[Dịch] Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

/

Chương 17: Thức đêm mới là tu tiên (2)

Chương 17: Thức đêm mới là tu tiên (2)

[Dịch] Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Sơn Trung Khô Cốt

4.631 chữ

06-06-2024

Dù sao thì cấp độ rèn luyện cho tân thủ cũng không hạn chế thời gian, vậy nên cứ tiếp tục thôi! Tiếp tục đến khi nào đạt được điểm số hoàn mỹ thì thôi.

Lần này Lý Mộc Dương chọn tải màn thứ ba.

“Màn giữa… nguy cơ trong thành Lâu Sơn.”

Khi bóng tối xung quanh mờ dần thì Lý Mộc Dương xuất hiện trên xe ngựa chạy trên con đường vắng. Đây là cửa ải khó nhất trong rèn luyện tân thủ, cũng là điểm mấu chốt để Lý Mộc Dương đạt được điểm số hoàn hảo nhất.

Sau khi tiến vào cửa ải thì Lý Mộc Dương trực tiếp đứng dậy nói với Lưu Ly tiên tử.

“Tiên tử, có thể mượn kiếm của ngươi dùng chút không?”

Sau đó lại là một vòng chém giết.

“Ò ó o!!!”

Sáng sớm, tiếng gà gáy vang xuyên qua sự yên tĩnh của núi rừng, bên ngoài chân núi của Luyện Ma Tông, từng gian nhà tranh bắt đầu có tiếng động.

Sau khi rửa mặt xong thì Quan Tiểu Thuận vác một thùng nước hắn ta đi về hướng Linh Điền, cậu ấy nhìn thấy Lý Mộc Dương đang ngồi xổm trước cửa nhà rửa mặt nhưng mặt mũi còn ngái ngủ và hai quầng thâm mắt to đùng trên mặt của hắn thì Quan Tiểu Thuận hơi tò mò hỏi.

“Lý ca, tối qua huynh không ngủ à?”

Phương pháp giải trí duy nhất bên ngoài Luyện Ma Tông mà hắn có, còn tất cả mọi người đều đi ngủ để vượt qua đêm dài.

Có số ít người sẽ đến thanh lâu trong phường thị rồi ngủ lại đó, nhưng mà cho dù có đến thanh lâu thì cũng là để ngủ.

Còn hai quầng thâm mắt to tướng và gương mặt ngập tràn buồn ngủ của Lý Mộc Dương thì đương nhiên là hiếm thấy rồi, vì quả thật ít ai mà cả đêm lại không ngủ. Nhìn thấy gương mặt đầy tò mò của Quan Tiểu Thuận thì Lý Mộc Dương cũng thở dài.

“Đừng nói nữa, đêm qua ta mất ngủ.”

Chết tiệt, chết cả một đêm, cho dù có hai kỹ năng BUG là Phúc Trung Tàng Kiếm và tạm ngưng thời gian thì Lý Mộc Dương vẫn không thể nào bảo vệ được mạng sống của người dẫn đường trong lúc không ngừng bị tập kích được.

Thậm chí bảo vệ Lưu Ly tiên tử không bị thương cũng đầy gian nan.

Độ khó tổng thể để tân thủ đang rèn luyện vượt ải là rất thấp nhưng thật sự rất khó để đạt điểm tuyệt đối.

Lý Mộc Dương bị màn phòng thủ thứ ba hành hạ suốt một đêm, ròng rã cả đêm dài, lần này hắn thật sự có cảm giác như chơi hồn hệ ở kiếp trước vậy.

Bị quái vật đánh chết hết lần này đến lần khác, mỗi lần chiến đấu đều phải tập trung cao độ chỉ một chút sơ xuất cũng không được, nếu không thì sẽ thất bại.

Khó mà đạt được điểm tuyệt đối nhưng ngược lại lại khơi dậy mong muốn đánh bại trong lòng Lý Mộc Dương.

… lão tử không tin là lão tử không gánh nổi tên dẫn đường đáng chết này!

Hắn cùng Quan Tiểu Thuận sánh vai đi trên con đường Hoàng Thổ bên ngoài Luyện Ma Tông, hai người đơn giản nói chuyện phiếm mấy câu rồi chia tay nhau chỗ ngã ba, Quan Tiểu Thuận vác theo thùng nước to rồi bỏ đi.

Quan Tiểu Thuận là linh thực phu, là chức vụ đặc biệt nhất ở ngoại môn,

Linh thực phu là người chịu trách nhiệm chăm sóc tốt mấy mảnh Linh Điền mà mình đã nhận, mỗi ngày đều đi tạo mây tạo mưa để đảm bảo linh khí dồi dào cho Linh Điền. Đợi đến lúc thu hoạch thì giao nộp Linh thực theo quy định, sau đó tất cả Linh thực còn lại sẽ thuộc về Linh thực phu.

Đây là những đệ tử ngoại môn được lợi nhiều nhất nhưng đó cũng là công việc có ngưỡng cửa cao nhất, suy cho cùng thì muốn làm được Linh thực phu thì phải biết dùng “Vân Vũ Quyết”.

Mà những đệ tử ngoại môn làm mấy công việc tạp dịch như họ đều có thiên phú bình thường, đối với những đệ tử ngoại môn này mà nói thì tu hành một bộ công pháp cấp thấp nhất cũng vô cùng khó khăn chứ đừng nói đến việc hiểu thấu đáo một môn thuật pháp.

“Vân Vũ Quyết” có độ khó rất cao đối với các đệ tử ngoại môn nên không phải ai cũng có thể học được.

Lý Mộc Dương cũng hâm mộ Quan Tiểu Thuận vì được làm Linh thực phu, mặc dù hắn có cơ hội tu hành “Vân Vũ Quyết” nhưng hiện tại hắn vừa mới nhập môn nên tu vi còn thấp, thế nên hắn chỉ có thể đi chăn dê, hắn còn chưa được tiếp xúc với công pháp “Vân Vũ Quyết”.

Hắn đi tìm quản sự để lấy thân phận bài, chuông và pháp khí mặt nạ, sau đó Lý Mộc Dương vội vàng lùa đám sơn dương hai chân kỳ dị đó đi về hướng sơn cốc huyết vụ.

“Hồn này quay lại… Hồn này quay lại…”

m thanh gọi hồn âm u quỷ dị, nghe theo tiếng chuông mà Lý Mộc Dương lắc thì từng con sơn dương xếp thành hàng bắt đầu đi vào sơn cố huyết vụ.

Có một loại thực vật màu tím mọc trong sơn cốc huyết vụ. đó chính là thức ăn chủ yếu của đám sơn dương hai chân này. Lý Mộc Dương chỉ cần đuổi sơn dương lên sơn cốc rồi sau đó ở bên cạnh sơn cốc trông coi bọn chúng là được.

Đây là một công việc vô cùng nhàn hạ, khuyết điểm duy nhất là trong không khí tràn ngập mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn. Mặt nạ mỏ quạ mà Tông Môn phát cho hắn cũng chỉ có thể ngăn được một nửa mùi hôi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!