[Dịch] Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa

/

Chương 48: Trần · Nữu Hỗ Lộc · Trứ

Chương 48: Trần · Nữu Hỗ Lộc · Trứ

[Dịch] Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh

4.712 chữ

06-10-2024

Cho đến khi bà nội hét vọng từ trên lầu: “Huyền Huyền, sao cháu còn không vào nhà?”

“Cháu biết rồi, bà cứ ngủ đi.”

Du Huyền ngẩng đầu đáp. Cô đợi cho đến khi bóng dáng Trần Trứ biến mất mới quay người đi lên lầu.

Thời điểm Trần Trứ về nhà cũng vừa hay là khoảng thời gian tan học tiết tự học buổi tối như thường ngày, nên bố mẹ anh tưởng rằng anh trở về từ trường học.

Mao Hiểu Cầm hâm nóng bánh mì và sữa như thường lệ, hoàn toàn không biết con trai mình đã ở đồn cảnh sát nửa ngày vào buổi chiều.

Khi Trần Trứ thức dậy vào sáng hôm sau, anh thấy ngoài cửa sổ mưa liên tục, khắp hành lang đâu đâu cũng toàn vết nước ước nhẹp, anh biết “mùa nồm” tới rồi.

“Mùa nồm” là hiện tượng khí hậu đặc thù ở các thành phố phía Nam, chủ yếu chịu ảnh hưởng của khí hậu gió mùa cận nhiệt đới đại dương, thường diễn ra từ tháng 3 đến tháng 4 và kéo dài khoảng một tuần.

Nhưng một tuần này lại là khoảng thời gian vô cùng khó khăn. Không bao giờ nhìn thấy mặt trời, phơi quần áo mãi không thể khô, luôn có những giọt nước đọng lại trên trần nhà, và mỗi khi đang đi vệ sinh, sẽ có tiếng nước nhỏ “tóc tóc” trên đầu…

Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng mấy đến học sinh cuối cấp. Trước khi kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra, đừng nói là mùa nồm, cho dù có mưa băng, bọn họ vẫn phải lên lớp tự học như thường lệ.

Không khác gì mọi ngày, Trần Trứ đến tìm Hoàng Bách Hàm trước. Tinh thần của Đại Hoàng vẫn rất hưng phấn, tựa hồ cậu ta còn đang chìm đắm trong chuyện ngày hôm qua.

Tuy rằng cậu ta không phải nhân vật chính, càng không phải nhân vật phụ, dẫu vậy vẫn thú vị hơn nhiều so với những kiến thức khô khan trong sách giáo khoa.

Cuối cuộc trò chuyện, Hoàng Bách Hàm vô tình hỏi: “Hôm qua cậu về nhà lúc mấy giờ?”

“Tôi đưa Du Huyền về trước, tới nhà cũng khoảng 10 giờ 15 phút.”

Trần Trứ vừa nói vừa ăn bánh bao.

“Cậu đưa Du Huyền về nhà à?”

Hoàng Bách Hàm sửng sốt, vội vàng hỏi: “Vì hôm qua cậu đã giúp cô ấy nên cô ấy mới không dám từ chối yêu cầu này phải không?”

Trần Trứ liếc Đại Hoàng: “Nếu như tôi bảo là phải, tâm trạng của cậu sẽ tốt hơn à?”

“Đúng!”

Hoàng Bách Hàm thật thà gật đầu, bởi vì hôm qua cậu ta phải đưa em gái mập mạp về nhà, trên đườn còn phải mua xiên nướng tốn thêm 5 tệ.

“Vậy thì ngại quá, là Du Huyền chủ động bảo tôi đưa cô ấy về nhà.”

Trần Trứ cố tình nói ra sự thật, đúng là chán muốn chết.

“Đù má!”

Tuy rằng cũng đã nghĩ đến khả năng này, nhưng sau khi nghe Trần Trứ tự mình thừa nhận, Hoàng Bách Hàm cảm thấy ghen tị không thôi, hơn nữa cậu ta cũng không quên oán trách Trần Trứ: “Mẹ nó, cậu nói dối tôi một lần thì chết à.”

“Đảng của chúng tôi… Đội Thiếu niên Tiền phong không thích lừa gạt.”

Trần Trứ cười tít mắt trả lời.

“Vậy thì bây giờ cậu cũng coi như đã có được thứ cậu muốn rồi.”

Hoàng Bách Hàm không nói lại Trần Trứ, cậu ta bắt đầu buôn chuyện: “Du Huyền bảo cậu đưa cô ấy về, có nên tính là đồng ý hẹn hò với cậu không?”

Trần Trứ suy nghĩ một chút: “Chắc không đâu, chỉ đưa về nhà thôi mà.”

“Cậu chẳng hiểu gì sất.”

Hoàng Bách Hàm hóa thân thành “anh trai hiểu biết” chỉ trong một giây, cậu ta nói với Trần Trứ: “Lúc tôi còn học cấp hai, có một cặp học sinh cũng y hệt như vậy. Cô gái bị đứt dây xích xe đạp khi đang trên đường tan học về, chàng trai qua đó giúp đỡ cô ấy sửa dây xích, sau đó hai người họ thường xuyên về cùng nhau, cuối cùng thì thành một cặp.”

“Nếu như con gái đồng ý để con trai đưa họ về nhà, tôi cảm thấy ít nhất, ít nhất cũng có hơi thích thích rồi.”

Hoàng Bách Hàm cắn móng tay, nghiêm túc nói.

Trần Trứ như thể không nghe thấy, anh chăm chú đọc thuộc lòng sách giáo khoa tiếng Anh.

Bốn tiết học buổi sáng hôm nay đều là môn Hóa học, đây là lịch học thường lệ của học kỳ hai năm cuối trung học.

Hai tiết đầu là giải đề, hai tiết sau là giảng đề, chủ yếu chính là làm liền sửa liền, phát hiện lỗ hổng thì bù vào ngay tại chỗ.

Để học sinh có thái độ đúng đắn hơn khi làm bài, một số giáo viên sẽ sắp xếp để các bạn cùng lớp trao đổi sửa lỗi và cho điểm cuối cùng.

Có lúc là sự trao đổi giữa các bạn cùng bàn, nhưng hiệu quả chỉ ở mức trung bình, vì các bạn cùng bàn sẽ che chở cho nhau và không có cách nào để bọn họ khám phá ra những điểm mù kiến thức thực sự.

Đa phần là sau khi làm xong sẽ gom bài lại, sau đó phân phát ngẫu nhiên. Tất nhiên điều này cũng sẽ gây ra những vấn đề mới, một số bài làm của vài người sẽ trở thành “vật phẩm săn lùng”, thậm chí còn phải bỏ ra một cái giá nhỏ để có được nó.

Ví dụ:

Học sinh A: Tôi nhận được bài làm của Tống Thời Vi.

Học sinh B: Đưa cho tôi, trưa nay tôi mời cậu một bữa.

Bài làm của Tống Thời Vi = một bữa trưa.

Giáo viên môn Hóa học Phùng Tiệp bước vào lớp, nói vài câu rồi phát đề. Chẳng bao lâu, trong phòng học chỉ còn lại tiếng viết “xào xạc” và tiếng lật giấy.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!