CHƯƠNG 7: VẸT BIẾT KỂ CHUYỆN
"Thành công rồi?" Nhất thời, trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ vui mừng.
"Không hổ là Linh Khởi Thuật, lúc này chỉ số thông minh của con vẹt yến phụng này hẳn là tương đương với một đứa trẻ nhỉ?"
Năng lực nói chuyện cảu vẹt yến phụng thấp, nhưng dưới sự trợ giúp của Linh Khởi Thuật, lại có thể dễ dàng học được cách nói chuyện!
Tất nhiên, đây cũng là vì có hắn dẫn dắt, nếu để những người khác dạy dỗ, độ khó tuyệt lớn hơn hắn rất nhiều.
"Thử một con khác xem."
Diệp Tinh lại lấy ra một con vẹt yến phụng khác, tiếp tục thi triển Linh Khởi Thuật. Nhưng hắn thi triển chừng bảy phút thì dừng lại.
Lúc này con vẹt yến phụng cũng khôn khéo đậu trên bả vai Diệp Tinh.
Lần này Diệp Tinh tốn gần 10 phút mới có thể khiến cho con vẹt yến phụng này nói ra hai chữ "Xin chào".
"Không thi triển hoàn toàn Linh Khởi Thuật, năng lực nói chuyện của vẹt yến phụng yếu khá nhiều, như vậy mình có thể tùy tiện khống chế tình hình khai mở linh trí của mỗi một con vẹt." Diệp Tinh khẽ mỉm cười.
Linh Khởi Thuật cũng không phải là không thể thi triển hoàn toàn, những loại bí thuật kiểu này rất nhiều nhưng không hoàn chỉnh, nhưng vẫn có thể phát huy tác dụng, dĩ nhiên, so sánh với tác dụng của bí thuật hoàn chỉnh yếu hơn rất nhiều.
Thu hồi tâm trạng, Diệp Tinh chuẩn bị tiếp tục thi triển Linh Khởi Thuật với con vẹt thứ 3, nhưng bỗng dưng cả người chợt cảm thấy một trận choáng váng.
"Thực lực còn yếu quá."
Diệp Tinh bất đắc dĩ, chỉ có thể ngừng lại.
Kiếp trước hắn ở đạt được Linh Khởi Thuật giai đoạn Thức Tỉnh, thi triển dễ như trở bàn tay, dường như không có gánh nặng gì.
Nhưng hiện tại, hắn trước mới Nhập Môn thành công mấy tiếng, Luyện Thể còn chưa bắt đầu, thi triển Linh Khởi Thuật cũng là gánh nặng rất lớn đối với cơ thể mình.
Khôi phục một chút, Diệp Tinh tiếp tục thi triển, lại tốn một tiếng cuối cùng cũng cải tạo xong hai con vẹt còn lại.
Hai con vẹt má vàng, một con thi triển Linh Khởi Thuật hoàn chỉnh, một con thi triển một phần.
Cải tạo xong, Diệp Tinh mệt mỏi quá độ.
"Phù! Phải tăng thực lực nhanh một chút mới được!" Diệp Tinh hít sâu một hơi thầm nghĩ.
Nhưng Luyện Thể không gấp được, hiện tại thân thể hắn rất yếu, chỉ có thể thông qua hạt giống linh lực chậm rãi cọ rửa thân xác.
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã qua ba ngày, mà thời gian ba ngày này, Diệp Tinh bắt đầu sử dụng hạt giống linh lực rèn luyện tim.
Tim là một trong những bộ phận trọng yếu nhất của cơ thể, mỗi ngày vận hành đưa máu đi khắp các nơi liên tục không ngừng.
Rất nhiều bệnh đều vì tim xảy ra vấn đề mà ra.
"Thịch!" "Thịch!"
Diệp Tinh yên lặng ngồi khoanh chân, ngực hắn một nhịp lại một nhịp, bên trong căn phòng yên tĩnh, mơ hồ có tiếng trống truyền tới.
Một lúc lâu sau, Diệp Tinh mở mắt, đứng dậy.
"Sức mạnh lại tăng lên một chút!" Cảm nhận một chút biến hóa của bản thân, Diệp Tinh vui mừng trong lòng.
Hắn cọ rửa cơ thể, sau đó xách bốn cái lồng chim rời khỏi nhà, nhanh chóng đi tới một khu chợ chim thú trong Thành phố Thượng Hải.
Nộp một khoản phí nhất định, Diệp Tinh đi thẳng tới một gian hàng còn trống, sau đó đem bốn chiếc lồng đựng bốn con vẹt đặt ở phía trên quầy hàng.
"Ồ? Bán vẹt?"
"Chỉ có bốn con sao?"
Người đi đường thấy được Diệp Tinh mới khai trương, mở gian hàng bán vẹt liền tò mò vây quanh, sau đó Diệp Tinh đem giá cả trực tiếp để ở trước từng lồng.
Một con vẹt yến phụng một vạn, một con khác hai vạn.
Một con vẹt má vàng hai vạn, một con khác lại ba vạn.
Thấy giá cả bày ra, người xung quanh trong mắt nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Anh bạn, giá vẹt này cậu không có viết sai chứ ?"
"Vẹt yến phụng mấy chục tệ là có thể mua được một con, cậu lại ra giá một vạn, hai vạn?"
"Tôi đề nghị thay đổi giá cả một chút, nếu không sẽ không người mua đâu”.
...
Một vài người không nhịn được khuyên nhủ, còn có hai người nhìn về phía Diệp Tinh, lắc đầu.
Theo bọn họ thấy, Diệp Tinh là muốn tiền đến điên rồi.
Đối với thái độ của mọi người, Diệp Tinh lại không thèm để ý cười một tiếng.
“Nắng chiều đã tắt bên sườn núi”
“Sóng cuộn sông Hoàng xuôi biển khơi”
“Ngàn dặm muốn thâu vào đáy mắt”
“Lầu cao, tầng nữa, bước lên thôi!"
* Bài thơ Đăng Quán Tước lâuVương Chi Hoán. Dịch thơ: Lên lầu Quán TướcNguyễn Lãm Thắng.
* Bài thơ Đăng Quán Tước lâuVương Chi Hoán. Dịch thơ: Lên lầu Quán TướcNguyễn Lãm Thắng.
Bỗng nhiên, một đạo tiếng non nớt vang lên.
Mọi người nghe tiếng, tìm chỗ phát ra âm thanh, sau đó trong ánh mắt lộ ra sự ngạc nhiên.
Lúc này một con vẹt yến phụng trong cái lồng đang nghiêng cái đầu nhỏ, mà tiếng chính là từ trong miệng nó phát ra.
"Con vẹt yến phụng này đang đọc thuộc thơ.”
"Trời ạ, ở trên mạng từng có tin tức nói vẹt dưới sựhuấn luyện tốt, hoàn toàn có thể thuộc thơ, vậy mà lại gặp được một con ở chỗ này."
...
Mọi người kinh ngạc nhìn.
Trước ở trên mạng có video ghi lại một con vẹt có thể đọc thuộc thơ, mỗi một con đều có người đưa ra giá trên trời, nhưng chủ nhân vẹt căn bản không đồng ý bán, bây giờ chỗ này lại lại xuất hiện một con.
“Đầu giường ánh trăng rọi”
“Ngỡ mặt đất phủ sương”
“Ngẩng đầu nhìn trăng sáng”
“Cúi đầu nhớ cố hương.”
* Tĩnh dạ tứLý Bạch_
* Tĩnh dạ tứLý Bạch_
Bỗng nhiên, lại một tiếng non nớt vang lên, nơi phát ra âm thanh là từ một con vẹt má vàng.
"Lại một con chin vẹt có thể thuộc thơ."
Ánh mắt của mọi người tỏa ra ánh sáng, hai người trước kia lắc đầu chê bai, cho rằng Diệp Tinh muốn tiền đến điên rồi, đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn con vẹt này.
Xách một con vẹt biết thuộc thơ, đến trước mặt bằng hữu khoe khoang, tưởng tượng sự kinh ngạc của bọn họ một chút, loại cảm giác này nghĩ chút thôi cũng thấy rất thoải mái.
"Anh bạn, cả bốn con vẹt này của cậu đều biết đọc thơ sao?" Một người đàn ông trung niên tò mò hỏi.
"Ông xem tiếp một lúc nữa thì sẽ biết." Diệp Tinh mỉm cười nói, không có nói gì nhiều.
Hắn vừa dứt lời, con vẹt thứ ba trong lồng liền lên tiếng.
"Mặt trời ấm áp dễ chịu. Vịt mẹ nằm ở trên đống cỏ, chờ đợi những đứa con của nó ra đời. Từng con dần dần từ bên trong vỏ trứng chui ra, chỉ còn lại một quả trứng vô cùng lớn. Vài ngày trôi qua, quả trứng này mới chậm rãi nứt vỏ, một con vịt vừa to vừa xấu chui ra. Lông nó màu đen, miệng thật to, thân thể gầy teo, mọi người ai cũng gọi nó là vịt con xấu xí..."
Trong lồng, một con vẹt yến phụng nhìn mọi người, con ngươi tròn vo chuyển động không ngừng, tiếng non nớt đang không ngừng vang lên.
"Đây là... Câu chuyện Vịt con xấu xí?"
"Vẹt yến phụng còn biết kể chuyện?"
"Trời ạ, rốt cuộc là dạy bảo kiểu gì? Thông minh quá rồi ?"
...
Mọi người rất kinh ngạc.
Thơ dẫu sao cũng chỉ có hai mươi mấy chữ, không ngừng dạy dỗ thì vẹt vẫn có tỷ lệ bắt chước thành công, nhưng độ khó của một câu chuyện thì quá lớn, muốn để cho vẹt yến phụng đọc vanh vách như vậy, độ khó huấn khi huấn luyện cực lớn, có thể mấy ngày cũng thuộc được một câu.
Trên mạng có rất nhiều video vẹt biết thuộc thơ, nhưng là biết kể chuyện hầu như không có.
Nhưng mà, lúc con vẹt yến phụng kể chuyện kể được một nửa liền không kể nữa.
Ngoài ra một con vẹt má vàng cũng đang kể câu chuyện công chúa Bạch Tuyết, nhưng cũng là kể một ít sau đó dừng lại không kể tiếp nữa.
Mặc dù sử dụng Linh Khởi Thuật khai mở linh trí, 2 con vẹt này đã khai mở một chút linh trí, nhưng là thuộc lòng 1 câu chuyện hoàn chỉnh đối với chúng mà nói vẫn có độ khó rất lớn.
Giống như là để cho một đứa nhỏ thuộc lòng một bài văn, cũng là rất khó khăn.
Mặc dù như vậy, cũng đủ để cho mọi người giật mình.
"Các vị." Diệp Tinh nhìn mọi người cười nói: "Những con vẹt này là tôi vất vả lắm mới huấn luyện được, thuộc thơ, kể chuyện, đối với chúng mà nói đều không phải là việc khó gì. Chỉ cần mọi người dốc lòng dạy dỗ, thơ, chuyện mà chúng thuộc càng ngày sẽ càng nhiều."