Chương 5: Đau lòng!(1)

[Dịch] Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Mễ Phạn Đích Mễ

4.677 chữ

24-11-2023

Ở kiếp trước, anh chỉ quan tâm đến chuyện vui vẻ với bạn bè, mà không hề quan tâm đến những chuyện đã xảy ra trong nhà.

Thức dậy lập tức ra ngoài ăn chơi cùng bạn bè, đến giờ cơm tối mới trở về nhà trong tình trạng say khướt, anh chỉ nhớ có bắt được một mẻ cá hoa vàng lớn, bán được giá bao nhiêu cũng chưa nghe đã mơ mơ màng màng trở về phòng ngủ.

Thời điểm này tuy rằng cá hoa vàng rất hiếm, nhưng mức sống của người dân vẫn còn hạn chế, giá thành cũng không quá đắt, chỉ đắt hơn cá thông thường vài lần.

Không giống như ở kiếp trước, giá cả bị hét cao ngất ngưởng.

Vào năm 2022, giá cá hoa vàng tự nhiên cũng phải trên dưới sáu trăm tệ một cân.

Cá hoa vàng nặng một cân ba lạng giá khoảng chừng tám trăm tệ một cân, cá nặng một cân tám lạng cũng phải hơn một ngàn tệ một cân.

Nếu nặng khoảng hai cân thì giá sẽ lên đến khoảng một ngàn rưỡi đến một ngàn sáu tệ một cân.

Nếu nặng trên hai cân vậy thì thường có giá hơn ba ngàn tệ một cân.

Giá cả này chỉ được tính khi thu mua trực tiếp trên thuyền, một khi đã vào cảng, giá 1 – 2 cân cá hoa vàng sẽ tăng gấp đôi!

Nếu số lượng lớn thì giá cũng sẽ có dao động.

Tuy rằng anh không cầu tiến, có chút lộn xộn, nhưng anh sinh ra và lớn lên ở một nơi toàn ngư dân, vẫn biết phân biệt hàng hóa.

Nghĩ đến đây, anh không nhịn được vỗ đùi một cái, con mẹ nó, nếu mấy chục năm sau anh kéo được một lưới cá thế này thì tốt quá!

Hụt mất mấy trăm vạn!

Toàn bộ người nhà họ Diệp nhíu mày nhìn anh vô đùi, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Lão tam lại bị cái quái gì vậy?

Mẹ Diệp nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Lão tam, anh làm sao vậy? Đang yên đang lành vỗ đùi mạnh như vậy làm gì? Uống nhầm thuốc à?”

“Mẹ, ngày hôm qua chúng ta bán mẻ lưới cá hoa vàng kia bao nhiêu tiền vậy? Hôm qua con còn chưa nghe rõ đã về phòng ngủ rồi.”

Mẹ Diệp liếc nhìn cha Diệp, dù sao cả nhà đều biết, nếu bà không nói thì trở về phòng vợ của lão tam cũng sẽ nói, bà dứt khoát nói thẳng: “Một ngàn hai trăm tệ! Một cân được thu mua giá năm tệ, kém một chút, ông chủ kia hào phóng nên đã làm tròn số cho chúng ta!”

Bị lợi dụng còn khen người ta hào phóng!?

Diệp Diệu Đông đấm ngực dậm chân: “Mẹ à, mọi người bán lỗ rồi có biết không, lỗ to!”

Mọi người trong nhà dù nam hay nữ cũng đều nhíu mày nhìn nhau, lão đại không nhịn được vội hỏi: “Lão tam, sao chú biết chúng ta bán lỗ?”

“Em lang thang ở ngoài cả ngày, chẳng lẽ còn không biết cá hoa vàng kia đáng giá bao nhiêu tiền sao?”

Đúng vậy, tuy rằng lão tam có hơi không biết xấu hổ, nhưng anh vẫn là người có kiến thức nhất trong nhà.

Cả ngày chạy lang thang khắp thành phố cùng một đám bạn, quen biết được đủ hạng người, sao có thể không hiểu biết?

Trong lòng mẹ Diệp cảm thấy căng thẳng: “Anh nói sao? Ở bên ngoài giá bao nhiêu một cân? Cá trong thôn chúng ta xưa nay đều được thu mua ở cảng, số tiền ngày hôm qua của chúng ta đã rất lớn rồi, vừa cập cảng đã trực tiếp liên lạc với một ông chủ đến thu mua.”

“Nếu mọi người chuẩn bị một ít đá, gọi máy kéo đến đưa lên thị trấn bán, có thể bán được giá gấp đôi!”

Diệp Diệu Đông vô cùng đau lòng, thật sự có thể tăng gấp đôi, nếu là ở kiếp trước, hơn hai trăm cân có giá hơn vài trăm vạn!

Nghe anh nói như vậy, trong lòng mọi người đều hối hận, bất cẩn rồi....

Tăng gấp đôi....

Bây giờ chỉ còn khoảng một ngàn hai trăm tệ, đau lòng...

Trái tim cha Diệp rỉ máu, bàn tay đang cầm ống điếu cũng bắt đầu run rẩy, một ngàn hai trăm tệ....

Hiện tại lương của công nhân bình thường cũng chỉ khoảng bốn mươi năm mươi một tháng, thật sự tức đến hộc máu!

Lồng ngực cha Diệp phập phồng không ngừng, trực tiếp mắng anh: “Đồ không biết xấu hổ, cả ngày lang thang khắp nơi, không làm được chuyện gì ra hồn! Nếu mày theo cha ra biển, cha cũng đã không bán với giá năm tệ một cân!”

“Liên quan gì đến con, con cũng không biết mọi người bắt được cá hoa vàng lớn, nếu biết con đã đến cảng đợi trước! Không, con sẽ tìm một ông chủ giàu có đến cảng đợi!”

Đúng là tức chết, hơn hai trăm cân cá hoa vàng tự nhiên! Nếu anh chết sớm một ngày, không phải anh có thể sống lại sớm hơn một ngày sao?

A bậy bạ... sao lại trù ẻo bản thân như vậy!

Cha Diệp tức giận đến ngực phập phồng liên tục, cuối cùng chỉ có thể thở dài nói: “Bỏ đi, bán cũng đã bán rồi, không còn gì để hối tiếc, có thể vận may của chúng ta tạm thời chỉ có bấy nhiêu. Cũng có thể rút kinh nghiệm trong tương lai, sẽ không bán vội vàng như vậy nữa.”

Đúng vậy, bán cũng đã bán rồi, bây giờ có hối hận cũng vô dụng.

Tâm trạng vốn đang vui vẻ của cả nhà trực tiếp rơi trong tay Diệp Diệu Đông.

Vốn dĩ chuyện bác cả bác hai đến nhà muốn chia một phần khiến bọn họ bực mình, nhưng dù sao tâm trạng vẫn vui vẻ.

Bây giờ... haizz...

Chỉ cảm thấy thật đáng tiếc, vốn dĩ có thể bán được với giá cao hơn.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!