[Dịch] Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa

/

Chương 43: Có ra vẻ thì cũng phải theo luật cơ bản (2)

Chương 43: Có ra vẻ thì cũng phải theo luật cơ bản (2)

[Dịch] Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh

4.583 chữ

06-10-2024

“Ha ha~”

Trần Trứ mỉm cười rạng rỡ, lại đụng trúng lĩnh vực thuộc sở trường của anh rồi.

Thực ra ngoại trừ môn Ngữ văn cấp ba, hầu như không cần phải dùng đến năng lực viết văn công văn chính thức. Phải cho đến khi vào đại học, tham gia hội sinh viên hoặc là văn phòng trường cao cấp hơn một chút mới cần dùng tới.

Anh trực tiếp:

Triển khai lãnh địa!

“Cháu có thể tạo ra bản thảo, Trương Siêu chép lại một lần là được.”

Trần Trứ Tư chậm rãi nói.

Mẹ Trương Siêu lúc này đã không còn có lý do gì ngăn cản được nữa, bà vỗ mạnh vào đầu con trai: “Con suốt ngày gây phiền phức cho mẹ, con xem người ta kìa!”

Cũng không biết “người ta” có phải chỉ Trần Trứ hay không.

Trương Siêu đã không còn uy phong vừa nãy, cậu ta thành thật giống như con gà con, ngay cả khi bị đánh một cái, cậu ta cũng chỉ biết gật đầu lia lịa.

Khi Trần Trứ đang viết giấy cam kết, Du Huyền âm thầm quay đầu lại và lặng lẽ nhìn nửa bên mặt của Trần Trứ.

Tại sao cậu ta lại đỉnh đến thế?

Tâm tình cũng ổn định khó tin?

Trần Trứ dường như nhận ra điều gì đó, anh ngẩng đầu lên và mỉm cười với Du Huyền.

Anh khá hài lòng với việc giải quyết vấn đề này, dựa trên thân phận là một học sinh trung học, lợi dụng các quy tắc xã hội hiện có để từ từ nắm thế chủ động.

Nó không cường điệu, không thái quá, không xa rời thực tế và thậm chí còn dân dã đến mức mọi người bình thường đều có thể bắt chước nếu gặp phải tình huống tương tự.

Đây mới chính là cách ra vẻ đúng đắn nhất của một người có năng lực ở kiếp trước sau khi được trọng sinh.

Không lâu sau, Trương Siêu đã sao chép lại toàn bộ giấy cam kết, nhìn chữ ký xiêu vẹo trên đó, Trần Trứ hài lòng nói: “Hi vọng Trương Siêu có thể hiểu rõ, cơ bắp không thể mang đến tình yêu và vũ lực không bao giờ có thể thay thế được kiến thức.”

Mẹ Trương Siêu hừ lạnh một tiếng, vừa quay người rời đi, kết quả lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Trần Trứ từ phía sau truyền đến:

“Dì ơi, lần khám MRI vừa rồi tốn 460 tệ. Theo quy định, số tiền này dì phải trả.”

Mẹ của Trương Siêu đột nhiên thấy mắc nghẹn trước ngực, cảm giác tức anh ách, giống như ra ngoài đặt phòng với một người đàn ông nhưng cuối cùng lại tự mình trả tiền phòng.

Khi Trần Trứ và Du Huyền ra khỏi đồn cảnh sát thì đã hơn 7 giờ tối, vì phải vừa tường trình vừa khám định vết thương.

Những tòa nhà cao tầng lạnh lẽo ban ngày dường như đang dần thức tỉnh vẻ sống động trong ánh đèn, neon nhấp nháy, dòng người đổ về, tạo thành một bức tranh phồn hoa nhất của thành phố Quảng Đông về đêm.

Có thể nhìn thấy tâm trạng của Du Huyền rất tốt, nhưng cô lại không màng đến Trần Trứ, hình như đang một mình suy nghĩ gì đó, ngâm nga một bài hát rồi đi về phía trước.

Tuy nhiên, nếu nhận ra tốc độ của mình quá nhanh, Du Huyền sẽ cố ý chậm lại một chút, giống như đang chờ đợi Trần Trứ.

“Ý gì đây? Đợi mình nhưng lại không nói chuyện với mình?”

Trần Trứ thầm nghĩ, suy nghĩ của những cô gái 17, 18 tuổi này khó đoán hơn suy nghĩ của những vị lãnh đạo 56 tuổi.

Hai người một trước một sau quay về cửa hàng tiện lợi, không ngờ Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên vẫn còn ở đó, e rằng bọn họ phải xin nghỉ tiết tự học buổi tối thôi, chưa kể chủ cửa hàng tiện lợi cũng đã quay trở lại.

“Xin lỗi chị Lộ, chiều nay em có việc phải đi ra ngoài.”

Du Huyền vội vàng chạy tới xin lỗi.

Hiện giờ cô cũng cảm thấy hành động giao cửa hàng cho Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên thật là vô trách nhiệm, nhưng lúc đó đầu cô như nổ tung, cô cảm thấy Trần Trứ đã giúp đỡ mình như vậy, cô không thể để anh đến đồn cảnh sát một mình.

“Không sao đâu~, không sao đâu~”

Chủ cửa hàng là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, khẩu âm có chút pha trộn giữ tiếng phổ thông và Tứ Xuyên. Cô ấy rất vui khi thấy Du Huyền quay lại, sau khi nhì Trần Trứ với ánh mắt tò mò, cô ấy tiếp tục bận rộn việc của mình.

Nhưng đi được hai bước, chủ cửa hàng lại quay người nói: “Chị nghe hai người bạn cùng lớp bảo rằng em đi đến đồn cảnh sát, vì lo lắng cho em nên chị đã gọi điện thoại cho bố em rồi.”

“Ồ.”

Du Huyền vốn đang vui vẻ bỗng nhiên trở nên thờ ơ khi nghe tin chủ cửa hàng liên lạc với bố mình, như thể không muốn gặp ông ấy.

Trần Trứ hơi kinh ngạc, thật ra khi nhìn thấy Du Huyền làm thêm ở cửa hàng tiện lợi vào lúc chiều, trong lòng anh cũng cảm thấy khác lạ.

Học sinh nghệ thuật dù không được sự công nhận của xã hội, nhưng thực sự là một “sự lựa chọn cao quý”.

Dù là âm nhạc, khiêu vũ hay phát thanh nghệ thuật, việc đào tạo sớm đều đòi hỏi rất nhiều chi phí. Những gia đình bình thường đều không đủ khả năng chi trả, chứ đừng nói đến vài đồng mà Du Huyền kiếm được khi làm việc bán thời gian trong một cửa hàng tiện lợi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!