Cha cô là kẻ đầu cơ trục lợi 1
Cố Đình Hoài bình tĩnh nhìn chằm chằm Nhậm Thiên Tường, vẻ mặt hiện lên tia dữ tợn, trong lòng dâng lên sự chán ghét.
Thế mà trước kia anh ấy không phát hiện ra Nhậm Thiên Tường là một tên xấu xa lòng lang dạ thú, muốn mượn việc ngủ nhờ mà có ý định xấu xa với Nguyệt Hoài, muốn nói anh ta thích Nguyệt Hoài chỉ sợ chẳng ai tin, bây giờ có kết cục như thế này đúng là đáng đời, bị trừng phạt cũng đúng.
Chỉ có điều, Điền Tĩnh…
Cố Đình Hoài mím chặt môi, anh ấy không biết lát nữa phải đối mặt thế nào với khuôn mặt tươi cười dịu dàng ấm áp kia như thế nào, anh ấy nhớ đến mỗi khi Điền Tĩnh gọi “anh Đình Hoài” trong lòng anh chợt ngập tràn ảo não xen lẫn áy náy.
Lúc này, đám người dần tản ra, Trần Nguyệt Thăng vác cái cuốc len lỏi từ đám đông đi vào.
Đầu tiên anh ta liếc mắt nhìn Cố Đình Hoài một cái, sau đó chợt nhíu mày nhìn về phía Nhậm Thiên Tường, giọng nói lạnh lùng nói: "Cố Đình Hoài và Cố Nguyệt Hoài hại mày? Nhậm Thiên Tường, mày phải nói cho rõ ràng nếu không đại đội không có cách nào làm chủ cho mày."
Anh ta cũng đoán được sơ sơ, chẳng qua là hôm qua
Cố Nguyệt Hoài nghe nói anh ta muốn kết hôn với Điền Tĩnh nên hôm nay mới muốn làm ra chuyện thế này.
Haizz, nếu đổi lại là người khác e rằng anh ta sẽ buồn rầu một phen, nhưng đây là Nhậm Thiên Tường, một thằng nhãi con địa chủ không có gì cả, xứng để so sánh với anh ta sao? Chỉ cần mắt nhìn của Điền Tĩnh không tệ thì nhất định không có khả năng thích Nhậm Thiên Tường.
Người trong thôn cũng không phải ai cũng mù, sẽ không bởi vì Nhậm Thiên Tường mà nghi ngờ Điền Tĩnh.
"Thiên Tường, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung. Hôm qua lúc uống rượu say, cậu còn ngủ lại ở nhà tôi sáng sớm hôm nay lại không thấy bóng dáng của cậu đâu, tôi còn muốn hỏi tại sao cậu lại ở đây? Còn..."
Cố Đình Hoài khoanh tay trước ngực, đánh giá Nhâm Thiên Tường từ trên xuống dưới, giọng chất vấn, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Nhậm Thiên Tường im lặng không nói gì, dù sao anh ta cũng không thể kể lại tối hôm qua lúc chuẩn bị hành động thì bị con heo mập Cố Nguyệt Hoài bá đạo quật ngã, lại bị cô đánh đến ngất xỉu, sau đó bị lột sạch quần áo lôi đến nơi này.
Đột nhiên ánh mắt của anh ta chuyển động rồi gào giọng hét lên: "Tối hôm qua tôi dậy đi vệ sinh, không biết vì sao lại bị người khác đánh cho ngất xỉu, nếu mọi người không tin thì có thể nhìn xem trên đầu tôi bây giờ còn…bị..."
Nhậm Thiên Tường giơ tay bứt tóc, lời nói bỗng nhiên im bặt.
Trên đầu anh ta bằng phẳng, đừng nói có vết thương, đến cả bị sưng cũng không có.
Nhưng anh ta đâu có ngờ rằng, kiếp trước người con thứ ba của nhà họ Cố bị người ta đánh chết, đáng tiếc người đã chết thế nhưng toàn thân không tìm ra một vết sưng đỏ nào cả, cuối cùng cảnh sát kết án vì say rượu mà lang thang trên đường rồi bị chết cóng.
Sau này Cố Nguyệt Hoài điều tra rõ ràng chuyện này mới biết rằng là do Điền Tĩnh cố ý sắp xếp một đám người võ công cao cường, đánh người rất có thủ pháp, họ cố tình đánh vào những điểm yếu nhưng vết bầm đó ngày hôm sau lại dễ dàng biến mất, anh ba của cô là bị đánh đau đến chết.
Sau đó cô tìm được những người đó, trả thù rất nhiều người thế nên mới học được kỹ năng này.
Vốn dĩ ban đầu cô muốn trả hết lên trên người Điền Tĩnh đáng tiếc còn chưa kịp thực hiện thì bản thân đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc sống lại cô không thể để cho Điền Tĩnh có được những hưởng thụ như trước kia được, không thể để cho Nhậm Thiên Tường được lợi.
Tinh thần Cố Đình Hoài vốn đang căng thẳng giờ đây đã được buông lỏng, cười lạnh: "Vết thương đâu?"
Nhậm Thiên Tường tức giận bỏ tay xuống, gương mặt đẹp trai kia toát lên vẻ oán hận, dù sao anh em của Cố Nguyệt Hoài đã bắt đầu đề phòng anh ta, hai bên đều vạch mặt nhau rồi thì anh ta cũng không cần tiếp tục nhẫn nhịn nữa để làm gì.
Nghĩ như vậy, Nhậm Thiên Tường kiên quyết lên tiếng: "Là do em gái Cố Nguyệt Hoài của anh đánh tôi bất tỉnh, nói không chừng cô ta và người trong nhà không hòa thuận, có thù riêng nên lúc này mới muốn lấy tôi ra làm trò đùa, muốn hủy hoại danh dự của tôi?"
Dứt lời, trong mắt Nhậm Thiên Tường lóe ra sự dữ tợn: "Cả nhà bọn họ đều là những thành phần trộm cắp, ăn không ngồi rồi, chỉ biết dùng mánh lới để kiếm sống, thậm chí còn bán đồ ở chợ đen, đầu cơ trục lợi, đi theo con đường chủ nghĩa tư bản. Cần phải bị bắt lại."
Dù sao Nhậm Thiên Tường cũng có tí ăn học, nên nói năng cũng khá rành mạch, nhanh chóng đẩy mọi chuyện xấu lên đầu người khác.
Ban đầu người trong thôn đến đây để hóng hớt, lúc họ vừa nghe thấy mấy từ nhạy cảm như “chợ đen”, “đầu cơ trục lợi”, “đi theo con đường chủ nghĩa tư bản” này thì phút chốc sắc mặt trở nên nghiêm túc, họ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn về phía Cố Đình Hoài mà đánh giá.