đường, gạch đỏ lát nền, cột đá ngói đỏ, chính giữa đại sảnh có khắc một đồ hình "Thái Cực" rất lớn, nhìn chung rất đơn giản.

Trước đại sảnh có đặt hai cái ghế, có hai người ngồi, một người là Điền Bất Dịch, người còn lại là một mỹ phụ đoan trang tĩnh lặng, nhìn qua hơn ba mươi tuổi, phong thái yểu điệu, bên cạnh nàng là một tiểu cô nương, dung mạo thanh tú, đôi mắt long lanh như nước, cực kỳ linh động, khiến người ta yêu mến.

Còn năm tên nam đệ tử khác đứng thành một hàng, đứng ở phía dưới, người cao người thấp, người béo người gầy, ánh mắt lúc này đều đổ dồn vào Trương Tiểu Phàm.

Tống Đại Nhân đi đến trước đại sảnh, cung kính nói: "Sư phụ, sư nương, đệ tử đã đưa tiểu sư đệ tới rồi."

Điền Bất Dịch hừ một tiếng, có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, ngược lại mỹ phụ Tô Như nhìn Trương Tiểu Phàm thêm vài lần, nói: "Đại Nhân, hắn ngủ một ngày một đêm rồi, e là đã đói lắm, ngươi dẫn hắn đi ăn chút gì trước đi."

Giọng nói của nàng ôn nhu dễ nghe, Trương Tiểu Phàm không nhịn được nhìn nàng thêm vài lần, thấy vị sư nương này dung mạo đoan chính, ánh mắt nhìn hắn có chút nhu hòa thương hại, trong lòng liền cảm thấy ấm áp hơn đôi phần.

Tống Đại Nhân nói: "Bẩm sư nương, con vừa rồi đã dẫn tiểu sư đệ tới phòng bếp ăn rồi ạ."

Tô Như gật đầu, liếc nhìn Điền Bất Dịch một cái, không nói gì nữa. Điền Bất Dịch lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Bắt đầu đi."

Trương Tiểu Phàm không hiểu lắm, chỉ nghe thấy Tống Đại Nhân ở phía sau nhỏ giọng nói: "Tiểu sư đệ, mau quỳ xuống dập đầu bái sư đi."

Trương Tiểu Phàm lập tức quỳ xuống, hướng về phía Điền Bất Dịch dập đầu liên tục hơn mười cái, tiếng dập đầu rất mạnh, vang vọng khắp Thủ Tĩnh Đường.

"Ha ha..." Tiểu cô nương Điền Linh Nhi không nhịn được bật cười.

Tô Như mỉm cười nói: "Đứa nhỏ ngoan, dập chín cái là được rồi."

Trương Tiểu Phàm "Ồ" một tiếng, lúc này mới dừng lại, ngẩng đầu lên. Mọi người thấy trán hắn đỏ ửng một mảng, không nhịn được đều mỉm cười. Điền Bất Dịch nhìn thấy, càng cảm thấy Trương Tiểu Phàm ngu dốt không chịu nổi. Vừa nghĩ tới việc sau này phải dạy dỗ kẻ ngốc này, cái đầu vốn đã to của hắn dường như lại càng to thêm một vòng.

"Được rồi, cứ như vậy đi." Điền Bất Dịch tâm trạng không tốt, phất tay nói: "Đại Nhân, trước tiên ngươi hãy dẫn dắt hắn, môn quy giới luật của bổn phái, cùng với một số pháp thuật nhập môn, ngươi hãy truyền thụ cho hắn trước."

Tống Đại Nhân đáp: "Vâng." Sau đó có chút do dự, lại nói: "Nhưng mà sư phụ, tiểu sư đệ tuổi còn nhỏ, những bài tập nhập môn này..."

Điền Bất Dịch trợn trắng mắt, nói: "Cứ làm theo ta nói." Nói xong đứng dậy, cũng không quay đầu lại, đi thẳng về phía hậu đường, chúng đệ tử đồng loạt cúi người, nói: " cung tiễn sư phụ."

Điền Bất Dịch vừa đi, không khí trong Thủ Tĩnh Đường liền trở nên thoải mái hơn. Chưa đợi người khác mở miệng, tiểu cô nương Điền Linh Nhi đã chạy tới trước mặt Trương Tiểu Phàm, nhìn chằm chằm hắn đánh giá, Trương Tiểu Phàm thấy gương mặt xinh xắn như hoa phù dung của nàng lắc lư trước mắt, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã là một mỹ nhân. Hắn ở thôn Thảo Miếu chưa từng gặp qua nữ hài cùng tuổi xinh đẹp như vậy, không khỏi đỏ mặt.

"Ha." Điền Linh Nhi như phát hiện ra bảo bối, chỉ vào Trương Tiểu Phàm quay đầu cười lớn nói: "Nương, các sư huynh, nhìn xem kìa, hắn thấy ta liền đỏ mặt."

Trong đại sảnh cười vang, mặt Trương Tiểu Phàm càng đỏ hơn, Tô Như đi tới, cười mắng: "Linh Nhi, không được bắt nạt sư đệ."

Điền Linh Nhi bĩu môi, nhưng không để lời mẫu thân vào tai, đứng thẳng người, nói với Trương Tiểu Phàm: "Này, mau gọi ta sư tỷ."

Trong lòng Trương Tiểu Phàm vốn có chút bực bội, nhưng trước mắt hắn là đôi mắt sáng hàm răng trắng của Điền Linh Nhi, dáng người động lòng người, trong lòng chợt mê man, không nhịn được liền gọi:

"Sư tỷ."

Điền Linh Nhi ở Đại Trúc Phong luôn xếp hạng bét, hôm nay lại có một tiểu sư đệ nhỏ tuổi hơn mình, trong lòng vô cùng vui vẻ, lập tức ra vẻ người lớn, nói: "Ngoan nào tiểu sư đệ, sau này phải nghe lời sư tỷ đấy nhé."

Trương Tiểu Phàm ậm ừ đáp: "Vâng."

Tô Như kéo con gái lại, nói: "Đừng có nghịch ngợm nữa." Lại nói với Tống Đại Nhân: "Đại Nhân, tiểu sư đệ tuổi còn nhỏ, những bài tập kia e là có chút nặng nhọc, ngươi hãy chiếu cố hắn nhiều hơn một chút."

Tống Đại Nhân cung kính nói: "Vâng."

Năm tên đệ tử khác đứng chung một chỗ, cười hì hì, ánh mắt liếc qua liếc lại, rõ ràng là đang hả hê khi người khác gặp họa.

Đúng lúc này, Tô Như xoay người lại, nhìn mấy tên đệ tử trong Thủ Tĩnh Đường, bỗng nhiên hừ một tiếng, sắc mặt hơi trầm xuống, một cỗ anh khí toát ra từ người nàng. Trong chốc lát, chúng đệ tử Đại Trúc Phong từ Tống Đại Nhân trở xuống, tiếng cười đùa im bặt, ai nấy đều há hốc mồm, vẻ mặt như sắp gặp đại họa.

Tô Như hắng giọng, nói: "Các ngươi..."

"Sư nương!" Tống Đại Nhân đột nhiên kêu lên, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Tô Như nhíu mày, nói: "Sao vậy?"

Năm sư đệ còn lại cũng đồng thanh nói: "Đại sư huynh, huynh muốn làm gì?"

Tống Đại Nhân vội la lên: "Sư nương, tiểu sư đệ vừa mới nhập môn, đệ tử phụng mệnh sư phụ, phải truyền thụ cho hắn môn quy, giới luật cùng bài tập nhập môn, việc này rất gấp ạ."

Tô Như trầm ngâm một chút, gật đầu nói: "Cũng đúng, ngươi đi đi."

"Cái gì?" Năm sư đệ còn lại đồng thanh kêu lên.

Tống Đại Nhân cười gượng hai tiếng, không nói hai lời, bước tới ôm lấy Trương Tiểu Phàm, không đợi hắn mở miệng hỏi, lập tức đi ra ngoài, miệng nói: "Tiểu sư đệ, để sư huynh ta tìm một chỗ yên tĩnh, dạy ngươi môn quy của bổn phái trước..."

Điền Linh Nhi cười rồi cũng đi theo, cảm thấy rất thú vị, chỉ nghe thấy phía sau có người lớn tiếng mắng: "Đại sư huynh, huynh thật vô sỉ!"

"Đồ hèn nhát!"...

Trương Tiểu Phàm nghe thấy, không hiểu gì cả, thầm nghĩ đại sư huynh dạy ta môn quy, sao lại bị người ta mắng là kẻ hèn nhát?

Hắn đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Tô Như quát lớn một tiếng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nói: "Im miệng!"

Trong đại sảnh lập tức yên tĩnh trở lại.

Chỉ nghe thấy Tô Như tức giận nói: "Lũ đồ đệ bất tài này, vừa nhìn thấy ta muốn khảo nghiệm tu vi của các ngươi đã sợ thành ra như vậy rồi. Mấy năm nữa chính là "Thất Mạch Hội Võ" mười năm một lần của Thanh Vân Môn, lần trước các ngươi đã chọc ta và sư phụ các ngươi tức muốn chết, ngay cả ta trở về Tiểu Trúc Phong cũng bị Thủy Nguyệt sư tỷ chê cười. Lần này nếu lại thảm hại như lần trước, ta cũng không dám về Tiểu Trúc Phong nữa. Đừng nói nhảm nữa, năm người các ngươi cùng lên đi..."

Tống Đại Nhân càng chạy càng nhanh, sải bước dài, ra khỏi cửa đại sảnh liền đi thẳng về phía sau núi. Trương Tiểu Phàm nằm sấp trên vai hắn, cây cối hai bên "vù vù" lùi về phía sau, tốc độ cực nhanh. Điền Linh Nhi ở phía sau bọn họ không biết từ lúc nào đã tế ra một dải lụa màu đỏ, toàn thân ánh lên màu hổ phách nhạt, gần như trong suốt, tỏa ra từng luồng hồng quang, rõ ràng là pháp bảo tiên gia. Lúc này Điền Linh Nhi đang ung dung đứng trên dải lụa đỏ, tùy ý làm một thủ quyết, dải lụa đỏ kia liền chở nàng bay lên không trung, bám sát phía sau Tống Đại Nhân.

Trương Tiểu Phàm chưa từng thấy qua chuyện thần kỳ như vậy, kinh ngạc nhìn Điền Linh Nhi cưỡi gió mà đi, tiêu sái vô cùng, trong mắt lập tức lộ ra vẻ hâm mộ vô hạn.

Điền Linh Nhi thấy vẻ mặt của hắn, đắc ý vô cùng, điều khiển dải lụa bay tới bên cạnh Trương Tiểu Phàm, nói: "Thế nào, ta lợi hại lắm đúng không?"

Trương Tiểu Phàm gật đầu lia lịa, nói: "Vâng, sư tỷ thật lợi hại, cưỡi dải lụa đỏ mà cũng chạy nhanh như vậy!"

Điền Linh Nhi ngẩn người, lập tức hiểu ra dải lụa đỏ mà hắn nói là cái gì, tức giận "hừ" một tiếng, nhưng rồi lại không nhịn được cười: "Đồ ngốc!"

Trương Tiểu Phàm không hiểu gì, chỉ nghe thấy Tống Đại Nhân ở phía trước cười nói: "Tiểu sư đệ, ngươi nói bậy bạ gì đó,"Hổ Phách Chu Lăng" kia là pháp bảo thành danh của sư nương lúc còn trẻ, công dụng thần kỳ, uy lực to lớn, cho dù ở Thanh Vân Môn chúng ta, cũng là pháp bảo tiên gia nổi danh, sao có thể nói là dải lụa đỏ được chứ?" Nói xong cười ha hả.

Trương Tiểu Phàm đỏ mặt, len lén nhìn Điền Linh Nhi, chỉ thấy nàng đang cười tủm tỉm nhìn mình, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.

Chạy một hồi, ba người đến một sườn núi nhỏ phía sau núi, Tống Đại Nhân dừng lại, thả Trương Tiểu Phàm xuống. Điền Linh Nhi cũng đáp xuống đất, thu hồi thủ quyết,"Hổ Phách Chu Lăng" như có linh tính, tự động cuộn lại, quấn quanh eo nàng, nhìn giống như một chiếc đai lưng màu đỏ rất đẹp.

Trên sườn núi này mọc đầy trúc, cây to cây nhỏ, tạo thành cả một rừng trúc tươi tốt. Tuy nhiên nhìn kỹ, trúc ở đây lại khác với trúc bình thường, các đốt trúc đều có màu đen.

Tống Đại Nhân chỉ vào rừng trúc, nói với Trương Tiểu Phàm: "Tiểu sư đệ, quy củ của Đại Trúc Phong chúng ta là, đệ tử mới nhập môn mỗi ngày đều phải tới đây chặt trúc. Ngươi còn nhỏ, ba tháng đầu mỗi ngày cứ chặt một cây, còn to hay nhỏ thì tùy ngươi."

Lúc Trương Tiểu Phàm mới nghe nói tới bài tập nhập môn, Tô Như còn dặn Tống Đại Nhân phải chiếu cố hắn một chút, trong lòng hắn còn tưởng là chuyện gì khó khăn lắm, không ngờ chỉ là chặt củi bình thường. Hắn sinh ra ở thôn Thảo Miếu, lớn lên ở nông thôn, cũng từng theo người lớn lên núi vài lần, chặt củi vài lần, lúc này trong lòng thấy nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Đại sư huynh, ta đã biết chặt củi rồi, huynh không cần lo lắng."

Tống Đại Nhân nhìn hắn, muốn nói lại thôi, cười nói: "Vậy thì tốt. Chúng ta từ từ đi về, ta chỉ cho ngươi đường lúc nãy, sau này ngươi tự mình tới, tiện thể nói cho ngươi nghe về môn quy giới luật."

Điền Linh Nhi ở bên cạnh cười nói: "Đại sư huynh, huynh sao phải chạy xa như vậy rồi lại nói mấy lời vô thưởng vô phạt, còn muốn từ từ đi về, chẳng lẽ là sợ bị nương đánh sao?"

Tống Đại Nhân đỏ mặt, không để ý tới nàng, chỉ nói với Trương Tiểu Phàm: "Tiểu sư đệ, ngươi nhớ kỹ, môn quy đầu tiên của bổn phái là tôn sư trọng đạo..."

Thì ra thủ tọa Đại Trúc Phong của Thanh Vân Môn, Điền Bất Dịch trời sinh tính lười nhác, mặc dù sĩ diện nhưng luôn luôn lười quản giáo đệ tử, bình thường đều chỉ truyền thụ pháp môn đạo thuật rồi chẳng đoái hoài, mặc cho đệ tử tự mình tu luyện.

Nhưng vợ hắn Tô Như trời sinh tính tình lại hiếu thắng, lúc còn trẻ có danh tiếng khá lớn, đạo hạnh cao lại có dung mạo xinh đẹp, ở trong Thanh Vân Môn chính là người rất nổi danh, không biết là đối tượng ái mộ của bao nhiêu đồng môn trẻ tuổi, có thể nói là phong quang vô cùng. Nhưng sau khi thành thân với Điền Bất Dịch, tính tình Tô Như đã thu liễm rất nhiều, nhưng một là đôi khi tay ngứa khó nhịn, hai là đệ tử dưới trướng không quá xuất chúng, Thanh Vân Môn cứ mười năm lại tổ chức đại hội "Thất Mạch Hội Võ", liên tiếp mấy kỳ, đệ tử Đại Trúc Phong đều thảm bại, ngoại trừ Đại sư huynh Tống Đại Nhân thỉnh thoảng thắng một trận, những người còn lại hầu như đều bị loại ngay từ vòng đầu tiên, dần dần trở thành trò cười trên dưới Thanh Vân Môn.

Tính tình Tô Như hiếu thắng, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, liền thường xuyên ra tay "dạy dỗ" đám đệ tử này thay phu quân Điền Bất Dịch. Bề ngoài nàng tuy rằng ôn nhu, tính tình lại rất nóng nảy, tu vi lại cực cao, sơ ý một chút liền đánh cho đám đệ tử này chạy toán loạn, mình đầy thương tích, đến mức mọi người sợ vị sư nương xinh đẹp này hơn cả sư phụ mập lùn kia.

Lúc này sắc trời đã muộn, mặt trời đã lặn về phía tây, ánh hoàng hôn rực rỡ trên đỉnh Đại Trúc Phong. Một lớn hai nhỏ chậm rãi đi về phía trước núi, nơi nhà cửa phía xa xa, không biết từ đâu vọng lại tiếng chó sủa vang, xen lẫn vài tiếng kêu la thảm thiết của kẻ nào đó.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!