Chương 6: Tặng Lễ

[Dịch] Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại

7.084 chữ

12-10-2023

Chứng nhận huấn luyên quân sự hợp cách ư?

Lục Dương cố nén ý cười, không nói gì thêm, bởi vì trước đây chính mình cũng từng lừa dối có được.

Ngày đâu tiên nhận lớp, phụ đạo viên Kiều Khải Mình liền nhấn mạnh, có chứng nhận huấn luyện quân sự đạt mới được xét tốt nghiệp đại học, nếu như sau này không có chứng nhận nhất định phải học lại.

Nhưng mà, sau này Lục Dương liền phát hiện giấy chứng nhận quân sự không giải quyết được chuyện gì, căn bẳn là có cũng như không.

Đại bộ phận giáo quan dạy huấn luyện là giáo viên trong trường đóng giả, bọn họ phụ trách huấn luyện tân sinh vài động tác cơ bản, giúp tân sinh nhanh chóng hòa nhập vào môi trường đại học.

Đương nhiên, Lục Dương sẽ không dại gì mà đi vạch trần, hãy để các bạn học trải qua cảm giác mới mẻ này đi.

Thú vị nhất là lúc chia tay, người nào cũng khóc rống chảy nước mắt, nhưng mà ngày hôm sau lại gặp nhau ở phòng ăn căn tin chả biết nói gì.

Lục Dương mỉm cười, đem chiếc điện thoại nhét vào trong túi áo.

Chờ bọn Lưu Lỗi cùng thay quân phục, cùng đi ra ngoài sân trường.

Huấn luyện quân sự có thể không đi, nhưng mà muốn được nghỉ hợp cách, Lục Dương phải xin phép đàng hoàng. Lục Dương cũng không muốn vừa lên Đại Học lại bị xử phạt vì trốn học quân sự đâu.

Đi vào một tạp hóa nhỏ.

Lục Dương nói: "Ông chủ, cho một cây thuốc lá."

Biếu quà, cách nhanh nhất để rút ngắn quan hệ !.

"Muốn loại nào?"

Chủ quán vẫn không thèm để ý, nhìn chằm chằm vào tin tức cổ phiếu trên màn hình, so với việc buôn bán nhỏ, hắn vẫn thích nghiên cứu biểu đồ cố phiếu hơn. Nhìn lão bản làm Lục Dương không khỏi nhớ đến mình lúc mới bước chân vào đâu tư cổ phiếu, rõ ràng là nhìn không hiểu gì nhưng vẫn thích xem, làm cho người ngoài nhìn vào còn tưởng mình là chuyên gia phố wall.

Vì sao lại nói như vậy.

Bởi vì ông chủ quán đang đầu tư một loại cổ phiếu bất động sản, đây là một loại cố phiếu con cưng của trời, nhiều nhà đầu tư đều muốn nắm giữ chúng, nhưng mà trái lại, cố phiếu của ông đã một mảng đỏ rực, một mũi tên đi xuống dưới vực vẫn chưa thấy dấu hiệu đi lên.

"Một cây Trung Hoa, loại cao cấp đấy"

Lục Dương nói ra.

Nghe được Lục Dương muốn mua Trung Hoa, ông ta mới ngẩng đâu lên lộ ra quàng thâm mắt như là không ngủ mấy tuần rồi.

"Đồng học, còn trẻ như vậy mà đã hút Trung Hoa à?"

Ông chủ đứng dậy, từ phía sau quầy lấy ra một cây thuốc lá, nói tiếp: "400 tệ một cây".

Đem bốn tờ tiền mặt từ trong ví đưa cho ông chủ, Lục Dương cầm lấy nhìn xem, mặc dù căn tin trường học không bán đồ giả, nhưng kiểm tra một tí vẫn là tốt hơn.

So sánh tem chống giả, xác định không có vẫn đề gì.

"Đồng học người còn biết xem tem à" Lão bản có chút kinh ngạc nói ra.

Hắn tự nhiên biết Lục Dương xem cái gì, kiểm tra một tí cũng phân biệt được thật giả.

" Biết một tí, quà tặng người ta, không thể đem đồ giả tặng rồi".

" Cho ta một cái túi nhựa màu đen"

Ông chủ tấm tắc kỳ lạ, trong lòng nghĩ học sinh này không phải là người bình thường, lại đưa tới một cái túi nhựa.

Nhìn Lục Dương đưa cây thuốc bỏ vào túi, lão bạn nhịn không được mà hỏi:" Ngươi nãy nhìn chằm chằm vào màn hình ta, không phải ngươi cũng hiểu biết cổ phiếu đấy chứ?"

Nói xong, hắn liền nhịn cười không được, trong lúc tuyệt vọng lại hỏi một tân sinh về cổ phiếu.

"Ông chủ, tại sao ông không cắt lỗ đi?" Lục Dương cười nói.

"Mua vào mấy ngàn tệ, hiện tại giảm như vậy sẽ có lúc tăng trở lại, ta đang nghĩ mua thêm vài ngàn".

Thật là dũng cảm, còn chuẩn bị mua thêm?

Quả nhiên là đẳng cấp giống mình lúc xưa, đều là trình độ tiểu học, Lục Dương nhịn không được lắc đầu: " Công ty này sắp tới bị kiểm tra làm giả sổ sách, còn bị thanh tra vài lần, sẽ không có cơ hội phục hồi sớm đâu, ta khuyên ngài vẫn nên là bán đi thì tốt hơn".

Nói xong , Lục Dương quay người rời khỏi, hướng về phía khu giáo viên đi tới.

Bèo nước gặp nhau, không nên nói quá nhiều, chỉ điểm một hai câu thì được, nói nhiều hơn chỉ sợ lão sinh ra oán ân.

Tầng 1 khu giáo viên, trong văn phòng có hai người đang nói chuyện.

Một là trợ giảng của mình, người còn lại không biết có phải là giáo viên không.

Lục Dương không sốt ruột đi vào, đợi khoảng 10 phút, người đi rời đi sau đó Lục Dương mới gõ cửa phòng làm việc.

"Mời vào..."

Kiều Khải Minh có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Dương.

"Em là..." Người có chút ấn tượng với tân sinh này nhưng lại không nói được tên.

"Thưa Thầy, em là Lục Dương, tân sinh khoa máy tính(Computer Science) năm nay". Bởi vì chưa chia lớp nên Lục Dương chỉ có thể nói như vậy.

"À, là em, thầy có chút ít ấn tượng, hôm nay e tới có chuyện gì không?". Kiêu Khải Minh có chút nghi ngờ nhìn túi nhựa trên tay Lục Dương.

Lục Dương đem túi nhựa đặt lên mặt bàn, lại từ trên bàn cầm tới một bình trà, rót cho Kiều Khải Minh một chén, mới lên tiếng:" Thưa Thầy, em muốn xin thầy cho phép em nghỉ học quân sự".

"Quy Định của trường học là tân sinh viên đều phải học huấn luyện quân sự". Kiểu Khải Minh cầm lên chén nước, nhíu mày nói.

"Em cũng rất muốn học huấn luyện quân sự nhưng mà hôm nay học huấn luyện quân sự em không may bị choáng, suýt nữa được đưa đi bệnh viện, thầy có thể hỏi mọi người ở đó."

Lục Dương sắc mặt bình thản nói.

Sắc mặt Kiều Khải Minh khá hơn một chút, nhìn Lục Dương không giống như bộ dạng nói dối, sũy nghĩ một chút rồi nói:"

" Vấn đề này có chút đặc thù, bên Thầy có một chứng chỉ, một mình thầy thì không kí được, còn cần bên Đoàn ủy đồng ý nữa."

Nghe nói như vậy, Lục Dương lúc này mới từ túi nhựa lấy ra một cây thuốc Trung Hoa, lặng lẽ đặt ở ngăn kéo của Kiều Khải Minh, nói ra:" Thưa Thầy, trong trường em mới biết thầy, đoàn ủy của trường ở đâu em cũng không biết, phiền thầy giúp em đi một chuyến."

Kiều Khải Minh mặt không đổi sắc, trầm giọng nói ra: "Em là học trò của thầy, giúp em việc này không có gì cả, bất quá có được hay không thì thầy không thể cam đoan".

"Có những lời của thầy thì em an tâm rồi ạ, không quấy rầy thầy nữa, em đi thư viện chuẩn bị chương trình học." Lục Dương cười nói.

"Ừ, phải chú tâm vào học tập, coi như không huấn luyện quân sự, cũng không có thể đi chơi khắp nơi."

Từ văn phòng đi ra, Lục Dương biết rõ chuyện này đã thành, về phần Kiều Khải Minh nói không chắc chắn, Lục Dương hoàn toàn không để trong lòng, đây chỉ là lời nói xã giao thôi.

Chuyện này đôi với Kiều Khải Minh không phải chuyện khó, chỉ tiện tay mà thôi, nhận quà rồi thì sẽ phải làm việc, hắn không còn lý do gì để quan tâm việc này nữa.

Quả nhiên, sau khi Lục Dương rời khỏi, Kiều Khải Minh từ ngăn kéo lấy ra túi nhựa, chứng kiến bên trong toàn bao thuốc màu đỏ, trong nháy mắt lộ ra dáng tươi cười, liền từ trong ngăn kéo lấy một cái chứng chỉ ra rồi bước ra cửa.

Thư viện đại học Hà Đông đã có lịch sử lâu đời, nó cao chín tầng rất có khí tức lịch sử, bên cạnh là một tòa lâu nhỏ cao năm tầng.

Lục Dương từ một cửa nhỏ tiến vào, trong thư viện máy tính được đặt ở tầng tám, máy tính đều đã lâu đời điều tra tư liệu hay viết luận văn thì không có vấn đề gì nhưng mà chơi game thì lại là cả một vấn đề, được cái ở đây máy tính không thu giờ chơi.

Lục Dương đến sớm, trong phòng vẫn còn nhiều chỗ trống, tìm tới một góc ngồi xuống, khời động máy, mở ra Word, Lục Dương bắt đầu gõ phím.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!