Theo mặt trời treo cao trên bầu trời, bến cảng cũng từ ồn ào trở nên yên tĩnh, mà đám người bọn họ cũng trở thành một đường phong cảnh trên bến cảng.
Người bản địa bên này cũng chỉ trỏ bàn tán về họ, bởi vì tất cả bọn họ đều ở trên boong, mỗi con thuyền đều chen chúc rất nhiều người, rồi mấy con thuyền của họ lại không ra khơi, chỉ đậu ở bến cảng, nói líu lo những lời nghe không hiểu.
Quan trọng nhất là trong số họ có một phần nhỏ đều là đầu trọc, cũng không có ai dám tiến lên hỏi han họ, chỉ muốn tránh xa, không có ai dám đến gần họ.
Mặt trời ngày càng lớn, người trên bến cảng cũng ít đi, hành động kỳ quái của đám người họ cũng thu hút sự chú ý ngày càng nhiều của người bản địa, liên tục có người đi đến bến cảng nhìn họ, nhưng không có ai nhiều chuyện đi báo công an hay chỗ nào về đám người họ.