Lưu Ly tiên tử liếc nhìn giò heo bốc khói nghi ngút rồi nói.
“Vậy đa tạ chưởng quỹ nhiều.”
Lưu Ly tiên tử không nói những lời thừa thãi mà bình tĩnh chấp nhận các xu nịnh của chưởng quỹ. Nhưng sau khi nàng ấy nhận đĩa giò heo này xong thì vẫn ngồi yên tại chỗ, hai mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn ra cửa chứ hoàn toàn không có ý định động đũa, mà Lý Mộc Dương thì càng không thể động đũa được.
Hắn biết rõ mối nguy hiểm tiềm tàng bên trong quán trọ này, nếu không có sự can thiệp của hắn thì chốc lát nữa đây Lưu Ly tiên tử sẽ chết thảm.
Thế nên lúc này sao hắn có tâm trạng để ăn chứ, Lý Mộc Dương cảnh giác quan sát những khách giang hồ bên trong quán trọ.
Nhưng vào lúc này, một tráng hán có râu quai nón ngồi gần cửa đột nhiên đập bàn đứng dậy.
“Chưởng quỹ, dựa vào đâu mà bọn họ có giò heo mà chúng ta không có?”
Tráng hán có râu quai nón đeo đao sau lưng này rất giận dữ. Nhìn thấy khách nhân nổi giận thì tiểu nhị vội vàng bước đến.
“Khách quan…”
Tuy nhiên ngay lúc tiểu nhị bước đến bên cạnh tráng hán đó, hắn ta còn chưa kịp mở miệng thanh minh thì tráng hán đó đã giận dữ vung đao.
Trong nháy mắt, một cái đầu người bay lên cao rồi lăn đến ngay dưới chân mấy người Lý Mộc Dương. Thi thể không đầu của tiểu nhị phun đầy máu rồi ngã thẳng xuống đất.
Nửa thân người của tráng hán dính đầy máu, hắn ta hung hăng nhìn về hướng chưởng quỹ.
“Tên khốn nhà ngươi xem thường ta đây à?”
Ngay lập tức bên trong Mã Dịch Đình chìm vào sự im lặng chết chóc. Chưởng quỹ đội nón da chó trợn mắt há mồm đứng ngây ra tại chỗ, đương nhiên là ông ta bị dọa phát ngốc rồi, căn bản là ông ta không đoán được vị khách giang hồ này không nói một lời đã giết người.
Đột nhiên Lưu Ly tiên tử đứng bật dậy bên cạnh Lý Mộc Dương, ánh mắt của nàng ấy lạnh băng. Nhìn thấy tráng hán đó giết người, Lưu Ly tiên tử cũng không nói lời nào mà trực tiếp xuất kiếm.
Tiếng đao kiếm kêu leng keng, Lưu Ly tiên tử rút thanh cổ kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm phong hóa thành một ánh sáng lạnh lẽo rồi quét đi, chỉ trong chớp mắt lưỡi kiếm đã đâm xuyên qua ngực của tráng hán đó rồi đánh bay hắn ta, ghim chặt cơ thể của hắn ta trên vách tường.
Nhưng mà lúc này tình huống quỷ dị đã xuất hiện, một lần phi kiếm này đã xuyên thủng tim của tráng hán đó nhưng mà hắn ta lại không chết. Thân hình cường tráng của hắn ta bị ghim chặt trên vách tường nhưng ngược lại càng khiến hắn ta nở nụ cười dữ tợn hơn.
“Quả nhiên Lưu Ly tiên tử có kiếm thế kinh người.”
Cơ thể của tráng hán đó bắt đầu biến đổi kỳ lạ, trên cơ thể của hắn ta mọc ra đầy vảy đen mà huyết nhục cũng bắt đầu phồng lên.
Trong nháy mắt tráng hán đó đã biến thành một con quái vật cao hơn hai mét, toàn thân đầy vảy giống như dã thú nhưng cái đầu to lớn vẫn là đầu người, chỉ là trên gương mặt cũng mọc đầy vảy đen.
Hắn ta giữ chặt thanh kiếm đang ghim chặt trên ngực mình bằng móng vuốt, trong chốc lát hắn ta không có cách nào thoát ra được. Mà những khách giang hồ khác trong quán trọ cũng đồng loạt biến hình.
Trong phút chốc mà yêu khí bên trong quán trọ cao ngút trời, sáu tên quái vật nửa người nửa yêu xuất hiện trước mắt hai người Lý Mộc Dương. Gương mặt vốn lạnh nhạt của Lưu Ly tiên tử cũng bắt đầu thay đổi.
“Ma Tu?”
Nàng ấy không thể tin nổi nhìn sáu Tôn Ma Ảnh trước mặt rồi nói.
“Chuyện náo loạn trong thành Lâu Sơn là do các ngươi gây ra?”
Sáu gã ma tu kia cười lạnh nói.
“Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đến.”
“Lưu Ly tiên tử, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”
Ngoại trừ tên Ma Tu bị kiếm đâm xuyên ngực là không thể đến gần được, hắn ta vẫn đứng yên tại chỗ nắm chặt thanh kiếm không để phi kiếm này thoát khỏi sự khống chế của nó thì năm tên Ma Tu còn lại đều đánh tới hướng của hai người Lý Mộc Dương.
Mắt thấy ma sát chi khí ngút trời, Lưu Ly tiên tử vung tay một cái đã bắt được bả vai của Lý Mộc Dương.
“Đi!”
Lưu Ly tiên tử bị mất đi phi kiếm thì cũng không có ý định giao đấu nữa mà muốn đưa Lý Mộc Dương đi trước. Nhưng tay của nàng ấy vừa mới chạm được vào vai của Lý Mộc Dương thì đột nhiên mặt đất dưới chân Lưu Ly tiên tử nổ tung, đột nhiên có một cái miệng đẫm máu đầy răng nanh sắc nhọn nhô lên khỏi mặt đất, nháy mắt ngoạm lấy hai chân của Lưu Ly tiên tử.
Vậy mà dưới lòng đất lại có Ma Tu sao?
Ngay lập tức Lý Mộc Dương kích hoạt tạm ngưng thời gian, trong phút chốc cả thế giới biến thành một màu đen trắng đơn điệu.
Ma Tu có khuôn mặt dữ tợn, Lưu Ly tiên tử bị cái miệng đầy máu đó ngoạm lấy nên không cách nào nhúc nhích được… Tất cả mọi động tác và biểu cảm đều bị Lý Mộc Dương làm cho dừng lại chỉ trong một cái chớp mắt.