Hơi thở Hứa Hàn hỗn loạn, tâm trạng rối bời không bình tĩnh, từng tia sinh mệnh dần dần bay khỏi cơ thể, không biết bay đi đâu.
An Như Cố cụp mắt xuống, cô nói: “Mua cho tôi chút chu sa và giấy vàng, tôi vẽ một tấm phù truy tung, để xem khí vận và tuổi thọ của ông rốt cuộc đang chạy đi đâu.”
Trong số nhân sĩ huyền môn có người mang theo chu sa và giấu vàng, lập tức đưa cho cô.
Vì thỉnh thần là chuyện cơ mật, nên An Như Cố tìm một căn phòng yên tĩnh, vào đó vẽ một mình, vẽ xong mới cầm tấm phù ra ngoài.
Cô thôi động phù chú, tấm phù bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt, cháy từ dưới lên trên, những ký hiệu bị thiêu đốt biến đổi màu sắc, cuối cùng tấm phù bị ngọn lửa nuốt chửng.
Cô nhắm mắt lại, một cảnh tượng chợt xuất hiện trước mặt cô.
Đó là một căn chung cư chật hẹp, căn phòng rất bừa bộn, trên sàn đó nhiều tạp vật.
Ở chính giữa, có một linh đường bày chính giữa căn phòng.
Linh đường được bố trí đơn sơ, xung quanh bày vài vòng hoa, chính giữa viết một chữ “Điện” thật lớn, hai bên trái phải có câu đối phúng điếu, phía trước đặt một bàn thờ, trên bàn đặt ba quả táo làm tế phẩm, và hai cây nến.
Chính giữa bàn có một tấm hình, khi nhìn rõ người trong ảnh, cô ngẩn người.
Người đó đeo kính, khí chất nho nhã, nhìn hệt như Hứa Hàn đang ngồi ở đây.
Người bị phúng điếu lại là Hứa Hàn.
Cô mở to hai mắt, rồi cụp mắt xuống suy ngẫm, hóa ra là làm tang sự cho người sống…
Những người khác bắt đầu hỏi: “Sao tôi chưa từng nghe đến phù truy tung? Do cô tự sáng tạo ra à?”
“Chắc không phải sáng tạo ra đâu, khó có thể truy tung được tà ma.”
Hứa Hàn vừa thấy cảnh tượng phù chú không lửa tự cháy, nghiễm nhiên xem An Như Cố trở thành cọng cỏ cuối cùng cứu mạng mình, chờ mong không thôi nói: “Đại sư, cô đã nhìn thấy gì?”
An Như Cố thở dài, nói ra một câu long trời lở đất: “Ông bị người ta cử hành tang lễ.”
Hứa Hàn như bị đóng đinh tại chỗ không thể cử động, hàn khí dâng từ chân lên đỉnh đầu: “Tôi đang sống tốt, tại sao có người cử hành tang lễ cho tôi?”
Mấy người khác nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là làm tang lễ cho người sống!
Bọn họ thấy Hứa Hàn không hiểu, nên giải thích: “Tang lễ cho người sống, tên như ý nghĩa, khi ông vẫn còn sống thì đã cử hành tang lễ cho ông. Chuyện này không những xui xẻo, mà còn đánh lạc hướng âm sai, để họ nghĩ ông sắp chết, từ đó rút đi sinh mệnh và khí vận của ông, cho nên ông mới già đi chỉ sau một đêm.”
“Đã lâu lắm rồi, tôi mới tận mắt chứng kiến chuyện âm độc như vậy, rốt cuộc là kẻ táng tận lương tâm nào làm ra vậy?”
“Đúng vậy, bây giờ có thể đánh lạc hướng âm sai, nhưng giấy không gói được lửa, đợi đến khi sự việc bị phát hiện, sẽ tổn hại âm đức, kẻ kia sẽ bị đày vào súc sinh đạo!”
Từ xưa đến đây, vẫn có chuyện cử hành tang lễ cho người sống. Thời trước, có một vị vương gia, vì để hoàng đế không nghi ngờ mình, cho nên thường xuyên tự cử hành tang lễ cho bản thân. Vị vương gia này có lẽ cảm thấy cử hành tang lễ cho người sống vô dụng, nhưng giới huyền môn đều biết, chuyện này thực sự hữu dụng.
Nhất là có ngày sinh tháng đẻ, vật dụng thường dùng, tóc, móng tay… Mấy thứ đó, đặt trên bàn thờ rồi cử hành tang lễ, đồ càng thân thuộc, thì ảnh hưởng đến người sống càng lớn.
Hứa Hàn trước mặt họ là một ví dụ tốt, trực tiếp bạc đầu sau một đêm, nhìn hệt như người gần đất xa trời, thấy chẳng sống được mấy ngày nữa.
Hứa Hàn nghe vậy nghiến răng nghiến lợi, vỗ mạnh xuống bàn, tức giận nói: “Rốt cuộc là ai ám toán tôi? Thật quá đáng!”
An Như Cố chầm chậm lắc đầu: “Thông tin quá ít, tôi chỉ biết ông được người ta bày biện một linh đường, không thấy những chuyện khác.”
Hứa Hàn cắn nát môi, gắng gượng lấy sức, cả người run rẩy, hiểu rõ bây giờ đã hết cách, cho nên vội vàng cầu xin An Như Cố: “Vậy đại sư đã nhìn ra chuyện này, cô có thể xử lý nó được không? Nếu làm được, thì 50 triệu là của ngài!”
Mấy người khác nghe vậy, họ không hề cảm thấy ghen tị, bởi vì họ cứ nghĩ ông ấy bị tà ma nhập thể hoặc là phong thủy trùng sát. Họ không nhìn ra sát khí và âm khí trên người Hứa Hàn là do bị cử hành tang lễ khi còn sống.
Giới huyền học, năng giả vi tôn, cô có thể giải quyết vấn đề mà họ không làm được, đáng giá được họ tôn kính.
An Như Cố ừ một tiếng: “Tôi có cách.”
Cô từng đọc được trong thuật Mao Sơn có phương pháp phá giải tang sự người sống, không cần đến tận nơi phá hủy linh đường, trực tiếp lấy người giấy ra hứng chịu là được. Phương pháp này gần giống với khi trước cô phá giải phép mượn vận cho Lương Tinh.
Cô cầm một tờ giấy đỏ, cắt tờ giấy đỏ thành người giấy, rồi viết tên và ngày sinh tháng đẻ của Hứa Hàn lên, lại cột một nhúm tóc của ông ấy vào.