Chương 9: Âm Thầm Ra Tay

[Dịch] Toàn Cầu Dị Biến, Hay Không Bằng Hên

Nhị Sư Huynh Bản Tôn

5.128 chữ

02-10-2024

Chu Hạo quét mắt, xác định xong vị trí của những học sinh kia liền cúi đầu đi tới.

Đầu tiên hắn tới gần Vương Minh có thể xung kích năm vị trí đầu nhờ ba lần Khí Huyết, khi cách còn ba bốn mét hắn ra vẻ lảo đảo một cái, đột nhiên đánh về phía Vương Minh.

Vương Minh phản ứng rất nhanh, trượt chân né tránh.

"Không có mắt sao à?" Vương Minh thấy là Chu Hạo, lạnh lùng nói.

Chu Hạo ổn định thân hình, liên tục nói xin lỗi, đồng thời tiến lên vỗ nhẹ sau lưng Vương Minh: "Không có đụng vào ngươi chứ?"

Vương Minh cười nhạo nói: "Chỉ bằng ngươi? Cút nhanh lên, đừng cản trở ta rèn luyện!"

"Vâng vâng."

Chu Hạo vội vàng rời đi, trong lòng lại cười lạnh. Kiêu ngạo đi, một hồi nữa ngươi liền không thể động đậy.

Tối hôm qua sau khi thí nghiệm ở Luyện Võ quán, hắn đã đặc biệt rèn luyện khống chế lực đạo.

Đừng nhìn vừa rồi hắn chỉ vỗ nhẹ một cái, nhưng đã đánh gãy mấy kinh mạch nhỏ bé trên người Vương Minh, chỉ cần Vương Minh không ngừng vận chuyển khí huyết, khí huyết sẽ tích tụ ở chỗ kinh mạch đứt gãy, cuối cùng hình thành khí huyết bế tắc, ngay cả động đậy cũng không thể được.

Kế tiếp Chu Hạo lại lặp lại chiêu cũ, dùng phương thức khác nhau tiếp cận những tuyển thủ trong mười vị trí đầu, ngầm hạ thủ đoạn trên người bọn họ.

Đương nhiên chút vết thương nhỏ này đối với học sinh quanh năm rèn luyện không tính là gì, một hai ngày là có thể khôi phục.

Mục đích của Chu Hạo chính là để cho bọn họ không cách nào tham gia thi đấu vào buổi chiều.

Hơn nữa hắn cũng ra tay có lựa chọn, ai có tính cách kém hay có thù oán nhỏ với hắn thì hắn sẽ ra tay hơi nặng một chút.

"Hả? Lữ Kiến không rèn luyện sao?" Chu Hạo lại quét nhìn một vòng, nhíu mày hỏi, vì hắn dự định trọng điểm chiếu cố Lữ Kiến.

Lữ Kiến chẳng những có danh tiếng cực kém, còn từng bắt nạt Chu Hạo.

"Hẳn là Lữ Kiến lại chạy ra ngoài trường học rồi."

Chu Hạo cũng không có ý định buông tha Lữ Kiến, lập tức rời khỏi trường học, dọc theo con đường rộng lớn bên phải đi tới một khu nhà ở dày đặc.

Hắn từng nghe người khác nói Lữ Kiến thường xuyên đến chỗ này nghỉ trưa.

Vừa đi đến một tòa nhà trong tiểu khu, hắn liền nhìn thấy Lữ Kiến đang thương lượng cái gì với mấy vị nam nữ.

Hắn tới gần nghe ngóng, hóa ra là Lữ Kiến nương theo lần thi đấu này để vụng trộm mở tiền đặt cược ở trường học.

"Lôi ca, tổng cộng mười vạn nhân dân tệ." Lữ Kiến ngoan ngoãn nói với một thanh niên.

"Sao mới có tí tẹo đó thôi?" Thanh niên lộ vẻ bất mãn hỏi.

"Không có cách nào a, Khúc Thành bên này vốn tương đối nghèo, nếu không phải có lần thi đấu đột nhiên này thì mười vạn nhân dân tệ cũng không kiếm được!"

"Được rồi, vẫn quy tắc cũ, ngươi đưa cho ta sáu vạn Nhân dân tệ, ngày mai đến đây lấy Thông Mạch đan."

Lỗ tai Chu Hạo khẽ nhúc nhích, Thông Mạch Đan đắt hơn Dung Huyết Đan rất nhiều, là đan dược chủ yếu để tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Công.

Trách không được tên Lữ Kiến này thường xuyên tới chỗ này, thì ra là do tìm được con đường kiếm ra đan dược.

Không do dự nữa, Chu Hạo đạp mạnh chân xuống đất, thân hình cấp tốc lướt ra ngoài.

"Người nào?"

Lôi ca vừa phản ứng lại liền thấy một cái bóng như tia chớp đánh tới.

Bành bành bành!!!

Chu Hạo chỉ hai ba kích liền dễ dàng đập choáng đám người này.

Đồng thời hắn đối với Lữ Kiến đập thêm hai quyền, ít nhất nửa năm nữa gia hỏa này đều phải nằm trên giường.

Lấy đi tiền trên người Lôi ca và Lữ Kiến, Chu Hạo mới nhanh chóng rời đi.

Đối với việc cướp tiền của những người này, trong lòng hắn một chút gánh nặng cũng không có.

Trên đường đi, Chu Hạo tâm tình kích động, trước đó hắn còn vì một ngàn nhân dân tệ mà đi mượn của Trương Nghị, bây giờ lại lập tức lấy được mười vạn nhân dân tệ.

Quả thực là cá ướp muối lật mình a!

"Mười vạn nhân dân tệ này ta phải dùng như thế nào cho tốt đây?" Chu Hạo trầm tư, bỗng nhiên hắn dừng bước, vỗ đùi một cái nói: "Ta thật ngốc a, chung quanh trường học đặt cược cũng không chỉ có một mình Lữ Kiến!"

Sau khi trở lại trường học, tuy trong tay không còn mười vạn Nhân dân tệ cướp được, nhưng tâm tình Chu Hạo lại rất vui sướng, vì hắn chắc chắn đợi thi đấu kết thúc hắn nhất định có thể kiếm được nhiều hơn.

Vừa đi tới dưới lầu dạy học, hắn đã nghe được tiếng nghị luận kịch liệt.

Không ngoài dự kiến, đám người Vương Minh, Lý Kế có thể trùng kích mười vị trí đầu đã xảy ra chuyện!

"Mẹ kiếp, tình huống gì vậy?"

"Sớm không xảy ra chuyện, muộn không xảy ra chuyện, hết lần này tới lần khác ngay lúc bắt đầu thi đấu lại xảy ra chuyện!"

"Ai biết được chứ? Nghe nói là rèn luyện bị thương ở eo!"

"Ta nhổ vào! Một người bị thương còn nói được, nhưng hơn mười người cùng một chỗ bị thương thì kẻ đần mới sẽ tin tưởng là chuyện ngoài ý muốn!"

Tin tức truyền đi rất nhanh, không chỉ có toàn bộ các lớp học đều biết, ngay cả lãnh đạo trường học cũng đều nghe được.

Tại văn phòng hiệu trưởng.

Thầy phụ trách, chủ nhiệm lớp cùng với không ít lão sư đã tụ tập lại.

"Đám học sinh Vương Minh, Lý Kế đều bị khí huyết ứ nghẹn, chuyện này quá trùng hợp, nếu như không tra rõ ràng thì tổ chức thi đấu cũng không có ý nghĩa."

"Hủy bỏ thi đấu là không ổn, ta thấy không bằng trì hoãn vài ngày."

Nhiều giáo viên dồn dập mở miệng, văn phòng hiệu trưởng vô cùng ầm ĩ.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!