Hứa Hàn không ngốc, là người kinh doanh, nên cực kỳ nhạy bén, lập tức cảm thấy không đúng: “Ý cô là, cậu ta liên quan đến căn bệnh của tôi, lẽ nào chính cậu ta là kẻ cử hành tang lễ cho tôi.”
“Cũng có khả năng này.”
Khi dùng phù truy tung, cô đã thấy căn hộ chật hẹp kia, vừa chật chội vừa lộn xộn, nhìn khá giống nơi mà cậu ta sẽ ở.
Nhất thời, trong đầu Hứa Hàn toát ra vô số cái tên, đây là những đối thủ cạnh tranh có khúc mắc với ông ấy, tức giận nói: “Không được, tôi phải tra rõ đầu đuôi ngọn nguồn, xem ai đã cử cậu ta làm chuyện này, nếu không thì tối nay ngủ không yên giấc.”
An Như Cố lại nói: “Tôi thấy cậu ta hành xử kích động, vội vàng thực hiện kế hoạch, nếu là bị người khác bày mưu, e rằng không dám chủ động tìm đến tận nơi. Tôi đoán… Cậu ta chính là kẻ chủ mưu đứng sau.”
Hứa Hàn: !!!
Hứa Hàn trợn trừng mắt, với đầu óc của người làm kinh doanh, ông ấy lập tức bừng tỉnh: “Ý của cô là… Cậu ta cố tình bày ra chuyện này, sau đó ép buộc tôi treo thưởng, rồi tự mình chạy đến, nói có thể giải quyết quái bệnh, sau đó lấy tiền thưởng đúng không?”
Mẹ kiếp, tự bày ra rồi tự đến giải quyết, muốn trực tiếp cuỗm đi 50 triệu, không muốn chia chác với bất kỳ ai.
An Như Cố ừ một tiếng: “Có khả năng là thế.”
Thực ra đây không phải chuyện hi hữu, từ xưa đến nay, luôn tồn tại vô số người cố tình sử dụng pháp thuật hại người khác, sau đó đột nhiên xuất hiện giải quyết vấn đề, đến kiếm chác tiền tài, cũng chính là lừa gạt hãm hại người ta.
Phương pháp kiếm tiền này tổn hại âm đức, về sau tuy ít người sử dụng cách này, nhưng tiền tài động nhân tâm, vĩnh viễn không khiến người khác vui lòng.
Hứa Hàn tức giận không thôi: “Vậy tôi báo cảnh sát ngay lập tức.”
An Như Cố suy nghĩ rồi nói: “Cục quản lý vụ án đặc thù sẽ xử lý chuyện này, nhưng cần có bằng chứng, cậu ta biết bây giờ cơ thể ông đã khỏe mạnh trở lại, sợ rằng đã trở về hủy hết mấy thứ kia rồi.”
Hứa Hàn hiểu cô định nói gì: “Tôi biết rồi, tôi cho người theo dõi cậu ta, chờ cậu ta ra tay lần nữa, nhân chứng vật chứng có đủ, bắt tại trận.”
“Ừm.”
……………………
Tại một thôn trong thành ở Nam Kinh.
Một người đàn ông vội vàng gom hết những thứ bày trí thành linh đường vào thùng giấy lớn, muốn vứt hết đi.
Trong quá trình đó, Lý Văn Khán miết chiếc nhẫn trên tay, rồi nói: “Ông nói tôi ra tay với Hứa Hàn để kiếm tiền, nhưng bọn họ đã phát hiện chuyện làm tang sự cho người sống, Hứa Hàn đó đã được cứu sống rồi, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Một tháng trước, cậu ta vẫn là người bình thường, trước đó đến chợ đồ cổ, tiện tay mua một chiếc nhẫn, không ngờ rằng bên trong nhẫn lại có người, không, nên nói là một linh hồn.
Linh hồn này nói rằng biết pháp thuật huyền học, có thể khiến cậu ta hưởng vinh hoa phú quý.
Từ ngày hôm đó, cánh cửa huyền học rộng mở trước mặt cậu ta.
Cậu ta lập tức liên tưởng vô số tiểu thuyết đô thị huyền huyễn, trong đó nhân vật chính có một lão yêu quái bên người, đột nhiên cậu ta cảm thấy mình như chân mệnh thiên, vui vẻ thoải mái vô cùng.
Cậu ta có gia cảnh bần hàn, thành tích học tập cực kỳ kém, là một người bình thường hơn 20 năm. Nhưng bây giờ cậu ta không tầm thường nữa, hóa ra cậu ta là nhân vật chính của thế giới này…
Cậu ta liên tưởng nam chính trong mấy tiểu thuyết kia, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, trở thành chúa tể thế giới. Tổng giám đốc xinh đẹp, thiên kim nhà giàu, cô sinh viên đáng yêu, tất cả đều được nạp vào hậu cung của mình.
Quả nhiên, người trong nhẫn đã dạy cậu ta pháp thuật, sau khi cậu ta học được một số chiêu thức, người đầu tiên nhắm đến chính là người giàu nhất Nam Kinh, hy vọng từ đây có thể một bước lên trời.
Nhưng mọi chuyện không như mong muốn, kế hoạch thế mà lại bị một cô gái phá hủy!
Nghĩ đến đây, cậu ta tức giận không thôi, tức muốn chết, không hại được người mà còn bị phản phệ.
Bị đoạt mất tài lộ, hệt như bị người ta giết bố mẹ, cậu ta và cô gái kia, không đội trời chung.
Trong nhẫn truyền ra giọng nói khàn khàn của một người đàn ông: “Bị phá giải thì thôi đi, trước tiên cậu hãy xử lý mấy thứ này sạch sẽ. Chúng ta lại tìm người khác, kẻ có tiền còn nhiều mà.”
“Tôi biết rồi.” Cậu ta sờ lên cổ mình, luôn cảm thấy cơ thể mình không khỏe mạnh như trước nữa, thế là nói: “Sao tôi thấy hôm nay mình vô cùng mệt mỏi, nhất là khi trở về, bước đi mà cũng thấy mất sức.”
Người kia ngập ngừng, rồi tùy ý nói một câu: “Nghỉ ngơi một chút là tốt thôi.”
Lý Văn Khán ừ một tiếng, không để tâm đến chuyện này, dù sao người trong nhẫn đã nói cậu ta không sao, chắc không lừa gạt cậu ta đâu, chỉ cần nghỉ ngơi thêm là được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến lần livestream thứ tám.